Hai người Kim Lễ Hổ đứng trước mặt trần Trung,vẻ mặt vui mừng nói:
-Đồng chí, anh cũng là người trong nước sao?
-Ừh, tôi là người tỉnh Tần Tây, các cậu là người Đông Bắc à?
Trần Trọng gật đầu nói,
-Xảy ra chuyện gì vậy, tại sao cảnh sát Hàn Quốc lại bắt các cậu?
-Chúng tôi đánh người bị thương.
Kim Lễ Hổ nghiến răng nghiến lợi nói,
-Nhưng nếu còn cơ hội khác, tôi vẫn sẽ đập cho bọn côn đồ đó một trận! Bọnngười Hàn Quốc chúng là cái thá gì, không xứng đáng làm người như chúngta.
-Cậu ngồi xuống nói rõ mọi chuyện cho tôi.
Phương Minh Viễn ra hiệu cho mấy người họ kéo hai chiếc ghế cho hai người ngồixuống, hai người đó thấy được quan tâm quá như vậy cũng thấy hơi lo sợ.
Phác Chính Tố là trưởng cảnh sát Hàn Quốc, hoảng sợ nhìn vào bên trong.Mặcdù hắn định ngăn cản nhưng lại sợ mấy người Robert. Cũng may Phương Minh Viễn cũng không tháo còng tay cho mấy người Kim lễ Hổ, nhìn dáng vẻ của họ chắc cũng không có ý giúp bọn họ chạy trốn, điều này cũng khiếnchúng thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra mấy người Kim Lễ Hổ là ngườiTrung Quốc ở khu tự trị dân tộc Triều Tiên, sáu tháng trước, họ theo con đường xuất khảu lao động đến Hàn Quốc làm việc trên các thuyền đánh cá.
Với tốc độ phát triển kinh tế nhanh chóng của hàn Quốc, người Hàn Quốc đốivới các công việc bẩn thỉu, gian khổ và nguy hiểm đều không muốn làm.Nhưng những việc này lại không thể không làm, cho nên để kiếm tiền,những những người tộc Triều Tiên đến từ Trung Quốc thuộc người Hàn Quốcđều không muốn làm những công việc này, không những môi trường làm việc ô nhiễm, mật độ công việc lớn, còn tồn tại nhiều nguy hiểm. Nghề bắt cáchính là công việc như vậy.
Hàn Quốc ba mặt đều là biển, có rấtnhiều cảng, ngư nghiệp cũng phát triển. Nhưng đánh bắt xa bờ lại là mộtcông việc cực kỳ vất vả. Có thể nói mỗi năm đều có ngư dân mất mạng khiđang trên đường ra biển, thường là những đợt sóng lớn cuốn mất người đikhông thấy vết tích nào.
Trong lúc đánh bắt nếu mọi việc đềuthuận lợi thì tốt, nếu chẳng may lưới bị rách, chắp vá, may lại lưới lại tốn mất một khoảng thời gian rất dài, và ảnh hưởng đến lợi nhuận. Hơnnữa những thuyền đánh bắt xa bờ thường phải lưu lại trên biển đến mấytháng, những thuyền viên tộc Triều Tiên đến từ Trung Quốc ngay cả tếtcũng không có cách nào về nước.hơn nữa cuộc sống trên thuyền rất vất vả, phòng ngủ của thuyền viên là những tấm ván gỗ ghép lại trên dưới toànrác, ngắn đến nổi không ngồi thẳng được, hẹp đến mức không quay ngườiđược.
Trừ những điều đó ra, đánh bắt thu được lợi nhuận cao, thời gian thả lưới nhiều nhất cũng chỉ 6,7 tiếng, một khi đã thả lưới thì cả ngày lẫn đến không ngừng nghỉ, việc ăn cơm ngủ nghỉ của thuyền viênkhông có quy định riêng. Nhất là vào mùa đông đêm có tuyết rơi, nhữngngườ này đều mặc áo mưa, đeo găng tay hồng ngồi ở các góc của boong tàuđể kéo lưới phân loại cá.
Công việc vất vả như vậy, những ngườitrẻ Hàn Quốc tất nhiên là không thèm để ý. Nhưng nghề đánh bắt cá xa bờHàn Quốc lại không thể bỏ qua, cho nên người Hàn Quốc chỉ có thể tuyểnlao động từ các nước khác đến làm việc. Một đoàn Kim Lễ Hổ có 11 ngườiđã đến Hàn Quốc như vậy!
Mấy người Kim Lễ Hổ mang ước mơ đến HànQuốc có thể có cuộc sống tốt hơn, nhưng họ lại không ngờ, ở Hàn Quốc đón chào họ không phải là sự nhiệt tình hoan nghênh của các anh em cùng dân tộc, mà là những công việc thấp hèn và thái độ thô bạo hung tàn, thậmchí còn nhục mạ bạo hành.
-Họ vốn không coi người Trung Quốcchúng tôi là người, chúng tôi ở Hàn Quốc làm việc như trâu bò, lại cònbị đối đãi như nô lệ! Chúng tôi đều là người, nhưng điều đầu tiên chúngtôi học được ở đây là sự nhẫn nại!
Kim Lễ Hổ vẻ mặt bi phẫn nói,
-So sánh với những lao động ở quốc gia khác chúng tôi lại còn bị mắng chửikinh khủng hơn, vì chúng tôi là dân tộc Triều Tiên nên càng hiểu rõ ngôn ngữ của họ hơn! Tiểu Trịnh sau khi nó lên thuyền không lâu vì khônghiểu tiếng Hàn nên bị coi là làm việc chậm chạp, đánh và làm nhục anh ta không chút thương tình.
Nói xong anh ta chỉ về người bạn đứng bên cạnh mình.
-Những gì anh nói đều là thật?
Phương Minh viễn trầm giọng nói.
-Nếu anh không tin, có thể nhìn.
Nói xong, Kim Lễ Hổ cởi quần áo ra, cởi chiếc áo lông bên ngoài để lộ raphần ngực toàn là vết chém ngang dọc, có vết bị thương lâu rồi, có vếtlà vừa mới bị đánh,vừa mới thành sẹo.
Trần Trung nhìn cẩn thận nói:
-Phương thiếu gia đây chắc chắn là dùng roi và gậy đánh.
-Tiểu Trịnh! Cậu cho họ xem lưng của cậu đi!
Kim Lễ Hổ nghiến răng nghiến lợi nói,
-Mấy con chó đẻ Hàn Quốc đó không chỉ dùng gậy đánh cậu ta, mà còn lấy tàn thuốc dí vào lưng cậu ta, thậm chí…
Kim Lễ Hổ nhìn mấy người Ma Sinh Hương Nguyệt liền không nói gì nữa.
Trong lòng Phương Minh Viễn khẽ rung động, anh ta nhìn Tiểu Trịnh tỉ mỉ, cậuta cũng khoảng 20 tuổi, da có vẻ trắng, người cũng khá thanh tú, nhưngxem ra hơi yếu đuối, cậu ta ngồi phía bên đó không ngừng hảy nước mắt,không dám ngẩng đầu nhìn mấy người Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễntrong lòng cũng hiểu vài phần.
Trên tàu đánh cá thường không cónữ, những người đàn ông này lênh đênh trên biển, khó tránh nhu cầu sinhlý, cũng giống như trong quân đội và trong ngục! Sự tức giận trong lòngPhương Minh Viễn dâng lên, mấy tên Hàn Quốc này đúng là côn đồ.
Kim Lễ Hổ thao thao bất tuyệt kể hết mọi áp bức bóc lột mà 11 người bọn họphải chịu trong nửa năm qua cho Phương Minh Viễn nghe.
-Vậy các cậu đã làm gì mà bị cảnh sát đuổi bắt?
Phương Minh Viễn nén giận hỏi.
-Một đoàn chúng tôi gồm 11 người,ai cũng bị chúng vừa đánh đập vừa chửimắng, đến đây mới nửa năm, trên người chúng tôi kẻ nào cũng đầy vếtthương! Khi chúng tôi xuất cảnh, đã phải đưa gần hai vạn tệ tiền bảođảm, đó là số tiền gia đình chúng tôi đi vay mượn khắp nơi, thậm chí còn vay cả người thân của bạn.Vì tiền, mặc dù chúng tôi bừng bừng lửa giậncũng phải nén vào trong! Nhưng cách đây một tuần, thuyền đánh cá vềcảng, chúng tôi muốn họ phát lương nửa năm vừa rồi để lấy số tiền nàygửi về nhà.
Đối mắt Kim Lễ Hồng hơi đỏ,
-Dù sao gia đìnhchúng tôi cũng phải giàu có gì, vì số tiền bảo đảm đó, áp lực mọi ngườicàng lớn hơn! Nhưng chúng tôi không ngờ, thuyền trưởng Hàn Quốc lại nóivới chúng tôi, để tránh chúng tôi chạy trốn, ảnh hưởng đến công việc của họ, sẽ giữ ba tháng tiền lương của chúng tôi!Ba tháng tiền lương đóphải đợi khi chúng tôi về nước,mới hoàn trả lại! Còn ghê tởm hơn là họbảo chúng tôi, còn hai tháng tiền lương sẽ trừ vào tiền ăn ở của chúngtôi trong nửa năm qua! Nhưng trước khi chúng tôi lên thuyền, đã nóitrước là họ sẽ lo ăn ở cho chúng tôi! Hơn nữa, cứ coi như lúc đầu khôngký kết gì, thì số tiền bọn họ cung cấp cho chúng tôi tiền ăn ở trênthuyền cũng không thể trừ nhiều tiền như vậy.
-Đúng là hỗn loạn.
Ma Sinh Hương Nguyệt không kìm nổi nói, việc này trước đây cô cũng đã nghe nhiều. Trừ của lao động ba tháng tiền lương,trước đã không nói số tiềnnày sẽ trừ bao lâu, mà đợi mấy người Kim Lễ Hổ về nước, những người nàycó gửi tiền qua không?Nếu không gửi, mấy người Kim Lễ Hổ lại phải vìchuyện này mà đến Hàn Quốc kiện lên tòa án sao?Nếu như vậy chỉ sợ phí tố tụng, lại còn tiền đi lại, còn tiền ăn ở của họ tại Hàn Quốc nữa thì đã vượt quá ba tháng tiền lương rồi. Đến lúc đó, mấy người Kim Lễ Hổ không phải là tự nuốt quả đắngsao!
-Họ chỉ phát cho các cậu một tháng lương?
Phương Minh Viễn lạnh lùng nói, mấy tên Hàn Quốc hiểm độc này, Phương MinhViễn tin rằng họ có thể làm những chuyện như vậy, trước đây, trên mạngcũng không có nhiều thư khiển trách người Hàn Quốc đến như vậy. Hơn nữaanh nhớ sau 2000 năm, giữa ngư dân Trung Quốc và cảnh sát Hàn Quốc đãliên tục xảy ra bạo loạn!
Cứ coi như một cây làm chẳng lên non,cứ coi như ngư dân Trung Quốc đánh bắt cũng có sai sót, nhưng sự hungtàn của cảnh sát Hàn Quốc lại để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng PhươngMinh Viễn! Hàng năm đều có ngư dân Trung Quốc bị cảnh sát Hàn Quốc đánhđến mức phải nhập viện, tàu thuyền còn bị bắt giam và phải bồi thườngvới cái giá trên trời!
Còn xảy ra những chuyện ngư dân Trung Quốc tập kích cảnh sát Hàn Quốc, nhưng nếu không phải nóng này thì ngư dânTrung Quốc trước nay luôn chất phác thành thật, không thích gây chuyệnthị phi làm sao lại có những hành vi thô bạo như vậy được? Trong chuyệnnày, cảnh sát Hàn Quốc lại không có trách nhiệm gì sao?
-Mộttháng tiền lương! Thật sự chúng tôi tức không chịu nổi, tìm bọn họ đểnói đạo lý, những người Hàn Quốc này lại vừa đánh đập vừa chửi mắngchúng tôi, còn uy hiếp sẽ khai trừ chúng tôi, đuổi chúng tôi về nước!Thậm chí chúng còn dùng gậy sắt để đánh chúng tôi.
Kim Lễ Hổ nghiến răng nghiến lợi nói,
-Thực sự là chúng tôi đã bị bọn họ làm cho tức chết nên đã cướp cây gậy sắttrong tay họ, rồi đánh bọn họ mấy gậy, đánh gãy hai chân bọn họ.
-Sau đó các cậu liền chạy đi?
Phương Minh Viễn nói.
-Không chạy không được, cảnh sát ở cảng Hàn Quốc và họ đều cũng một ruột,trước đây chúng tôi bị đánh, đã báo án với cảnh sát, họ vốn không nghechúng tôi, hơn nữa mỗi lần chúng tôi báo án, họ đều nói với mấy tên HànQuốc đó, mấy tên Hàn Quốc đó liền quay lại đánh chúng tôi kinh khủnghơn, còn không cho chúng tôi ăn no!
Kim Lễ Hổ nghẹn ngào nói,
-Hơn nữa chúng tôi còn nghe từ đồng bào của chúng tôi đến trước, cũng từngcó người của chúng tôi, cũng vì đến đó báo án, nhẹ thì bị chúng đánh gẫy hai chân, còn hủy bỏ tư cách làm việc của họ ở Hàn Quốc, nặng thì nằmtrên xe cứu thương mà về nước! Nếu chúng tôi rơi vào tay họ không biếtchết thế nào nữa!
Phương Minh viễn nắm chặt hai nắm đấm, ánh mắt lộ vẻ tức giận.
-Đại sứ quán Trung Quốc tại hàn Quốc không có người quản lý sao?
Ma Sinh hương Nguyệt vỗ vai Phương Minh Viễn nhẹ giọng nói.
-Người tộc Triều Tiên chúng tôi đến Hàn Quốc làm việc, chừng hơn 10 vạn người, họ không thể quản lý hết được, hơn nữa trừ khí tính chất quá nghiêmtrọng, gây ảnh hưởng lớn, người Hàn Quốc cũng không sợ bọn họ.
Kim Lễ Hổ bất đắc dĩ nói.