Philip có chút khồng hiểu tập giấy kỳ diệu cầm trên tay, chỉ lật vàitrang, sắc mặt đã trở nên trắng bệch, Phương Minh Viễn quăng trước mặthắn thứ này, đúng là công văn Lục Thiên Hữu đã bị bắt ở Hông Kông.
-Ông Rodman, tôi nhớ lúc đầu ông lấy thân phận Phó tổng giám đốc công tyxuất nhập khẩu Safari để điều chỉnh từ bên trong, tôi đồng ý xử nhẹ LụcThiên Hữu, nhưng mấy điều kiện tôi đưa ra, không biết ông Rodman còn nhớ không? Hay là, ông nhiều việc quá nên đã bỏ quên việc này về phía saurồi?
Phương Minh Viễn cười nhạt nói.
Lưng Philip toát mồhôi, tất nhiên ông không thể quên những điều kiện mà Phương Minh Viễn đã đưa ra, trong đó có một điều rất quan trọng là Lục Thiên Hữu phải bịdẫn về nước để xét xử, tiếp nhận phán quyết của tòa án, đồng thời bịnhốt trong nhà giam Trung Quốc ít nhất 5 năm mà đến hiện tại chưa quámột năm, mà Lục Thiên Hữu lại bị bắt ở Hông Kông, điều này nói giảithích đầy đủ mọi chuyện.
Philip đọc đã hiểu tại sao anh em Lụcgia lại bị lật đổ, mà ngành khai thác Trung Quốc lại do Phương Minh Viễn tiếp nhận, tám phần là do Phương Minh Viễn trả thù Lục gia, nhưng tạisao Phương Minh Viễn lại phải dừng hợp đồng với công ty xuất nhập khẩuSafari, hóa ra vấn đề nằm ở đây.
-Ông Phương, tôi thấy hình như mọi người có chút hiểu lầm chuyện này phải không?
Philip nói,
-Lúc đầu khi ở Edinburgh, tôi thay mặt công ty xuất nhập khẩu Safariđồng ý mấy điều kiện của ông Phương, chúng tôi cũng đã làm được, để cảnh sát Anh đưa Lục Thiên Hữu về nước trị tội, theo tôi được biết, hắn tađang bị nhốt trong nhà giam của quý quốc còn về vấn đề tại sao hắn talại bị bắt ở Hông Kông, bên tôi thực sự không biết.
-Hừ ôngRodman, nếu ông là người hòa giải, vậy ông phải có nghĩa vụ giám sát Lục gia thực hiện cam kết của họ mà chính vì quý công ty không làm được mới để cho Lục gia nhân cơ hội thời gian Lục Thiên Hữu bị giam trong tù,không ngờ hắn còn dám đến Hông Kông, nếu không phải tôi bất ngờ pháthiện ra, có phải các ông định giấu diếm tôi cả đời?
Phương Minh Viễn lạnh lùng nói,
-Lục gia đã phải trả giá cho sai lầm của họ, mà quý công ty, giám sát khôngđược, có phải cũng cần có trách nhiệm cam kết tương ứng không?
Trán Philip mướt mồ hôi, nhưng ông ta vẫn điềm tĩnh trả lời:
-Ông Phương tôi thấy yêu cầu của ông không phải có chút nghiêm khắcsao?Chúng tôi không đủ năng lực để ảnh hưởng đến hệ thống luật pháp củaquý quốc, thậm chí ngay cả dưới hoàn cảnh chúng tôi đi thăm ngục cũngkhông được chính phủ quý quốc hoan nghênh, cho dù công ty tôi có ý giámsát cũng không có cách nào làm được.
-Ý của giám đốc Rodman là…các ông đối với việc này không có trách nhiệm gì sao?
Phương Minh Viễn kéo dài giọng điệu đầy nghi ngờ hỏi.
Mặc dù Philip rất muốn nói là đúng, nhưng với kinh nghiệm lâu năm của mìnhông cũng hiểu, chỉ sợ nếu ông nói “đúng”,người đàn ông trước mặt ông cóthể đá ông một cước ra khỏi cửa,cuộc đàm phán lần này sẽ lập tức bị chấm dứt, mặc dù công ty xuất nhập khẩu Safari vẫn có thể yêu cầu bồi thường do ngành khai thác Trung Quốc không thực hiện đúng hợp đồng, đối vớidanh dự của công ty xuất nhập khẩu Safari và Philip trên quốc tế là mộttổn hại rất lớn.
Mặc dù, quá trình quật khởi của đế quốc Anh cóthể nói là nam đạo nữ xướng, đầy mùi máu tanh,quỷ kế và vô sỉ, lịch sửcó thể gọi là ngâm trong biển máu, nhưng đế quốc Anh hiện nay, mặc dù đã nhật bạc tây sơn, nhưng những thân sĩ vẫn còn cần tới,nói thật sựPhương Minh Viễn đem chuyện này nói ra bên ngoài,quốc tế sẽ cũng sẽkhông thèm để ý đến mấy lý do thoái thác không chút đạo lý của ôngta---Nếu không có năng lực giám sát thực hiện vậy ngay từ đầu đã khôngcó tư cách làm người hòa giải,nếu công ty xuất nhập khẩu Safari bị épphải ra mặt không làm người hòa giải, hơn nữa còn thu được lợi từ bêntrong, như vậy một khi đã không thực hiện được, xảy ra chuyện, tất nhiên người hòa giải phải có trách nhiệm đối với chuyện này mà không đượctrốn tránh.
Nếu Phương Minh Viễn là một nhân vật nhỏ không quyềnkhông thế, thì sự tình đã dễ giải quyết hơn, với tầm ảnh hưởng của côngty xuất nhập khẩu Safari hoàn toàn có thể gây áp lực cho anh ta mà không cần nói một lời nào, giọng điệu của anh ta vốn không thể khiến cho bấtcứ người nào nghe được, như vậy ngay cả có nắm nhược điểm của công tyxuất nhập khẩu Safari thì há có ích gì?
Nhưng cố tình lại khônggây được áp lực cho Phương Minh Viễn, cứ coi như công ty xăng dầu nướcAnh đối với mọi người là một quốc gia, Philip cảm thấy cảm thấy khả năng không lớn, còn có Ollila, người này là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở Âu châu thậm chí trên toàn thế giới.
-Không không không, ông Phương mong ông đừng hiểu lầm, tôi không muốn trốn tránh trách nhiệm, chẳngqua tôi muốn nói rõ ràng, phía bên tôi giám sát hành động của Lục gia là rất khó, muốn không bị bại lộ lại càng khó hơn.
Philip lúc nàyvẻ mặt đau khổ, trong lòng cảm thấy đã rất may mắn rồi, nếu không trướcmặt bọn cấp dưới của ông ta, ông đã không còn mặt mũi nào nữa.
Sắc mặt Phương Minh Viễn dịu đi một chút, nhưng vẫn lạnh lùng nói:
-Nếu giám đốc Rodman đã thừa nhận, việc này quý công ty cũng có trách nhiệm, như vậy cũng có thể lý giải được tại sao tôi lại ngùng hợp đồng ký kếtgiữa hai bên, chuyện này coi như xong.
Nói xong, Phương Minh Viễn đứng dậy, Lâm Dung cũng đứng lên, Trần Trung hiểu ý giơ tay kéo cửa.
-Đợi một chút.
Vừa mở mồm, Philip đã hoảng sợ, cảm thấy giọng điệu của mình không ngờ lạisắc bén như vậy, giống như giọng điệu đàn bà, hoàn toàn không giốnggiọng điệu của ông.
-Ồ? Giám đốc Rodman vẫn còn chuyện gì sao?
Phương Minh Viễn vẻ mặt bất ngờ quay lại nhìn.
-Ông Phương, ông Phương chuyện này thực sự công ty chúng tôi có trách nhiệmkhông giám sát được, nhưng Lục gia cũng đã nuốt ngụm rượu đáng do chúngtạo ra, cũng không cần phải vì chuyện nhỏ nhặt này mà kết thúc quan hệhợp tác bao năm nay giữa hai công ty chúng ta như vậy chứ?
MiệngPhilip như uống phải độc, nhưng vẫn không thể không khép nép nói, cứ như vậy về nước thì không thể nào giải thích được với các vị lãnh đạo cấpcao của công ty.
-Hợp tác nhiều năm? Ha Ha, tôi đã điều tra cáckhoản mục mấy năm nay của ngành khai thác Trung Quốc rồi, quý công tytrước nay luôn chèn ép đất hiếm xuất khẩu của ngành khai thác TrungQuốc, hợp tác như vậy thì có ý nghĩa gì? Hừ hừ,mặc dù trên thị trườngquốc tế, đất hiếm cung lớn hơn cầu, nhưng tôi không tin không có ngườimua.
Phương Minh Viễn lạnh lùng, tức giận nói.
Câu nói này của Phương Minh Viễn đầy tâm huyết, nguồn tài nguyên đất hiếm TrungQuốc xuất khẩu, giá trên thị trường quốc tế có thể nói là một năm khôngbằng một năm, chẳng khác nào so giá vàng bán ra với giá cải thảo, màtrong đó tác dụng của công ty xuất nhập khẩu Safari tuyệt đối không thểxem nhẹ.
Trong lòng Philip thầm mắng, đối với ông, việc này làmsao có thể trách công ty xuất nhập khẩu Safari ép giá cơ chứ?nguyên tốđất hiếm mặc dù là thứ tốt, điểm này mọi người đều thừa nhận, nhưng mộtthứ tốt nữa, trong một thời gian nhất định, nó cũng có một lượng yêu cầu nhất định, mà không phải là không có giói hạn, người Trung Quốc cácngười ra sức xuất khẩu đất hiếm, thị trường quốc tế bán ra với số lượnglớn, rất nhiều công ty, quốc gia thu mua đất hiếm thậm chí trữ đến mườimấy năm mấy mươi năm sau này, sao các người lại trách người ta ép giá,Trung Quốc có câu nói, đồ càng ít càng đắt sao?
Nhưng câu này mọi người đều hiểu, ông cũng không có cách nào để nói ra, chẳng phải làcàng thêm đả kích đối phương sao, như vậy càng tăng thêm độ khó cho cuộc đàm phán.
Philip lời hay đã nói hết, Phương Minh Viễn mới “miễncưỡng” ngồi xuống, chỉ thấy bộ dạng không tình nguyện của anh ta, tronglòng Philip bùng lửa giận nhưng bây giờ tình hình mạnh hơn người, vì hai nguyên tố mà công ty rất cần này, Philip cũng chỉ có thể nén cơn tứcgiận trong lòng làm hòa với Phương Minh Viễn.
Philip chủ động rót trà vào chén mình nói:
-Ông Phương, ở đây không có rượu, tôi lấy trà thay, bày tỏ lòng thành tâmxin lỗi ông hi vọng hai bên quý công ty và chúng tôi có thể bỏ qua những chuyện không vui nhìn về tương lai để hợp tác tốt đẹp.
PhươngMinh Viễn có chút buồn cười nhìn Philip ngửa cổ, uống hết chén trà,trong lòng nghĩ tên này cũng là kẻ thông hiểu Trung Quốc, không ngờ ngay cả lấy trà thay rượu, tỏ vẻ biết tội diễn xiếc trước mặt anh, còn muốnbỏ qua chuyện này, đúng là nghĩ rất đẹp.
Philip uống xong chéntrà cho Phương Minh Viễn nhìn thấy đáy chén, trong lòng bất an nhìnPhương Minh Viễn, Theo kinh nghiệm trước nay ông giao tiếp với ngườiTrung Quốc, rất nhiều người Trung Quốc, nhân là quan chức, coi trọng sĩdiện hơn tưởng tượng của người thường, chỉ cần anh giữ sĩ diện cho hắn,thì hắn có thể ngẩng đầu ưỡn ngực trước mặt người khác, như vậy về lợiích, hắn có thể có ý tưởng nhượng bộ rất lớn,khiến Philip rất khó lýgiải, nhưng không lý giải thì không lý giải, Philip lại rất thích kếtquả như vậy, nhưng trên miệng cho họ chiếm lợi thế còn trên thực tế thìnắm cái lợi trong tay, việc này cái nào có ý nghĩa ngay cả thằng ngốccũng hiểu.
Nhưng Philip lại loáng thoáng cảm thấy, tên PhươngMinh Viễn này không phải là kẻ như vậy, từ cuộc gặp ở Edinburgh nước Anh cho thấy, người này rất chú trọng lợi ích thực tế, chỉ sợ phía bên ôngta mới phải làm tất cả điều đó, đối với ông ta mà nói, không có tác dụng thực tế.
-Giám đốc Rodman, tôi rất thích sự hiểu biết của ôngđối với văn hóa Trung Quốc, nhưng tôi cũng thích sự cẩn thận tỉ mỉ củaquý công ty đối với hợp đồng này, tôi đã xem qua ghi chép giao dịchtrước nay của quý công ty với ngành khai thác Trung Quốc trước nay, nămngoái, ngành khai thác Trung Quốc có một đọt hàng do không kịp chuyểnđến Anh đúng thời hạn mà bị quý công ty khấu trừ 1 triệu Bảng Anh làmphí bồi thường, thái độ công tư phân minh như vậy, tôi rất thích.
Phương Minh Viễn mỉm cười nói.