Lục Thiên Hữu ôm eo người phụ nữ, giữa chốn đông người mà hôn cô một cái nóng bỏng như người Pháp, người phụ nữ này mới tới tay hắn buổi tối hôm trước, hiện giờ đang trong thời kì tươi mới, nếu không phải mệnh lệnhcủa cha hắn, bây giờ hắn đã đem cô đi thể nghiệm những lạc thú trênchiếc du thuyền ngoài biển.
-Đây… không phải là tên khốn kiếp quấy rầy chúng ta ở Anh quốc đó hay sao?
Trịnh Gia Nghi có chút khó tin nói:
-Không phải ngươi nói hắn về ngồi xổm trong nhà giam trong nước sao? Tai sao lại ở HongKong? Hay là tôi nhìn nhầm người?
Tuy nói vậy nhưng Trịnh Gia Nghi cũng không cho rằng mình nhận nhầm người,phải biết mấu chốt là lúc đó Lục Thiên Hữu đã xúc phạm tới Trịnh GiaNghi.
Nếu không phải vận mệnh Lục Thiên Hữu là do Phương MinhViễn quyết định, có thể nói kết cục của hắn không thê lương như VươngHoa Lập và Vương Đông Cường, hai tên phải ở trong nhà giam của Anh quốcsuốt đời, trong đó nhà họ Trịnh cũng là một gia đình quyền quý có tiếng ở HongKong, lực ảnh hưởng của nhà họ Trịnh ở Anh quốc cũng không thể coithường.
Phương Minh Viễn cau mày, hắn cũng có chút kinh ngạc,chẳng lẽ ngoại trừ thai song sinh, ở ngoài không thể có hai người giốngnhau như vậy. Nhưng nếu như nói người này là Lục Thiên Hữu, như vậy làhắn đã ra tù? Chính mình lúc trước cũng đã nghe rõ, Lục Thiên Hữu phải ở trong tù đủ năm năm trở lên.
Sở dĩ yêu cầu năm năm trở lên làbởi vì Phương Minh Viễn cho rằng, tự mìn sẽ không dứt khoát, trong vòngnăm năm cũng là thời gian để chỉnh đốn lại trật tự sản xuất đất hiếm, mà tới lúc đó, chỉ cần đoạt lại nghành khai thác mỏ trong tay nhà họ Lục,nhà họ Lục chính là cá trên thớt, hấp hay kho tàu tùy mình quyết định.
Vì không cho Lục Thiên Hữu có cơ hội gây tai họa cho người khác trong vòng 5 năm, Phương Minh Viễn kiên trì nói bỏ tù hắn 5 năm, đối với nhà giamHoa Hạ bầu không khí có vẻ không lành mạnh, Phương Minh Viễn cũng đãchuẩn bị tâm lí nghĩ đến việc Lục Thiên Hữu ở trong nhà giam sẽ khônggiống với người bình thường, có thể khẳng định là đặc biệt đãi ngộ,nhưng hắn không ngờ Lục Thiên Hữu lại to gan như vậy, mới được một nămmà đã chạy ra khỏi nhà giam, lại còn tới HongKong.
Phương Minh Viễn thuận tay cầm lấy điện thoại, và nói vơi Trần Trung vài câu.
Đèn ở ngã tư đường chuyển từ đỏ sang xanh, Lục Thiên Hữu lập tức ngồi xuống xe thể thao nhanh như chớp, liền đi ra ngoài, mà sau nó đã có xe đilên.
-Nhà họ Lục thật là to gan, làm như lời nói của ta là nói đùa hay sao?
Nhìn chiếc xe thể thao đi xa, Phương Minh Viễn lạnh lùng nói:
-Lễ tạ thần linh của công ty xuất nhập khẩu Phất Thụy là như thế này sao ? Hừ.
Lúc này Phương Minh Viễn rât là tức giận.
Cho đến khi bọn Phương Minh Viễn điều khiển xe qua một đường khác, khôngthấy bóng dáng chiếc xe thể thao của Lục Thiên Hữu, Phương Minh Viễn mới thôi nhìn, lại chú ý đến ánh mắt Trịnh Gia Nghi đang nhìn mình.
Phương Minh Viễn sờ sờ trên mặt mình theo bản năng nói:
-Chẳng lẽ trên mặt tôi có cái gì bẩn phải không?
Lúc này Trịnh Gia Nghi mới như ở trong mộng bước ra, cúi đầu xuống, hai máửng hồng, cô cảm thấy hai bên tai mình như phát sốt, cô cảm thấy ở bêncạnh Phương Minh Viễn tự nhiên chất chứa….chất chứa…
Trịnh GiaNghi không biết hình dung cái cảm giác đó như thế nào, cái loại cảm giác này, giống như ông nội công thành danh toại vậy, thân phận cao thượng,người được nhân dân tôn trọng, người trẻ tuổi nhất cũng là người co phản cảm mãnh liệt nhất, trên người Phương Minh Viễn lại hình thành sức hấpdẫn mà khó có thể nói qua ngôn từ.
Phương Minh Viễn không biếthắn có sức mê hoặc như thế nào mà Trịnh Gia Nghi lại lập tức trở lên xấu hổ như vậy, tuy nhiên tâm lí kia tuyệt đối là ngày tháng 6, thay đổibất thường, hắn cũng không hỏi nhiều.
-Gia Nghi, sang năm là cô tốt nghiệp rồi? Là chuẩn bị về HongKong làm cho tiệm trang sức Chu Đại Phúc hay sao?
Phương Minh Viễn cũng không biết nói gì nên hỏi.
-Ừ!
Trịnh Gia Nghi nhẹ nhàng gật đầu nói:
-Thật ra ông nội hi vọng tôi có thể công tác trong ngành kinh doanh của gia tộc, chính tôi…không nghĩ.
-Ồ?
Phương Minh Viễn tò mò hỏi han:
-Vậy ngươi định làm gì? Tiếp tục học hay là tự mình bắt đầu từ số không?
Trịnh Gia Nghi hơi lắc lắc đầu nói:
-Đọc sách đã nhiều năm như vậy, tôi không nghĩ sẽ lại tiếp tục đi làm mộtthời gian, sau khi mình đã có hiểu biết rõ ràng, lại tiếp tục sự nghiệphọc, tôi thấy như vậy cũng tốt.
Phương Minh Viễn gật đầu, lấybằng cấp và gia thế của Trịnh Gia Nghi, lúc nào cũng đễ tim một trườngđại học để tiếp tục học chuyên sâu, tự nhiên không cần phải muốn lấy tới bằng cấp cao học.
-Thật ra ta rât thích du lịch, hơn nữa tôi cũng muốn giúp nhiều người bình thường tìm được niềm vui từ du lịch cho nên ta nghĩ chính mình sẽ mở một công ty du lịch.
Trịnh Gia Nghi nói nhỏ.
-Hả?
Phương Minh Viễn khẽ giật mình sợ hãi, thật ra hắn không ngờ Trịnh Gia Nghilại có ý nghĩ như vậy, tuy nhiên như vậy lại rất phù hợp với tinh cáchthích đi du lịch khắp nơi của Trịnh Gia Nghi.
-Vậy cũng không tồi, chính mình làm ông chủ, lo liệu tất cả.
Phương Minh Viễn cười nói :
-Tôi tin tưởng ngươi đên lúc đó kinh doanh sẽ rất thịnh vượng.
HongKong đã là một cảnh du lịch đẹp, đồng thời cũng là nơi thu hút lượng lớnkhách du lịch trên thê giới, cho nên khách du lịch phải có bối cảnhtương đương với nhà họ Trịnh, Trịnh Gia Nghi muốn xưng vương xưng tướngvới khách du lịch có chút khó, nhưng muốn sống yên xuống dưới cũng không thành vấn đề.
Những công ty ở HongKong này hàng năm đều tổ chứccho công nhân ra ngoài du lịch, chỉ cần tiệm trang sức Chu Đại Phúc, tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị và tập đoàn điện ảnh Gấm Hồ giao việc này cho Trịnh Gia Nghi, liền đủ để cam doan công ty bình thường mớithành lập sẽ phát triển về sau, Phương Minh Viễn tin tưởng với sự thôngminh sắc sảo của Trịnh Gia Nghi đương nhiên không có gì là khó.
-Tôi không nghĩ sẽ ở lại Hồng Kông phát triển sự nghiệp.
Trịnh Gia Nghi lại mang tới cho Phương Minh Viễn một bất ngờ.
-Không phát triển sự nghiệp ở HongKong? Vậy đi đâu? Anh quốc?
Phương Minh Viễn kinh ngạc nói.
-Không, tôi muốn ở trong nước phát triển.
Trịnh Gia Nghi nhìn hai mắt Phương Minh Viễn nói:
-Tôi nghĩ sẽ thành lập một công ty du lịch trong nước, nó gồm các công ty du lịch xuyên suốt trong nước, ngươi thấy thế nào?
-Gây dựng sự nghiệp trong nước ah?
Phương Minh Viễn gật đầu nói:
-Được, tôi ủng hộ ý tưởng này của ngươi, thi trường du lịch trong nước rộng lớn hơn ở HongKong, cũng nên làm.
Ngay trong năm nay, Trung Quốc đã chính thức công bố số người trong nươcxuất cảnh đi du lịch, Phương Minh Viễn tin tưởng bởi vì dân số trongnước đông, cùng với thu nhập của nhân dân không ngừng nâng cao, chínhphủ từng bước đưa ra mục tiêu với xuât cảnh đi du lịch, cùng với thờigian, người trong nước xuất cảnh đi du lịch dang tăng theo cấp số nhân.
Tuy rằng ở kiếp trước Phương Minh Viễn không để ý tới tình huống cụ thểngười trong nước xuất cảnh du lịch, nhưng theo truyền thông và internet, hắn cũng biết, vài năm trở lại đây người trong nước xuất cảnh du lịchđạt tới hàng chục tỷ người, thậm chí tổ chức du lịch quốc tế còn chorằng, hai mươi ba mươi năm sau Trung Quốc có thể trở thành đất nước thuhút khách du lịch và có khách du lịch lớn nhất thế giới.
Mà hiện giờ, có thể nói khách du lịch trong nước đang trong giai đoạn lănbánh, Trịnh Gia Nghi nếu là có thể đem HongKong thậm chí là khách dulịch thế giới vào trong nước, hơn nữa tài chính hùng hậu của nhà họTrịnh ủng hộ, công ty du lịch nội địa hoàn toàn có thể.
-Ai, đúng rồi!
Phương Minh Viễn đột nhiên nói:
-Tôi nhớ ra rồi, tôi và chị Thu Hạ luc trước cũng đầu tư thành lập một cơquan du lịch, cũng không biết hiện ạnhư thế nào nữa, ngươi có thể đi hỏi chị Thu Hạ một chút, chi bằng cô nhận nó lại..
-Ngươi nói chính là công ty du lịch Quan Trung?
Trịnh Gia Nghi thản nhiên cười nói:
-Anh thật sự là nhà lớn nghiệp lớn, nhìn không thấy hiện tại nó là từHongKong về Tần Tây, tiến lên các tỉnh phía tây và Thục tỉnh, hàng nămcơ quan du lịch có thể tổ chức hàng chục vạn dân cư HongKong tới ba tỉnh này, hàng năm nó mang tới cho HongKong đến tám vạn khách trong nước.
-Phải không?
Phương Minh Viễn vuốt cái mũi có vài phần xấu hổ nói khi mà hắn và Thu Hạ gặpmặt, vì là tỉnh Tần Tây kéo đến HongKong đầu tư, cũng là một mẫu tácdụng, hắn thuyết phục Thu Hạ đầu tư xây dựng một khách sạn ở PhụngNguyên, một công ty du lịch, còn có một trại an dưỡng , xem như là mộtcông ty do ba gia đình nhà họ Phương và Vu Thu Hạ đầu tư.
Nhưngtheo thiết kế ban dầu, ba công ty này, Phương Minh Viễn hoàn toàn buôngtay, quản lí nhân viên hoàn toàn do Vu Thu Hạ cử tới HongKong, hàng nămchia hoa hồng, Phương Minh Viễn cũng chỉ để ý qua vài lần, để lại mộtbên tới hôm nay, ba công ty này tự nhiên không thu hút được sự chú ý của hắn nếu không phải hôm nay Trịnh Gia Nghi nói tự mình gây dựng một sựnghiệp, hắn còn không nghĩ tới chuyện này.
-Phải không?
Trịnh Gia Nghi học theo giọng điệu của hắn nói:
-Nếu như các đồng nghiệp ở HongKong biết được, công ty du lịch Quan Trungnổi tiếng lừng lẫy trong nước, người sáng lập căn bản không làm mộtviệc, còn không tức chết.
Nói xong lời cuối cùng, Trịnh Gia Nghi cười tới run cả người.
Một lúc sau cô mới ngừng cười, một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng vào hai mắt Phương Minh Viễn nói:
-Nói vậy cũng được, quay lại hỏi cô Thu Hạ một chút, nếu cô ấy đồng ý tôi sẽ mua lại công ty du lịch Quan Trung, tôi không nghĩ mượn tiền trong giađình, cũng không muốn mượn tiền từ ngân hàng HongKong, hơn nữa tôi nghenói ở trong nươc ngân hàng cho doanh nghiệp vay cũng không dễ dàng, tôicũng không muốn di đường ngang ngõ tắt, không muốn hối lộ bọn quan viên, bôi đen danh dự nhà họ Trịnh ta. Ngươi nói có cách gì nhanh chóng gomtiền không?