Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 492: Khó có thể tin nổi



Khi bọn họ tiến vào khoang thuyền, mới phát hiện trong này giống như một ngôi biệt thự hào nhoáng di động trên biển, chỗ nào cũng có thể thấyđược các tác phẩm nghệ thuật có giá trị lớn được chế tác tinh xảo, bêntrong các loại dụng cụ gia đình cũng hết sức xa hoa, làm cho bọn họ đúng là được mở rộng tầm mắt!

Khi bọn họ tiến vào phòng khách, người đàn ông luôn đi phía trước dẫn đường xoay người trở lại, dùng tiếng Anh nói:

-Các vị, mời đem những vật như máy ghi âm quay hình tạm thời lấy ra, giao cho chúng tôi bảo quản!

Sáu người họ có chút chần chừ, nhưng vẫn đem những vật phẩm trên người mình lấy ra, để lên mặt bàn.

Ở trong phòng tiếp khách, ông cụ Quách và Trịnh Ngu Đồng ngồi ngay ngắntrên sô pha, Phương Minh Viễn đứng ở phía sau bọn họ. Trần Trung và VõHưng Quốc thì ngồi ở một góc phòng, ánh mắt không rời khỏi sáu ngườikia!

-Các vị, mời ngồi!

Ông cụ Quách khoát tay nói. Sáu người liền ngồi lên chiếc sô pha phía đối diện.

-Các vị, hai chúng tôi hôm nay gặp các vị ở đây, là có một việc nhiệm vụ, muốn giao cho các vị làm!

Ông cụ Quách nói. Phương Minh Viễn lập tức cấm một tập tư liệu chia cho sáu người bọn họ.

-Các vị, trước tiên mời ký tên lên tờ hiệp nghị bảo mật, sau đó nhiệm vụ đại khái như thế nào, đã được viết rất rõ ràng trên giấy, nếu các vị có thể tiếp nhận nhiệm vụ này, chúng ta có thể tiến hành bước tiếp theo làtrình bày nhiệm vụ một cách tỉ mỉ vụ. Nếu các vị cảm thấy không có khảnăng tiếp nhận, thì có thể lập tức rời đi! Người rời khỏi đây, sẽ đượclĩnh một trăm ngàn đô la Mỹ tiền lộ phí ở trước cửa!

Trịnh Ngu Đồng nói.

Sáu người đều không chút do dự ký lên giấy bảo đảm giữ bí mật này, sau đó mở tập tư liệu trước mặt ra.

-A?

Liên tiếp những thanh âm kinh ngạc vang lên trong phòng khách! George nhìnlướt qua Davi ở bên cạnh, phát hiện ra gương mặt hắn cũng đang lộ rõ vẻkinh ngạc. Nhiệm vụ này chẳng có chút gì gian khổ, mà ngược lại còn khálà thoải mái, làm cho bọn họ khó có thể tin được!

Trên giấy viếtrất rõ ràng, yêu cầu bọn họ đều phải tự phái ra một nhóm lính đánh thuê, không được ít hơn năm mươi người, âm thầm bảo hộ một nhóm nhân viêntruyền thông tới Indonesia tiến hành phỏng vấn. Thời gian từ tháng tưđến tháng sáu năm 98. Bảo đảm sự an toàn cho nhóm nhân viên này ởIndonesia! Vì thế, đối phương nguyện trả giá hai triệu đô la Mỹ tiền thù lao!

-Xin hỏi, vì sao là Indonesia mà không phải là các quốc gia khác?

Davi liền hỏi. Đối với Indonesia, hắn cũng không xa lạ. Đó chẳng phải là một quốc đảo ở Đông Nam Á sao? Tuy rằng trong mắt các quốc gia Âu Mĩ, đó là một chính quyền độc tài, nhưng theo chỉnh thể cục diện chính trị mànói, trật tự xã hội vẫn là khá ổn định. Cũng không có gì đại chiến đạiloạn! Vì để bảo vệ một đội nhân viên truyền thông đi phỏng vấn, mà pháira không dưới năm mươi người, có phải là quá khoa trương rồi không?

-Xin hỏi, nhóm nhân viên truyền thông mà ngài nhắc tới, là của công ty nào, hay của những công ty nào?

Người hỏi là đại diện cho công ty MPRI của Mĩ, một thanh niên tóc vàng. Côngty này có trụ sở ở Virginia của Mỹ, bao gồm rất nhiều sĩ quan, quânnhân, tướng quân đã về hưu, đến từ lục quân, không quân và bộ đội đặcchủng tạo thành. Nghe nói, trên danh nghĩa nó có tới hơn hai nghìn nhânviên. Mà ban quản lý và ban giám đốc, cũng là tướng cấp cao với sao vàng và huy hiệu, bao gồm nhiều nhân vật từ quân đội Mỹ và ban Tình báo! Vídụ như, thành viên hội đồng quản trị Hardies từng là cố vấn của cơ quantình báo CIA, còn phó Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc của nó là Vonnoh, khinước Mỹ xâm chiếm Panama là tham mưu trưởng của lục quân, còn Tổng giámđốc điều Histe thì từng là nhân vật số một của cơ quan tình báo quốcphòng Mỹ!

Cho nên công ty MPRU trong các tập đoàn lính đánh thuê, cũng có thực lực vô cùng hùng mạnh, nhân viên của nó thường ở hải ngoại vì làm việc cho chính phủ nước Mĩ!

-Phương tiên truyền thông cụthể thì chúng tôi còn chưa xác định, nhưng tôi có thể cam đoan sẽ lànhững công ty truyền thông nổi tiếng thế giới như Associated Press,Reuters, Agence France-Presse, Interfax, Deutsche Presse-Agentur cùngcác Thông tin xã của Nhật Bản! Điểm này các vị có thể yên tâm!

Ông cụ Quách cười nói:

-Hơn nữa các vị cũng có thể yên tâm, chúng tôi cũng không định làm cái gìlàm đảo điên chính phủ Indonesia hiện nay, hay là ám sát, bắt cóc ai cả. Chúng tôi chỉ là có chút lo lắng cho tình hình tương lai của Indonesiamà thôi!

Người thanh niên tóc vàng, thuận tay cầm lấy một điếu xì gà trên mặt bàn phía trước mặt, ngửi ngửi mà nói:

-Xì gà loại tốt nhất của Cuba! Chúng ta quả là có khẩu phúc!

Hắn thuận tay phân phát cho mấy người khác, lại hỏi:

-Lão tiên sinh, nếu chỉ có như vậy, dường như không cần dùng đến tới một đội năm mươi người đến hộ tống? Indonesia tôi cũng mới đến có hai lần,nhưng theo tôi được biết, nó là một con hổ nhỏ ở châu Á, xét về trình độ phát triển kinh tế ở Đông Nam Á mà nói, vẫn là khá tốt, trật tự xã hộicoi như là yên ổn! Những nhóm phóng viên truyền thông nổi danh thế giớinhư vậy, tiến hành phỏng vấn ở Indonesia, thì không cần phải thuê línhđánh thuê đến bảo vệ chứ nhỉ!

Sáu người không hẹn mà cùng nhìnchăm chú ông cụ Quách và Trịnh Ngu Đồng, ở cái thời mà không có chuyệntự nhiên có miếng bánh trên trời rơi xuống như bây giờ, tuy rằng đôi khi cũng quả thật có cái loại nhiệm vụ nguy hiểm thấp nhưng thu nhập caonhư thế này, nhưng tuyệt đại đa số thời điểm khác, lính đánh thuê vẫn là nhận thức được nguyên tắc trọng yếu nhất, là phải là nhiệm vụ nguy hiểm nhất mới có thể có được tiền lời!

Nếu đột nhiên bỏ lỡ một nhiệmvụ mạo hiểm thấp mà tiền lời cao như thế này, tuyệt đại đa số mọi ngườisẽ theo bản năng mà ngẫm lại, đây có phải là một cái bẫy! Hai triệu đôla Mỹ, năm mươi người bảo vệ một nhóm phỏng vấn ở Indonesia trong sáumươi mốt ngày, đối với họ mà nói, quả thực giống như là một trò đùa!Người Indonesia sao có gan xuống tay với một nhóm phóng viên nổi danhthế giới truyền như vậy?

Hơn nữa, quan trọng hơn là, trước mắt,hai người này, nếu có thể thể thuê được quân nhân Trung Quốc bảo hộ, cho dù là đã xuất ngũ hay chưa, vì sao lại không tuyển thêm quân nhân Trung Quốc đến chấp hành nhiệm vụ này?

-Vị tiên sinh này phải xưng hô như thế nào?

Trịnh Ngu Đồng ho nhẹ một tiếng nói.

-Tôi tên là Brooklyn. Hamuyuete, đại diện của công ty MPRI Mỹ!

Người thanh niên tóc vàng hạ thấp đầu nói.

-Anh hỏi rất khá, xem tình hình trước mắt, yêu cầu này của chúng tôi quảthật là có chút đột ngột. Mối băn khoăn này của các vị, là rất bìnhthường! Nhưng chúng tôi hiện tại chỉ có thể nói cho các vị rằng, cácngươi băn khoăn như vậy là thừa! Nhiệm vụ của các vị là từ tháng tư đếntháng sáu năm tới, đi theo bảo vệ nhóm người kia ở Indonesia một cách an toàn! Còn vì sao phải làm như vậy, vì sao lại trả giá vượt xa so vớiphí dụng bình thường như vậy, chuyện này chỉ chúng tôi biết là được!

Trịnh Ngu Đồng cười nói:

-Nếu các vị kiên quyết muốn biết, thì nhất định phải ký tên vào văn kiện giữ bí mật này!

Phương Minh Viễn đem một văn kiện đưa tới trước mặt Brooklyn, Brooklyn đónlấy, liếc mắt vài lần, sắc mặt không khỏi khẽ biến động. Tuy nhiên hắnvẫn tiếp tục xem, càng xem, trên mặt càng lộ rõ vẻ kinh ngạc!

Brooklyn xem xong, đưa văn kiện cho những người khác, còn mình thì nhắm mắt trầm tư không nói. Mấy người George, Davi cũng lần lượt xem qua văn kiện giữ bí mật, không ai là không tỏ vẻ kinh ngạc.

Yêu cầu trong vănkiện này là, chỉ cần là người đã ký tên lên văn kiện này, cho dù là cuối cùng có tiếp nhận được nhiệm vụ này hay không, đều nhất định phải camđoan giữ im lặng đối với việc này, một khi để lộ bí mật, những người còn lại nhất định phải cam đoan xử tử người để lộ bí mật, và phải bồithường không dưới hai trăm triệu đô la Mỹ!

Đem kẻ để lộ bí mật xử tử, điều này cũng không nằm ngoài dự liệu của họ, trong cái nghề línhđánh thuê này, cũng là chuyện bình thường. Nhưng nhiệm vụ hai triệu đôla Mỹ mà bồi thường tận hai trăm triệu đô la Mỹ, có phải là quá khoatrương rồi không! Nhưng bọn họ lại cảm thấy, trong đó chỉ sợ còn có điều ảo diệu khác, hai người ngồi trước mặt này, vừa nhìn đã biết là nhữngngười có địa vị hơn người, hơn nữa lại gọi bọn họ tới một nơi xa títngoài biển thế này, chẳng lẽ lại muốn true đùa mình sao?

-Vừa rồi mới chỉ là nhiệm vụ đầu tiên, sau khi các vị hoàn thành, chúng tôi cònthêm một nhiệm vụ nữa! Mà nhiệm vụ tiếp theo này, tiền thù lao cao nhấtsẽ là..

Ông cụ Quách giơ ngón trỏ lên, liếc nhìn chung quanh một vòng rồi mới nói:

-Không dưới một trăm triệu đô la Mỹ!

Không thua kém nhất trăm triệu đô la Mỹ! Những lời này ở Brooklyn, George bọn họ trong tai, không khác gì tiếng súng nổ bên tai!

Một trăm triệu đô la Mỹ! Trong cái ngành lính đánh thuê này, thì đó quả làmột đại nhiệm vụ. Giống như trong kiếp trước của Phương Minh Viễn, vàonăm tới, cũng chính là năm 1998, công ty EO của Nam Phi eo trong hai năm vừa qua tương trợ chính phủ Angola, khiến lực lượng võ trang đồng ý đàm phán, chính phủ Angola vì thế mà trả thù lao đến sáu mươi triệu đô laMỹ! Như vậy cũng có thể giải thích được, vì sao đối phương lại đề rakhoản bồi thường lên đến hai trăm triệu đô la Mỹ!

-Có thật là một trăm triệu đô la Mỹ?

George lúc này trong giọng nói cũng mang theo vài phần hứng khởi! Cho dù làmấy công ty này cùng phải chia sẻ nhiệm vụ, nhưng chỉ cần tham gia vào,thì ít nhất cũng có thể lấy được đến nhất mười triệu đô la Mỹ!

-Một khi nhiệm vụ bắt đầu, tôi nghĩ trừ phi là các vị đang ngồi ở đây khôngmuốn có được khoản tiền này, nếu không lời thì, một trăm triệu đô la Mỹtiền thù lao, các vị chắc chắn sẽ lấy! Hơn nữa tôi có thể nói cho cácvị, mạo hiểm không lớn, khó khăn không cao, thời gian không lâu, chỉ cómột chút ít rườm rà một!

Trịnh Ngu Đồng nói chắc như đinh đóng cột!

Sáu người bọn họ trầm mặc không nói gì một lúc lâu, rồi Davi đột nhiên mở miệng dùng Hán ngữ nói:

-Lão tiên sinh, nếu tôi đoán không lầm, các vị là người Hoa có phải không?

-Không tồi, chúng tôi đều là người Hoa!

Ông cụ Quách vuốt cằm nói.

-Chúng tôi từ lúc lên thuyền tới nay, thấy được không ít quân nhân Trung Quốc làm nhiệm vụ bảo vệ cho hai người!

Davi lại đổi về nói tiếng Anh nói:

-Thực ra, tôi cho rằng họ có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ này!

-Đúng vậy, đó cũng chính là điều khiến chúng tôi cảm thấy kỳ lạ!

George cũng nói phụ họa.

-Đối với điểm này, các vị có thể yên tâm!

Ông cụ Quách khoát tay áo nói:

-Nếu các vị nguyện ý ký vào giấy giữ bí mật hiệp nghị, tôi nghĩ, tôi có thể cho các vị một câu trả lời hài lòng!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv