Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 52: Thêm dầu vào lửa



Trong tứ hợp viện ở Bắc Kinh, Phương Minh Viễn đã ăn xong bữa tối đang cắn đầu bút, ngẩn người nhìn những bài thi trước mặt, sắp phải thi cuối kỳ rồi, cuối kỳ nghỉ đông lại là kỳ thi đại học nữa, hắn cũng không dám sơ suất. Nếu rơi xuống top 10 của lớp thì chắc chắn lại phải bị ông già họ Tô dạy bảo một hồi không còn mặt mũi gì.

Hơn nữa đã đến lúc này, độ khó của kỳ thi cuối kỳ của trường trung học Long Đầm, nói thật là không khác mấy so với các bài thi vào đại học, tuy Phương Minh Viễn tự cho rằng trình độ tri thức của mình đã đạt đến tiêu chuẩn của trường đại học, nhưng không thể chống lại được sự biến hoá của các kỳ thi của Hoa Hạ. Trong kiếp trước, không phải là có một nhà văn nổi tiếng trong nước đã làm một phần bài thi ngữ văn thi vào đại học, kết quả cuối cùng là vẫn không đạt yêu cầu sao.

Tuy đối với Phương Minh Viễn của hiện nay, chỉ cần cậu ta đề xuất thì các trường đại học nổi tiếng trên thế giới sẽ chủ động tiếp cận cậu ta, nhưng yêu cầu của ông già họ Tô, lại là cậu phải tham dự cuộc thi đại học, còn sau khi thi xong, cậu đồng ý chọn trường dh nào, làm thế nào để đỗ đại học thì ông ta không quản nữa.

Đối với sự kiên quyết này của ông Tô, Phương Minh Viễn không hiểu nổi nhưng vẫn phải chấp hành. Cũng may Phương Minh Viễn cũng không hiểu được, ông Tô cư xử với mình giống như con cháu, chắc chắn là sẽ không hại mình, cho nên cậu không hề trách móc.

Chỉ có điều bài thi đại học năm trước của Hoa Hạ đôi khi lại thực sự khiến người ta cảm thấy đau đầu. Ví dụ giống như cái đề này – “Niệm khứ khứ, thiên lý yên ba, mộ ải trầm trầm sở thiên khoát" nội dung của câu này nói lên điều gì? Kết cấu này có tác dụng gì? Đó chính là điều làm Phương Minh Viễn thấy đau đầu. Những thứ đó đã học trong kiếp trước, hễ là những thứ không dùng được trong xã hội, qua nhiều năm như thế, ai cũng không thể nhớ rõ được.

Hơn nữa điểm xuất phát cơ bản của cuộc thi đại học của Hoa Hạ là vì mục đích đào thải, cho nên những người ra đề thi tất nhiên phải coi học sinh và giáo viên là “kẻ địch”, ra đề càng khó càng tốt, càng xảo quyệt càng tốt, có thể khiến học sinh thi không được thì càng tốt, có thể khiến giáo viên không đoán ra được là tốt nhất.

Theo Phương Minh Viễn, cách ra đề này gọi là ma chướng, một chút cũng không quá đáng.

-Minh Viễn, ông Miyamoto quay về rồi!

Lâm Dung đứng ở cửa kêu lên, Phương Minh Viễn vứt chiếc bút trong tay đi, lập tức đứng lên.

Hôm đó trong buổi họp báo cũng chính là lúc buổi họp báo kết thúc, Miyamoto và gia đình của ông ta lên máy bay riêng của Phương Minh Viễn bay đến sân bay Tokyo trước, từ Tokyo bay đến Bắc Kinh, đây cũng là yêu cầu của Phương Minh Viễn, chủ yếu là lo lắng, tuyên bố cứng rắn nhưng có phần nhượng bộ của hắn khiến các thành phần cấp tiến trong xã hội Nhật Bản vô cùng tức giận, tiến hành trả thù Miyamoto và ngời nhà của ông ta.

-Phương, tôi đã đọc lời tuyên bố theo yêu cầu của cậu rồi.

Nhìn thấy Phương Minh Viễn đi tới, Miyamoto với vẻ mặt cười khổ nói.

-Kết quả thế nào?

Phương Minh Viễn vừa mời ông ta ngồi xuống, vừa tiện tay rót chén trà.

-Kết quả?

Miyamoto lắc đầu nói.

-Đây không phải truyền hình trực tiếp, kết quả thực sự phải đợi đến buổi tối mới có thể biết được. Nhưng lúc đó các phóng viên chấn động rất lớn.

Có thể không chấn động sao? Khối tài sản khổng lồ với con số mười tỷ yên Nhật thậm chí là một trăm tỷ yên Nhật, lại bị dâng tặng cho người khác như thế, làm sao có thể không gây chấn động được chứ? Nếu không phải Phương Minh Viễn khăng khăng giữ vững ý kiến, thậm chí đưa ra yêu cầu nếu Miyamoto không làm, thì cậu ta sẽ cử đám người Trần Trung đi, Miyamoto mới phải “khuất phục”.

-Được rồi, cả nhà đã đến đây thì nghỉ lại đây đi. Dù sao gần đây ở toà soạn không có việc gì của tôi, ông cũng có thể ở bên gia đình nhiều hơn.

Phương Minh Viễn vỗ vỗ vai Miyamoto vẻ không sao cả rồi nói,

-Myamoto, ông phải tin tưởng tôi.

Nhưng xã hội Nhật Bản lúc này đã trở nên hỗn loạn rồi.

Những phương tiện truyền thông tham gia buổi họp báo, quả nhiên như Myamoto yêu cầu, đọc gần như nguyên văn lời tuyên bố của Phương Minh Viễn, nhưng sau khi những phóng viên đó đăng tải nguyên văn lời tuyên bố của Phương Minh Viễn, đa số mọi người dùng giọng điều châm biếm để chỉ trích tuyên bố của Phương Minh Viễn. Chỉ có số ít phóng viên giữ thái độ trung lập bình luận về sự việc này. Cứ như vậy, ở Nhật Bản lập tức dấy lên cuộc chấn động rất lớn.

Một phần là vì thái độ của Phương Minh Viễn có thể nói là vô cùng cứng rắn, cũng có thể nói là vô cùng ác liệt, rất có khí thế đụng đầu vào tường rồi nhưng nhất quyết không quay đầu lại, khiến những người Nhật Bản đã nhận định Phương Minh Viễn ăn nói bừa bãi tức giận tới cực điểm.

Mặt khác, rất nhiều người biểu hiện sự khâm phục sâu sắc với tinh thần “Chết cũng không nhận sai” của Phương Minh Viễn – trong cục diện ác liệt như thế này, một mình vẫn có thể giữ vững niềm tin của bản thân, đồng thời đồng ý trả giá cho niềm tin đó cho dù niềm tin của cậu ta đúng hay sai, nhưng kiểu tinh thần này lại là đáng để tôn trọng. Đối với người Hoa Hạ, kiểu lý luận này nghe có vẻ buồn cười và điên khùng, quan niệm chính xác tất nhiên là cần phải giữ vững không được vứt bỏ, nhưng quan niệm sai lầm nhất định không được giữ lại, đó không phải là sai càng thêm sai sao? Nhưng suy nghĩ này, ở Nhật Bản, lại rất phổ biến.

Kết quả là một bộ phận người trong xã hội Nhật Bản cho rằng Phương nói không sai, hiện nay không phải là lúc truy cứu ai sai ai đúng, dù sao thì cũng đến ngày mùng một tháng hai tất cả sẽ tìm ra manh mối, chân tướng sẽ rõ ràng. Cho dù Phương thực lòng lo lắng có thể sẽ có động đất xảy ra, hay là ăn nói bừa bãi để tạo ra khủng hoảng ở Nhật Bản, thì đến lúc đó sẽ có kết quả.

Một bộ phận người khác, là những người cho rằng lời tuyên bố của Phương đơn thuần là đang tiến hành nguỵ biện cho hành vi của bản thân, là đang khiêu khích những người nghi ngờ dự báo hoang đường của cậu ta, là đang kéo dài thời gian cho chính cậu ta. Hiện nay cách ngày mùng một tháng hai còn thời gian là nửa tháng, nếu mặc kệ không quan tâm, có lẽ đến lúc đó, người xảo quyệt như cậu ta có thể tìm ra một cái cớ mới, cho nên đối với hành vi như thế này, nhất định phải phản kích trở lại kịch liệt. Nhưng trong số những người này, đa số lại là các quan chức trong các bộ ngành của chính phủ, những người nghiên cứu về động đất đó, lãnh đạo của các nhóm cánh hữu, và những người phê bình Phương Minh Viễn trên các phương tiện truyền thông trong những ngày này.

Người Nhật tuy kính trọng người mạnh, nhưng xã hội Nhật Bản cũng là một xã hội phân biệt đối xử. Theo bọn họ, một thằng nhóc đến đại học cũng chưa lên đến, nếu có chút tài năng thiên bẩm về trò chơi điện tử và phim hoạt hình thì cũng có thể lý giải được, nhưng để dự báo động đất thì cần phải đầu tư rất nhiều thế hệ, thậm chí có thể là mười mấy thế hệ nghiên cứu khoa học cao cấp, một thằng nhóc như hắn có tư cách gì mà vung tay múa chân. Đừng nói là cậu ta, hay là lãnh đạo của các quốc gia, Tổng thống Mỹ, nữ hoàng Anh, cũng không có tư cách nói hươu nói vượn trong lĩnh vực này tại đây.

Đúng là vì tâm lý này, những người này càng không dễ dàng tha thứ cho sự “khiêu khích” của Phương Minh Viễn.

Vì thế, trên các phương tiện truyền thông của Nhật Bản, sự phê bình của những nhân vật nổi tiếng đó đối với Phương Minh Viễn không những giảm mà còn tăng lên, hơn nữa còn có xu hướng ngày càng mở rộng ra. Một xu hướng áp đảo hoàn toàn. Không những thế dưới sự thúc đẩy của họ, không chỉ các phương tiện truyền thông nhiệt tình tham gia khai thác tin này, thậm chí đã xuất hiện các đoàn người Nhật Bản ở các nơi đến đại sứ quán đóng tại Hoa Hạ, kháng nghị trước lãnh sự quán. Việc này khiến các nhân viên của đại sứ quán đóng tại Hoa Hạ lập tức trở nên lo lắng.

Và công ty GameStation, “Nguyệt san thiếu niên”, công ty Thế Gia và những công ty liên quan mật thiết với Phương Minh Viễn, cũng bị liên luỵ tương đối lớn.

Công ty GameStation và “Nguyệt san thiếu niên” là công ty mọi người đều biết rằng có cổ phần của Phương Minh Viễn trong đó, hơn nữa Phương Minh Viễn cũng công khai chấp nhận, nếu dự báo của cậu ta sai thì sẽ quyên tặng cổ phần của công ty GameStation và “Nguyệt san thiếu niên” đang nắm trong tay, coi như là sự bồi thường cho nhân dân Nhật Bản. Cho nên hiện nay phe cánh hữu cũng đã huỷ bỏ hành động tẩy chay hai công ty này. Theo bọn họ, cổ phần của Phương Minh Viễn trong hai công ty này đã là 100% phải quyên tặng rồi, bây giờ lại tiến hành hành động tẩy chay, đó chẳng phải là làm việc có lỗi với người Nhật Bản sao.

Công ty Thế Gia từ đó tới nay, vì số cổ phần của Phương Minh Viễn trong công ty là thông qua công ty trung gian ở Mỹ mà có được, nên người dân Nhật Bản cũng không biết được. Nhưng việc “Phương” và công ty Thế Gia có chung lợi ích , có sự hợp tác, lại có không ít người biết. Hơn nữa công ty Thế Gia trong ngành công nghiệp Hoa Hạ cũng là sự góp vốn của “Phương”, với những người thuộc tầng lớp trên trong xã hội Nhật Bản, đây cũng không phải là bí mật gì cả. Tuy nhiên mọi người đều ngầm hiểu, nếu không thù oán thì sẽ không dễ dàng vạch trần bí mật của người khác.

Nhưng sự việc phát triển tình trạng như hiện nay rồi, ban giám đốc công ty Thế Gia không thể không suy xét, nếu sau ngày mùng một tháng hai, sau khi Phương Minh Viễn công khai nhận lỗi với nhân dân với việc cậu ta không còn cổ phần trong công ty Gamestation và việc chắc chắn sẽ mang tiếng xấu ở Nhật Bản, việc này có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng và tổn thất cho sự phát triển của công ty Thế Gia như thế nào.

Việc những người trong công ty Thế Gia lo lắng nhất chính là Nintendo có thể chọc ngoáy sự việc này. Phải biết rằng, chính vì quá nửa số lượng máy chủ đều sản xuất ở Hoa Hạ, lúc này công ty Thế Gia mới khống chế thành công chi phí sản xuất, và vẫn giằng co với Nintendo.

Và máy chủ phát hành vào cuối năm ngoái, tuy có được thành tích về lượng tiêu thụ khiến người ta tương đối hài lòng, nhưng chi phí sản xuất máy chủ không giảm xuống lại là vấn đề thực tại, không giống công ty Sony vốn có năng lực sản xuất sản phẩm điện tử vô cùng lớn mạnh, máy chủ của công ty Thế Gia lại cần một nhà sản xuất khác, điều này đã tạo thành sự khác biệt tương đối lớn trong việc khống chế chi phí sản xuất máy chủ của cả hai bên. Nhưng việc khống chế chi phí của máy chủ mới của công ty Thế Gia đều trông cậy vào nhà máy nhà họ Phương ở Hoa Hạ.

Nhưng hiện nay lại xảy ra sự việc như thế này.

-Cậu Phương cũng không tránh khỏi việc quá thiếu thận trọng rồi. Khi nào có động đất cũng là việc người bình thường có thể tuỳ tiện nói ra sao?

Tổng giám đốc công ty Thế Gia, Hạ Mã Chính Đạo thực sự giận dữ, nhìn thấy máy chủ mới và máy PS của Sony càng đấu càng ngang sức, công ty Thế Gia vẫn dường như chiếm thế thượng phong, đột nhiên xảy ra chuyện như thế này, lập tức biến cục diện vô cùng tốt trở thành nguy hiểm trước mắt. Hạ Mã Chính Đạo không chút nghi ngờ, nếu dự báo của Phương Minh Viễn thực sự là sai, Nintendo và Sony tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội đả kích công ty Thế Gia.

Vấn đề là , theo ông ta, dự báo của Phương Minh Viễn cơ bản không có khả năng thành công.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv