4h15’ chiều ngày 30/06/1997, Christ Patten sắp rời chức Thống đốc HôngKông, các binh sĩ sẽ tiếp nhận lệnh không treo cờ Anh nữa, điều này chothấy sự trở lại của Hông Kông là thời khắc bắt đầuđếm ngược!
Ngay trong ngày này, ông cụ đó lặng im không nói một lời nào bước vào HôngKông, cũng trong ngày hôm đó, Chủ tịch Trung Quốc cùng đoàn đại biểuTrung Quốc đã đến Hông Kông, tham gia hội nghị giao tiếp chính quyềnHông Kông. Đây là các vị lãnh đạo cao nhất Trung Quốc bây giờ lần đầutiên sang Hông Kông. Cùng ngày hôm đó, Ủy ban quân sự trung ương phátbiểu “mệnh lệnh giải phóng quân dân Trung Quốc đóng tại Hông Kông ở cáckhu tự trị đặc biệt của Hông Kông”. Lệnh của giải phóng quân nhân dânTrung Quốc ở bộ đội Hông Kông tại các khu tự trị đặc biệt của Hông Kông, đồng thời vào 0h ngày 01/07/1997 bắt đầu thực hiện nhiệm vụ bảo vệ.
Trong Bằng thành cách một con sông với Hông Kông, quân nhân đầu tiên ở HôngKông đã xuất phát vào nội thành và các vùng biên giới của Hông Kông, chỉ cần qua 0h0’0’’ ngày 01/07,các nhóm quân nhân có vũ trang này sẽ vàoHông Kông đầu tiên,gánh vác trách nhiệm bảo vệ Hông Kông!
Buổitối, trong cuộc triển lãm hội nghị Hông Kông dưới ánh sáng huy hoàng,nghi thức giao lại chính quyền Hồng Kông của chính phủ hai nước TrungQuốc và nước Anh được tổ chức tại tầng năm ở đây. Mặc dù vẫn chưa đến11h, nhưng bên trong đã có rất nhiều người đến từ khắp các nơi đã đếntham dự, trong đó không chỉ có một vài nhân vật nổi tiếng quốc tế.Phương Minh Viễn và Tô Ái Quân đứng trong góc, yên lặng nhìn người vàora trong lễ đường.
-Tôi đã nhắc nhở các đồng chí trong ban lễ tân, tin tưởng vào việc này, họ xử lý sẽ thích hợp hơn chúng tôi!
Tô Ái Quân chỉ về phía hội trường nói,
-Cậu xem trên hội trường,đài chủ tịch treo quốc kỳ hai nước Trung Quốc vàAnh, cũng biết, mấy tên quỷ nước Anh lúc đầu còn định trước 0h ngày01/07,trên cột cờ chỉ treo cờ của Anh và HôngKông, điều này chẳng phảicố ý gây khó dễ cho chúng ta hay sao?
Phương Minh Viễn bĩu môi,yêu cầu này của nước Anh phải dùng bộ óc để suy nghĩ cũng hiểu người Anh cũng không mấy an tâm.Phải biết rằng, các lãnh đạo Trung Quốc khi nghithức bàn giao vừa bắt đầu đã phải vào trong hội trường, đến lúc đó,trong hội trường không có cờ Trung Quốc, ở đây đã phát sóng lên toàn thế giới, chính là đánh vào mặt người Hoa trước mặt thế giới.
-Sau này giải quyết thế nào?
Phương Minh Viễn hỏi.
-Sau này các đồng chí lễ tân của chúng tôi đã chỉ ra điểm này, người Anh còn giảo hoạt, nói cái gì trước 0h ngày 01/07, Hông Kông còn dưới ách thống trị của chính phủ Anh, sau 0h ngày 01/07, Hông Kông mới thuộc quyềnquản lý của Trung Quốc, cho nên trước 0h ngày 01/07 không cần treo cờTrung Quốc!
Tô Ái Quân cười nhạt nói,
-Sau này, trong cácđồng chí của chúng tôi có người trực tiếp đưa ra rằng, vậy có phải qua0h ngày 01/07, chúng ta có thể vứt bỏ tất cả các thứ có liên quan đếnnước Anh trong phòng họp sao? Vì sau 0h ngày 01/07, Hông Kông đã thuộcquyền quản lý của Trung Quốc, trong hội trường tất nhiên cũng không cầnthiết treo cờ Anh và các vật dụng liên quan đến nước Anh! Người Anh mớikhông có gì mà chống đỡ được!
-Nói rất hay!
Phương MinhViễn giơ ngón cái lên nói. Việc này có thể đàm phán thẳng thắn, đối chọi gay gắt với cán bộ mới được sự tán thưởng của ông ta. Những cán bộchính phủ ngoại quốc trước nay đều nhượng bộ ông, họ tăng cường, tiến bộ đối với họ mà nói là đạo lý phải làm, hợp tình hợp lý! Họ đến hay đichỉ khiên cho chính họ lâm vào tình cảnh khó khăn, hơn nữa đối phươngchiếm phần thuận lợi hơn sẽ khinh thường ông!
Chỉ có châm trọcbọn họ theo lý, thậm chí còn tiến hành phản chế, những người nước ngoàinày mới kiềm chế một chút, mới bình tĩnh tiếp đãi ông! Chú ý! Khángnghị! Kháng nghị kịch liệt! Kháng nghị kịch liệt nhất! Khiển trách!Nghiêm khắc khiển trách! Những người này là thần mã bay bay, không nhưmột cái rắm! Rắm ít nhất còn ngửi thấy mùi thum thủm của đối thủ!
So với những người khác Phương Minh Viễn biết, tương lai của thế hệ trước, chính sách ngoại giao của chính phủ Trung Quốc đã yếu đuối bất lực đếntình trạng nào! Địa vị chính trị, kinh tế trong xã hội Trung Quốc hoàntoàn không tương xứng! Đường đường là nwhngx quốc gia lớn trong nămthành viên của Hội đồng bảo an liên hiệp quốc, nắm giữ gdp quốc dân lạibị một nước Nam Dương nhỏ đè đầu cưỡi cổ!
Đối với anh ta mà nói,Chính phủ Trung Quốc tuyên bố không bao giờ xưng bá, vì hòa bình quậtkhởi, cố gắng tránh đối địch với các nước phát triển phương Tây! Nhưngkhông xưng bá, cũng không có nghĩa dễ dàng tha thứ cho những đối thủđánh đến cửa nhà mình! Người ta sau khi tát vào má bên trái còn muốn tát vào má bên phải, đó không phải là yêu hòa bình, đó chỉ có thể gọi là sự yếu đuối!
Mãi mãi chỉ là miệng hô khẩu hiệu mà không có chúthành động thực tiễn nào, chỉ khiến cho người nước ngoài trở nên nghiêmtrọng hơn, coi ông như một con cọp giấy.
Sở dĩ những người khaiquốc và các vị tiền bối nhận được sự tôn trọng cua các chính khách ngoại quốc,là vì họ không sợ hãi bất cứ kẻ nào ,một người ở Triều Tiên tayđao tay súng đánh nhau với một người Mỹ, mà một người nữa lại hung hăngbảo đó là người Việt nam đứng dau Liên Xô! Khiêu khích địch, họ không hề kháng nghị kháng nghị rồi lại kháng nghị, một khi xúc phạm đến TrungQuốc liền hung hăng phản kích lại! Đúng là hai cuộc chiến tranh đã làmmất đi sự bình yên gần mười mấy năm của Trung Quốc.
GDP dĩ nhiênlà quan trọng, nhưng GDP lại cũng không phải là vạn năng! Nếu nói nhiềuGDP, đất nước nhất định hùng mạnh, như vậy khi cuộc chiến tranh thuốcphiện, GDP nhà Thanh chiếm 20% thế giới,không thể trở thành một phe bịngã xuống trong trận chiến! Để bảo vệ sự trong sáng của Gdp mà mất đilòng tin của nhân dân, khiến đất nước mất đi tín ngưỡng, hội chia năm xẻ bảy, đó mới là việc hết sức đáng sợ!
Thời gian trôi qua, ngườitrong hội trường dần dần đông lên, các chính khách, đại biểu cán bộ đếntừ các khu vực trên toàn thế giới, còn có nhiều người đến từ Trung Quốcvà Hông Kông đều đã đến đầy hội trường lớn.
Lúc đó kim chỉ23h40’, người trong hội trường rọn ràng nhốn nháo đã bắt đầu yên tĩnhtrở lại, mọi người đều về vị trí của mình. Mong các vị giữ yên lặng!Theo các ước định trước đó, trước khi hội nghị bắt đầu 2’, dàn nhạc haibên sẽ bắt đầu thay phiên diễn tấu bốn bài hát, để tạo không khí cho hội nghị.Phía Trung Quốc tấu bài >. Âm nhạc là ngônngữ không biên giới, lúc này có tác dụng diệu kỳ. Sau khi dàn nhạc dừngkhông lâu, không khí căng thẳng trong hội trường bắt đầu nhạt dần, cácvị khách mời vẻ mặt đang nghiêm nghị cũng bắt đầu tươi cười.
23h42’, Hội nghị Hông Kông quay trở lại Trung Quốc chính thức bắt đầu. Sau mànđội danh dự của Trung Quốc và Anh, hai bên cùng thổi kèn.
23h46’, các vị lãnh đạo của hai nước Trung Quốc và Anh đi vào hội trường cùngđi lên đài chủ tịch trong bài hát >! Theotin trước đó, Các vị lãnh đạo tham gia hội nghị phía Trung Quốc có Chủtịch nước, Thủ tướng nội các Chính phủ, Phó thủ tướng nội các Chính phủkiêm Bộ trưởng ngoại giao, Phó chủ tịch quân đội trung ương và các cấplãnh đạo cấp cao hành chính khu hành chính đặc biệt Hôn Kông, Mà bên Anh những người tham gia hội nghị và lên đài Chủ tịch có Tham mưu trưởngquốc phòng Charles Guthrie, Thống đốc rời chức Patten, Ngoại trưởngRobin Cook, Thủ tướng Anh Tony Blair, Thái tử Charles.
Theo phong tục trước nay của Trung Quốc, nên sắp xếp theo thứ tự cấp bậc cao thấp, cao đứng trước, thấp đứng sau, lần lượt vào hội trường; Mà nước Anh lại kiên trì truyền thống của mình, tức là người có cấp bậc cao vào. Haibên đã nhiều lần thương lượng, cuối cùng không đạt được nhận thức chung, đành phải sắp xếp theo phong tục của mỗi nước. Vì vậy, khi các lãnh đạo Trung Quốc vào hội trường, Chủ tịch nước sẽ bước lên phía trước; Mà khi các lãnh đạo Anh vào hội trường hoàng tử Charles lại vào sau cùng.
Nhưng khi bài hát > ngân lên, bên nước Anhngười đầu tiên xuống khan đài là Tham mưu trưởng quốc phòng CharlesGuthrie, phía Trung Quốc lại là Chủ tịch nước Trung Quốc đẩy xe lăn,người già ngồi xe lăn, tóc đã bạc trắng nhưng tinh thần vẫn minh mẫn!
Trong nháy mắt, trong hội trường ngoài tiếng nhạc ra, lặng ngắt như tờ! Saumột lát, hội trường đã trở nên ầm ĩ hết cả lên! Mọi người bên thì hưngphấn quát to bên thì vỗ tay như sấm!
Mặc dù mọi người đều biết,vị đó một tay khiến cho Hông Kông quay trở lại vẫn khỏe mạnh, nhưngkhông ai dám chắc chắn ông ta đã hơn chín mưới tuổi rồi, có thể đíchthân tham gia thời khắc mang tính lịch sử này không! Nhưng, trong lòngmọi người đều âm thầm chờ đợi, vị lão nhân đó có thể xuất hiện trong hội nghị Hông Kông quay trở về Trung Quốc! Tất nhiên, trong đó, không baogồm người Anh!
Phương Minh Viễn chú ý đến Tham mưu trưởng của Anh Charles Guthrie,bước chân rõ ràng hơi ngập ngừng! Mặc dù không nhìn rõvẻ mặt của ông ta nhưng nghĩ lại cũng có thể khẳng định nhất định là kẻrất tinh nhanh!
Thủ tướng Anh Tony Blair và Thái tử Charles hơibất ngờ đưa ánh mắt thăm dò phía bên hội trường, sắc mặt hai người đókhông hề thay đổi, mặc dù trong đàm phán Trung Quốc đã nhắc đến, nếutình hình sức khỏe của vị lão nhân đó cho phép, ông ta sẽ đích thân tham gia hội nghị. Nhưng tin phía Anh nhận được là vị lão nhân đó sức khỏekhông tốt, đang tĩnh dưỡng ở bờ biển, không ngờ lão ta lại lặng lẽ đếnbuổi hội nghị này!
-Đáng chết!
Không biết kẻ nào thanthở. Mặc dù, vì sự xuất hiện của vị lão nhân đó, trên đài chủ tịch phíaTrung Quốc đã có sáu người, nhưng đến lúc này, họ còn nói được gì? Phunhân Thatcher vẫn còn khỏe mạnh, nhưng ở tận nước Anh xa xôi cũng làmuốn đến mà đến không kịp à!
-Đáng giận!
Hoàng tử Charles tức giận nói,
-Những người Trung Quốc này, rất ranh ma! Những kẻ tình báo này không biết đang làm cái trò gì nữa!
Trong lòng Blair rất khổ tâm, bọn chúng vốn định làm khó bên Trung Quốc,không ngờ, vừa bắt đầu, Trung Quốc đã đánh đòn phủ đầu! Mà đến lúc này,trừ khi phẩy tay dứt áo bỏ đi, nhưng như vậy, quan hệ ngoại giao giữaTrung Quốc và nước Anh sẽ càng bị hạ xuống đến đóng băng, trên quốc tếngười Anh có thể coi là đã bị mất mặt không còn chút nào nữa! Cho nên họ chỉ có thể cắn răng trong bụng, ngậm bồ hòn làm ngọt!
Sau khiđội danh dự thi hành lễ, hoàng tử Charles nói. Những thứ hắn nói, Phương Minh Viễn vốn không có ý nghe, anh ta thấy rất nhiều người trong hộitrường đều giống mình, đều chú ý đến vị lão nhân ngồi xe lăn ngồi cạnhChủ tịch nước!
-Điều này có ý nghĩa rất quan trọng mà đặc thùđánh dấu sự kiện Hông Kông chính thức quay trở lại Trung Quốc, bản“thông báo chung” ký năm 1984 của quốc gia chúng tôi và chính phủ TrungQuốc là bản cam kết đối với thế giới, sau năm 97, Hông Kông tiếp tục duy trì cuộc sống của họ, đồng thời tiếp tục trở thành bạn bè quốc tế quantrọng của nhiều quốc gia trên thế giới, chính phủ chúng tôi sẽ tiếp tụckiên định ủng hộ bản “>.
-Tên Charles này, sao hắn nói chuyện ướt át bẩn thỉu vậy nhỉ!
Tô Ái Quân nhìn chiếc đồng hồ trên tay kêu tích tắc nói với Phương Minh Viễn:
-Đã quá 28 giây rồi.
Phương Minh Viễn buông thõng tay xuống, mặc dù trong nghi thức này mỗi ngườiđều có giới hạn thời gian phát biểu, nhưng hoàng tử Charles là đại biểucao nhất tham gia hội nghị của nước Anh, hắn như vậy, người khác cũngkhông còn cách nào khác! Cũng không thể đi về phía trước, kéo một vịtrên đài xuống dưới!
Bài diễn thuyết của hoàng tử Charles, cuốicùng kéo dài trễ hơn 37 giây, Phương Minh Viễn thấy về sau những ngườidẫn chương trình đều cố ý đẩy chương trình nhanh hơn, hiển nhiên là muốn lấy nhiều hơn 37 giây này!
23h56’, những người cầm cờ của haibên Trung Quốc và Anh cùng bước vào hội trường, tượng trưng cho nghithức hạ cờ treo cờ giao chính quyền Hông Kông của hai nước chính thứcbắt đầu! Tất cả khách mời tham gia hội nghị lần này, bao gồm cả lãonhân, những trợ thủ dưới tay Chủ tịch cũng đứng dậy, ánh mắt trong toànhội trường tập trung vào cột cờ hai bên sườn đài chủ tịch.
23h59’, người dẫn chương trình hai bên tuyên bố:
-Bây giờ hạ cờ các nước liên hiệp quốc và Hông Kông, treo cờ nước cộng hòanhân dân Trung Hoa và khu hành chính đặc biệt Hông Kông.
Dàn nhạc nước Anh bắt đầu diễn tấu >, hạ cờAnh xuống. Nghi thức giao chính quyền chính thức bắt đầu. Cờ Anh và cờHông Kông từ từ hạ xuống trong bài quốc ca Anh. ‘Cờ chữ mễ” hạ xuống,thời kỳ thực dân Anh thống trị Hông Kông gần nửa thế kỷ từ đây hoàn toàn chấm dứt.
Toàn hội trường trang nghiêm, nhưng rất nhanh có người tỏ vẻ kinh ngạc, rất nhiều người trong hội trường không lạ gì bài quốcca nước Anh, tất nhiên họ thấy bài >do dàn nhạc Anh diễn tấu tiết tấu rõ ràng nhanh hơn. Theo như bình thường, bài quốc ca Anh phải hơn 50 giây, nếu theo tốc độ này, sợ trước 59 phút 40 giây đã hết rồi! Mà cùng lúc đó, cờ Anh cũng hạ xuống rất nhanh!
-Đáng giận!
Tô Ái Quân thấp giọng nói. Người Anh quả nhiên không cam tâm rời khỏi Hông Kông như vậy, không ngờ cuối cùng lại còn định ngáng chân Trung Quốc!
Theo hiệp ước giữa Chính phủ Anh và Chính phủ Trung Quốc, quốc ca Anh sẽ kết thúc trước 59 phút 58 giây, Chính phủ Trung Quốc sẽ diễn tấu quốc caTrung Quốc đúng 0h0’0’’, bắt đầu treo cờ nước cộng hòa nhân dân TrungHoa và cờ khu hành chính đặc biệt Hông Kông, cứ như vậy, ở giữa sẽ trống 20’’.
Hai mươi giây trống, không có bên nào muốn như vậy, vừakhông thể diễn tấu bài gì, cũng không thể diễn thuyết bào nào cho thíchhợp, việc như vậy mà hướng đến hội nghị thế giới thì đúng là vô cùng đột ngột!
Khi quốc ca Anh kết thúc, hạ quốc kỳ xuống, đúng vào23h59’35’’! So với bản hiệp ước, nước Anh ước chừng trước 23 giây! Nóicách khác, cũng không cần dùng đến hai phần ba thời gian diễn tấu cảbài.
Mọi người trong hội trường xôn xao! Ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về các vị lãnh đạo Trung Quốc trên khán đài!
-Hoàng tử Charles, xem ra dàn nhạc của quý cuộc có vẻ sốt ruột? Ngay cả haimươi mấy giây cũng không chờ được! Phu nhân Thatcher của quý quốc năm đó nếu cũng có thái dộ như vậy, thì cuộc đàm phán giữa quý quốc và hai bên chúng tôi hà tất phải bàn nhiều lần như vậy!
Ông cụ bất ngờ cười nói.
Những người trong hội trường nghe hiểu tiếng Hoa phát ra tiếng cười nhỏ, mấyngười phía hoàng tử Charles sau khi được phiên dịch không khỏi nóng mặt!
Chỉ có điều không đợi anh ta đáp lại, kim đã chỉ 0h0’0’’ ngày 01/07.
Theo gậy chỉ huy dàn nhạc quân giải phóng Trung Quốc tấu bài quốc ca hùngtráng của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa, cờ của Trung Quốc và khuhành chính đặc biệt Hông Kông cùng nhau từ từ kéo lên!
Toàn hội trường sôi sùng sục, trong mắt nhiều người đều rất xúc động, tiếng vỗ tay như sấm không ngừng.
Một đế quốc đã kết thúc!