Phương Minh Viễn, Lâm Dung và Ma Sinh Hương Nguyệt đã đi qua rất nhiềucông ty lớn trong và ngoài nước, nhưng không thể không thừa nhận rằng,giống như ngân hàng hàng đầu của Hàn Quốc, nhân viên nữ phục vụ trongngân hàng từng người một đều phù hợp với tiêu chuẩn ngoại hình của nữtiếp viên hàng không, và cũng chỉ có trong ngân hàng Hàn Quốc mới xuấthiện hiện tượng này!
Vừa vào cửa, đã có hai cô gái xinh đẹp trẻtuổi đứng chào với nụ cười tươi rất chuyên nghiệp. Không đợi mấy cô gáimở lời, Phương Minh Viễn đã vẫy tay bảo hai cô gái lui ra. Người bêntrong rất nhiều, có người là tiền bối trước của Phương Minh Viễn, mấyngày đầu sau khi phát lương, người ra vào ngân hàng, bưu điện đông nhưkiến!ngay cả máy rút tiền tự động trong ngân hàng cũng có không ít người đứng xếp hàng!
Hầu hết mọi người đều mang vẻ mặt lo âu, donhiều người nên trong phòng có chút ồn ào, trong môi trường ồn ào nhưvậy Phương Minh Viễn không cho rằng hắn có thể nhìn được thứ gì.
-Tôi nhớ báo ngày hôm nay có nhắc đến gần đây vật giá Hàn Quốc đang tăngcao! So với mùa hè, giá nhiều vật phẩm đã tăng đến ba bốn mươi phầntrăm!
Ma Sinh Hương Nguyệt thoáng chút suy tư nói, xem ra ảnhhưởng tiêu cực tỉ giá hối đoái giữa tiền Hàn và USD giảm xuống đã bắtđầu xuất hiện ở Hàn Quốc!
-Ý của cô à, Hàn Quốc cũng có thể xảy ra hiện tượng tranh nhau đổi tiền mặt?
Lâm Liên kinh ngạc nói, cô vẫn cảm thấy mới lạ đối với chuyện xảy ra trên đất Trung Quốc lúc đầu.
-Ừh, có thể xảy ra chuyện đó.
Ma Sinh Hương Nguyệt gật đầu nói.
-Nếu như vậy, chỉ sợ cơ cấu tài chính của Hàn Quốc vào mùa đông này sẽ rất khso chịu!
Tỉ giá hối đoái tiền Hàn giảm xuống, đối với nhiều doanh nghiệp Hàn Quốcmà nói, không khác gì thuốc độc. Nếu trong nước còn phát sinh ra chuyệntranh nhau rút tiền mặt thì ngân hàng và xí nghiệp sẽ đồng loạt rơi vàohoàn cảnh họa vô đơn chí.
-Ha ha, tôi thấy người Hàn không chống đỡ được bao lâu nữa đâu.
Phương Minh Viễn cười nhạt nói.
Chiếc điện thoại trong người Phương Minh Viễn kêu lên, là Lâm Dung gọi điệnđến, mặc dù cô cũng đi cùng Phương Minh Viễn đến Hàn Quốc nhưng hôm naylại không cùng mọi người đi.
-Cô nói Phó tổng giám đốc công tyxuất nhập khẩu Safari của Anh cũng đến Seoul rồi sao?Lại còn muốn gặptôi nữa?Phương Minh Viễn nhìn hai bên, cách đây chừng khoảng trăm mét có một quán café Starbucks.
-Được rồi. Cô bảo ông ta đến quán cafê Starbucks trên đường xx khu xx nhé! Tôi cho ông ta một tiếng! Nếu đến10h30’ ông ta vẫn chưa xuất hiện trước mặt tôi thì sau này hẵng nói.
-Nhanh nhanh nhanh! Nhanh lên chút nữa!
Philip vẻ mặt vừa khẩn trương vừa tức giận nói với trợ thủ của mình.
-Ông chủ, không thể nhanh hơn được nữa, nếu không tôi không chịu trách nhiệm với mạng sống ông được đâu!
Người trợ thủ tay vừa nắm vô lăng, nói như hết hơi. Đây là Seoul không phảiđường cao tốc ở Anh, rộng có 600km, dân số lại trên nghìn vạn người, còn chưa kể khách du lịch với số lượng lớn đến từ khắp nơi trên thế giới.Có thể nói, mật độ dân số ở Seoul có số dân tương đối đông trong cácthành phố trên thế giới.
Giống như nhiều thành phố trên thế giới, Seoul cũng đang phải đối mặt với tình trạng giao thông chật chội. DoSeoul đã từng áp dụng chính sách cổ vũ xe tư nhân mở rộng giao thông. Cứ theo đó, số lượng ô tô ở Seoul năm ngoái đã vượt quá 2 triệu chiếc, tốc độ xây dựng đường xá không đuổi kịp tốc độ tăng trưởng xe ô tô. Cho nên ở Seoul ngựa xe như nước, ách tắc giao thông là chuyện như cơm bữa, nếu vội ngồi xe điện ngầm khéo còn đúng giờ hơn ngồi taxi. Nhưng rất tiếc,từ chỗ khách sạn Philip ngủ lại đến cho quán cafê Starbucks mà PhươngMinh viễn nói lại không có tàu điện ngầm.
-Nếu cậu không thể nhanh hơn, thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm với bát cơm của tôi và cậu đâu!
Philip lạnh lùng nói, ông ta ngàn dặm xa xôi từ Hông Kông đến Seoul băng tuyết ngập trời, cũng chỉ vì muốn đàm phán với Phương Minh Viễn, từ đó mangbản hợp đồng mới về nước Anh.Tên khốn kiếp Phương Minh Viễn, không ngờlại còn định thời gian là 10h30’, từ khi ông nhận được điện thoại đã là9h53’! Lúc đó ông ta thấy mình rất may mắn, may mắn vì khách sạn chỗ ông ở đến chỗ Phương Minh Viễn nói không xa.
37’! Ông ta phải tìm ra quán cafê Starbucks chết tiệt đó trong thời gian 37’ ngắn ngủi! Nếukhông, Philip dự cảm lần sau gặp được Phương Minh Viễn không biết là vào lúc nào nữa! Người thanh niên đó hoàn toàn khác xa với các vị trưởngbối, hắn vốn không sợ người phương Tây! Nhưng trong tay hắn đang nắm giữ thứ mà công ty xuất nhập khẩu Safari cần nhất bây giờ! Hơn nữa cònphiền phức hơn là Philip đã vắt hết óc suy nghĩ cũng không thể để Phương Minh Viễn thấy được cái huyền diệu bên trong!
Các lãnh đạo cấpcao của công ty xuất nhập khẩu Safari đã tranh luận gay gắt đến nămngày, cuối cùng mới nhất trí,tài nguyên đất hiếm trong ngành khai thácthan mới của Trung Quốc trong giai đoạn hiện nay, vì lợi ích quốc gia,công tác nghiên cứu phát triển kỹ thuật mới tuyệt đối không thể bị giánđoạn, cho nên Philip phải nhận được bản hợp đồng này từ tay Phương MinhViễn. Bằng khồng có lẽ chức Phó tổng giám đốc công ty xuất nhập khẩuSafari khó mà giữ được!
Đương nhiên Philip hiểu, rốt cuộc cái vị trí này của ông ta chứa đựng bao nhiêu tiền của, có không ít người thầm nhớ đến ông ta, muốn lật đổ ông ta để thay vào đó! Trong thời khắc mấuchốt này, ông ta không thể để cho kẻ khác có chút cơ hội nào!
Philip hiểu nếu một khi ông ta bị lật đổ, không biết sẽ còn bao nhiêu phiềnphức nừa theo đó mà đến! Ông ta làm việc ở công ty xuất nhập khẩu Safari đã được mười mấy năm, trong mười mấy năm đó, Philip cũng cũng thông qua đủ loại thủ đoạn để kiếm chác lợi ích. Những thủ đoạn này, khi ông tangồi vào chức Phó giám đốc vốn không có kẻ nào dám truy cứu, nhưng khiông ta tạm rời cương vị công tác hoặc về hưu, thì những chuyện này, sẽlà vũ khí tấn công trực tiếp vào ông ta!
Việc ở ngành khai thácTrung Quốc đến quá bất ngờ, cũng nằm ngoài dự liệu của Philip, PhươngMinh Viễn tiếp nhận hơn nữa còn ngừng thỏa hiệp với công ty xuất nhậpkhẩu Safari Anh quốc, đúng là vượt ra ngoài sự tưởng tượng của ông ta.
Một chuỗi các sự kiện khiến cho ông phải sứt đầu mẻ trán!
Xe vượt qua một ngã tư, Philip tuyệt vọng nhìn, đoàn xe phía trước đã dàiđến hàng trăm mét, dài đến điểm cuối cùng mắt có thể nhìn thấy, mà nhìnđồng hồ vẫn còn 10’ nữa!
-Gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đi như thế nào!
Philip mở cửa xe cao giọng nói quát trợ thủ của mình, ông ta đã không còn sựchọn lựa nào khác, chỉ có thể xem trước 10h30’ có thể chạy đến địa điểmđã hẹn hay không!