Mặt trời từ từ mọc lên, tỏa ánh sáng chiếu rọi muôn loài, vạn vật bừng bừng sức sống sau một đêm dài, người dân Nhật Bản cũng theo đó vội vàng rời khỏi giường chuẩn bị cho một ngày mới. Đáng tiếc là, chào đón họ, bất kể trên tivi hay trên báo chí, tin tức đầu tiên xuất hiện lại là về trận động đất Kobe.
Toàn bộ người dân Nhật Bản đều bị tin tức này khiến cho khiếp sợ! Không phải các nhóm chuyên gia động đất đều một mực đảm bảo rằng, trong tương lại gần sẽ không có vụ động đất nào xảy ra sao? Không phải cũng chính các chuyên gia động đất này, vẫn sống chết cho rằng vùng Quan Tây không có khả năng xảy ra động đất lớn sao? Tại sao mới chỉ qua một đêm, mà thành phố Kobe hoa lệ đã đột ngột trở thành đống hoang tàn rồi?
Đối với thành phố Kobe, người dân Nhật Bản đều coi đây là thành phố thích hợp để sinh sống nhất, phần lớn người Nhật Bản hi vọng quỹ tích cuộc sống là – lập nghiệp ở Tokyo, kiếm tiền ở Osaka, cuối cùng là định cư ở Kobe. Chẳng qua, ngày hôm nay, giấc mộng đẹp này lại bị sự thật tàn khốc phá vỡ! Rất nhiều người Nhật Bản khi xem tin tức này, quả thực như bị đánh bất ngờ một cái thật đau! Trên đường lớn, vô số người Nhật Bản đang vội vàng tới công ty, tất cả đều không hẹn mà cùng dừng bước, ngây ngốc đứng trong cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông, tùy ý để nước mắt từ hốc mắt chảy xuôi qua hai gò má…
Cả xã hội Nhật Bản đều khiếp sợ! Nhất là sau khi Lực lượng Phòng vệ Mặt đất Nhật Bản thông qua đài truyền hình truyền lại hình ảnh về, mọi người càng không thể tin được, khung cảnh trước mắt tràn ngập bụi mù, mặt đất tan hoang bừa bộn giống hệt như thảm cảnh bị Mỹ ném bom thời chiến tranh thế giới lần hai, lại đã từng là thành phố mà mình luôn hướng tới.
Tại thời điểm này, toàn bộ Nhật Bản đều sa vào bi thương không nói nên lời.
Lại nói về thành phố Kobe sau động đất, Chính Phủ Nhật Bản đã bước đầu tính ra con số thương vong, con số này cũng khiến người đời phải khiếp sợ. 3600 người chết, mà đây cũng chưa phải thống kê cuối cùng, theo từng bước triển khai của công tác cứu tế, số người chết được phát hiện khẳng định sẽ còn tiếp tục tăng lên. Số người bị thương càng đạt tới con số khủng khiếp, hơn một trăm ngàn người. Nhất thời, nhân dân Nhật Bản đều hướng về vùng tai nạn mà tới mong được góp sức giúp đỡ, đồng thời trong lúc đó, Chính phủ Nhật Bản cũng khẩn cấp thương lượng với nước ngoài mua thêm các dụng cụ thiết bị cấp cứu.
Chính phủ Nhật Bản trước tiên điều đi Lực lượng Phòng vệ Mặt đất, một bộ phận thông qua máy bay tiến vào vùng tai nạn, đưa bác sĩ và nhân viên y tế tới cấp cứu và mang các người bệnh đang mang thương tích nặng tới vùng an toàn. Đồng thời, một bộ phận khác thì ở dưới mặt đất, nhanh chóng sửa chữa tuyến đường giao thông Kobe, xung quanh Kobe có rất nhiều con đường giao thông quan trọng, trong đó hầu hết là đường hầm hoặc cầu vượt, sau trận động đất, những đường hầm hoặc cầu vượt này đều bị tàn phá nặng nề, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tốc độ cấp cứu.
Các tập đoàn lớn trong nước Nhật Bản, đều chủ động quyên tặng các vật tư cứu tế cần thiết cho Chính phủ Nhật Bản, một số công ty có đồ bảo hộ an toàn lao động, đều nhanh chóng dừng lại công trình đang làm, mang thiết bị tới vùng tai nạn, tham gia vào công tác khôi phục con đường nối thông Kobe với bên ngoài.
Chính phủ các quốc gia trên thế giới cũng mau chóng hành động, nơi có tiền quyên tiền, nơi có vật quyên vật, các quốc gia Âu Mỹ còn nhiệt tình hơn, điều đi đội ngũ giải cứu nhanh chóng tới Kobe, tìm kiếm những người bị nạn còn đang bị nhốt trong đống hoang tàn. Chính Phủ Hoa Hạ cũng quyên tặng rất nhiều thiết bị cấp cứu và một số lượng lớn lều trại.
Được Phương Minh Viễn tặng cho một triệu tệ, địa vị Yamashita trong đài truyền hình cũng nhanh chóng tăng lên.
Yamashita mặc dù muốn rời khỏi đài truyền hình Tokyo, nhưng nếu cứ rời đi như vậy, cô lại có chút không cam lòng.
- Trời đất quỷ thần ơi!
Yamashita vừa mới rời giường, nhìn thấy thảm cảnh do Lực lượng Phòng vệ Mặt đất truyền về, không khỏi thốt lên một tiếng nghẹn ngào. Nhật Bản tuy nằm ở vùng địa chấn không ổn định, động đất lớn nhỏ mỗi năm xảy ra tới hàng trăm vụ, nhưng hầu hết cũng chỉ là động đất cỡ nhỏ, tuy cũng có thiệt hại, nhưng thương vong rất nhỏ, còn động đất lớn mang tính hủy diệt như trận động đất Kobe này, từ sau chiến tranh thế giới lần hai, chưa từng xảy ra. Mà ngay cả trận động đất Quan Đông năm đó, đối với giới trẻ Nhật Bản ngày nay, cũng chỉ biết sơ sơ thông qua các hình ảnh được chụp lại và tài liệu thống kê, không có chính mình trải qua, nên không thể cảm nhận được rõ ràng sự tàn khốc và vô tình của thảm họa thiên nhiên.
Yamashita, hiển nhiên cũng là một người trong số đó, nhưng khi cô chứng kiến trên tivi, mấy trăm km2 thành phố Kobe, đều đã trở thành đống hoang tàn, những đường ray bị vặn vẹo không còn nhìn ra hình dáng; những kẽ nứt khổng lồ của mặt đất trên đường lớn – lớn thì có thể lọt một chiếc xe bus, mà nhỏ thì cũng có thể vừa đủ nuốt chửng một người; các tòa nhà sụp đổ xiêu vẹo, đã không còn có thể nhìn ra hình dáng ban đầu; những cầu vượt thì bị uốn cong thành quẩy xoắn; các chiếc xe thì bị đập tới không còn hình dạng, kinh khủng nhất là, còn có khung cảnh hàng trăm thi thể được tập trung lại… thì cô đã hiểu. Từng giọt nước mắt cô lăn dài trên má, giờ phút này, cô mới hiểu rõ cái gì gọi là động đất mang tính hủy diệt! Cũng giây phút này, cuối cùng cô cũng đã hiểu, tại sao những người già trải qua trận động đất Quan Đông năm đó, cứ nói tới động đất, là lại biến hẳn sắc mặt!
- Reng ~
Chiếc điện thoại đặt ở đầu giường đột nhiên vang lên. Yamashita hai mắt đẫm lệ nhìn thoáng qua điện thoại – là số của đài truyền hình.
- Alo, tôi là Yamashita!
Yamashita nức nở nói.
- Cô Yamashita, tôi là giám đốc đài truyền hình Võ Đạo Chính Hùng! Xem ra chuyện Kobe xảy ra động đất cô đã biết! Hiện tại đài truyền hình đang tập hợp nhân viên đi tới vùng tai nạn, tiến hành đưa tin, tôi hi vọng cô Yamashita có thể trở thành người phụ trách dẫn đội! Còn nữa, tôi cũng chân thành gửi lời xin lỗi tới cô vì những gì cô đã phải chịu trước đây! Đợi sau khi công tác cứu tế kết thúc, tôi sẽ chính thức đại biểu lãnh đạo đài truyền hìnhxin lỗi cô! Lúc đó chức vị của của cô cũng sẽ được thay đổi.
Thanh âm của Võ Đạo Chính Hùng trẩm bổng, nếu như nghe cẩn thận, còn có thể phát hiện, trong thanh âm mang theo vài phần run rẩy.
Võ Đạo Chính Hùng cũng là lúc rạng sáng nhận được tin tức này, vì vậy mà tập trung toàn bộ nhân viên cao cấp đài truyền hình Tokyo lại, thảo luận phản ứng như thế nào với việc đưa tin trận động đất Kobe.
Cũng chính trong cuộc họp khẩn cấp này, về vấn đề chọn ra người chủ trì tiến hành đưa tin tới Kobe, cũng đã xảy ra tranh luận rất lớn, mỗi người đều có ý kiến khác nhau, ai cũng hiểu rõ, lần này đi vùng tai nạn, đương nhiên sẽ có những nguy hiểm không được dự báo trước, ở đó dư chấn vẫn còn, hoàn cảnh lại mười phần ác liệt, ngay cả nước uống cũng không thể đảm bảo là an toàn. Nhưng nguy cơ cũng luôn đi kèm với cơ hội, nếu như có thể phỏng vấn đưa tin thành công, thì người chủ trì đưa tin lần này, sẽ có tiền đồ vô hạn, sau này cũng sẽ trở thành người dẫn chương trình cao cấp nhất đài truyền hình Tokyo. Cầu phú quý trong nguy hiểm, nhận thức này cũng không phải chỉ có người Hoa Hạ mới có.
Cho nên những người này tranh luận rất hăng.
Mà ngay lập tức Võ Đạo Chính Hùng lại nhớ tới Yamashita! Nhớ tới lần phỏng vấn Phương Minh Viễn, cũng nhớ tới lời y nói trong lần họp phóng viên! Không khỏi mồ hôi lạnh chảy đầm đìa!
Mặc dù, cho tới bây giờ, y vẫn không thể nào tin được, một thanh niên chưa tới hai mươi tuổi, chưa từng học qua về động đất, sao có thể đoán được về trận động đất Kobe này? Chẳng lẽ là thần linh báo mộng cho hắn biết sao? Điều này thật không thể tưởng tượng nổi!
Thế nhưng! Bất kể chuyện này khó tin như thế nào, sự thật chính là sự thật, sự thật thắng hùng biện! Kobe chỉ trong vòng một tháng đã xảy ra động đất ngoài cấp 7! Dùng sự thật tàn khốc đầy máu và nước mắt để chứng minh lời Phương Minh Viễn nói là chuẩn xác! Còn người dân Nhật Bản, do không đem lời cảnh báo của Phương Minh Viễn đặt ở trong lòng, đã phải trả một cái giá đắt!
Vấn đề ở đây là, bây giờ người dân cả nước đang tập trung toàn bộ tinh lực vào công tác cứu tế, không rảnh suy nghĩ tới chuyện khác, nhưng chờ tới lúc công tác cứu tế Kobe qua đi, tới một lúc nào đó, sẽ có người nhớ tới, vào ngày 1 tháng 3, cũng chính là trước trận động đất hai mươi ngày, Phương Minh Viễn đã trịnh trọng cảnh báo trước, rồi sau đó phải chịu chỉ trích cùng chửi rủa, tất nhiên, cả chuyện đài truyền hình Tokyo xử phạt Yamashita, rồi cũng sẽ bị dư luận mò ra.
Tới lúc đó, không cần phải nói tới Phương Minh Viễn, cho dù là Yamashita cũng sẽ trở thành người mà các đài truyền hình đua nhau tranh đoạt! Mục đích đầu tiên đương nhiên là vì phỏng vấn, còn mục đích thứ hai, là vì cạnh tranh với các đài truyền hình khác.
Võ Đạo Chính Hùng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được, tới lúc đó, mọi người trong ngành sẽ điên cuồng tới mức nào.
Nếu như quả thật Yamashita bị đài truyền hình khác đưa đi, thêm vào đó Phương Minh Viễn thực hiện lời hứa của cô, Võ Đạo Chính Hùng hoàn toàn có thể đoán trước được, phỏng chừng thời gian mình còn có thể ở lại đài truyền hình Tokyo cũng không còn bao nhiêu nữa!
Cho nên dù thế nào, cũng không phải giữ Yamashita ở lại đài truyền hình Tokyo! Sau đó mới có thể hóa giải hiểu lầm với Phương Minh Viễn. Chỉ khi cả hai người này tha thứ, mình mới có thể tiếp tục ngồi trên cái ghế này!
Vì vậy Võ Đạo Chính Hùng toàn lực ủng hộ Yamashita làm người phụ trách chủ yếu kiêm người dẫn chương trình lần đi Kobe phỏng vấn này.
Võ Đạo Chính Hùng có thể nghĩ ra, những người khác đương nhiên cũng có thể nghĩ ra, chẳng qua có chút khác với suy nghĩ của Võ Đạo Chính Hùng, những người này lại nghĩ sao cho nhân cơ hội có thể đuổi y ra khỏi cái ghế giám đốc, vì vậy trong việc thảo luận chọn người cho vị trí người phụ trách và chủ trì, bọn họ một mực tranh chấp tới lúc mặt trời mọc mới miễn cưỡng thông qua.
Để tỏ thành ý, Võ Đạo Chính Hùng tự thân xuất mã, vội vàng tự mình gọi điện cho Yamashita.
Bên kia điện thoại, ngoại trừ tiếng tivi thấp thoáng và tiếng nức nở mơ hồ, còn lại thì hoàn toàn yên tĩnh, tim Võ Đạo Chính Hùng cũng đã treo tới tận cổ họng, y trong lòng cầu nguyện chư thần Nhật Bản một lượt, Yamashita ngàn vạn lần đừng cự tuyệt! Nếu xảy ra như vậy thật, đời mình xong rồi!
- Cô Yamashita…
Y không nhịn được mở miệng nói:
- Xin cô tin tưởng tôi, đài truyền hình nhất định sẽ cho cô một kết quả vừa lòng
- Giám đốc, ông không cần nói nữa, tôi sẽ tới đài truyền hình ngay!
Yamashita nức nở nói, mặc dù việc này có thể rửa sạch oan ức của cô, làm cô cũng có chút cao hứng, nhưng cái giá phải trả thực sự là quá lớn!
Võ Đạo Chính Hùng thở phào một cái, nói:
- Cô không cần tới đài truyền hình, xe của đài truyền hình sẽ trực tiếp tới đón cô, rồi mọi người sẽ tới doanh trại Lực lượng Phòng vệ Mặt đất luôn