Ngày 30 tháng 6, cũng chính là trước ngày Hongkong trở về Hoa Hạ, MaSinh Hương Nguyệt, Lâm Liên và Tô Ái Quân lần lượt đi tới nhà họ Quách.
Ma Sinh Hương Nguyệt và Lâm Liên trước là đến để báo cáo công tác chuẩn bị trong thời gian gần đây, nếu không có gì thay đổi, từ mùng hai thángbảy năm 1984, ở Thái Lan đã thực hành chế độ kiềm chế giá baht so với hệ thống tỉ giá hối đoái của đồng đô la Mỹ lên đến mười bốn năm. Từ đó,thực hành chế độ tỷ giá hối đoái thả nổi đồng baht, giá trị của đồngbaht do thị trường tự quyết định. Cùng ngày, đồng baht mất giá hai mươiphần trăm, đây là dấu hiệu chính thức cho sự bùng nổ của cuộc khủnghoảng tài chính châu Á. Rất nhanh, trận khủng hoảng này bắt đầu từ TháiLan lan ra các quốc gia Đông Nam Á khác, từ thị trường ngoại hối lan rathị trường cổ phiếu. Tuy rằng thời gian bùng nổ còn có khả năng biếnhóa, nhưng theo tình thế trước, cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á,đã coi như là ván đã đóng thuyền!
-Minh Viễn, trong lãnh thổ Nga, trước mắt, ngoại trừ các khu mỏ, dầu thô, sắt thép, buôn bán, bốn lĩnhvực này thì tất cả sản nghiệp, toàn bộ đã rơi khỏi tay, hơn nữa khoảnvay từ ngân hàng Nga, tổng giá trị lên đến mười một tỷ ba trăm năm mươitriệu đô la Mỹ, trong đó sáu mươi phần trăm đều đã giao cho Vu ĐôngPhong! Còn lại bốn mươi phần trăm, dựa theo yêu cầu của anh, đã bước vào thị trường dầu mỏ trong tương lai, đến hiện tại, đã kí kết hợp đồng dài hạn ở bốn đại giao dịch dầu thô lớn!
Ma Sinh Hương Nguyệt nói.
Dầu mỏ được gọi là ngành "Công nghiệp máu", bởi xu thế giá cả và biểu hiệncủa kinh tế thế giới có cùng một nhịp thở. Một khi xuất hiện khủng hoảng tài chính, giá cả thị trường dầu mỏ tất nhiên cũng sẽ lên xuống. Phương Minh Viễn nhớ rõ năm 1997 giá dầu thô thế giới bình quân là mười chínđô la Mỹ, tới năm 1998, giảm xuống tới mức mười hai đô la Mỹ, mức độgiảm tương đối kinh người, hơn nữa đỉnh điểm là năm 1999, giá cả dầu thô thế giới lại bắt đầu đi lên. Chỉ cần có kế hoạch tốt, để kiếm chác mónlãi kếch sù dễ như trở bàn tay, mà còn hợp lý hợp pháp như vậy, hắnđương nhiên là sẽ không bỏ qua.
Phương Minh Viễn gật gật đầu nói:
-Hương Nguyệt, những xí nghiệp Nhật Bản mà tôi bảo ông điều tra, kết quả thế nào?
-Kết quả điều tra đều ở trong này!
Ma Sinh Hương Nguyệt vội vàng rút từ bên trong một bao công văn ra một tập tài liệu đưa cho Phương Minh Viễn nói:
-Đây là tình hình hoạt động của công ty chứng khoán lớn thứ tư Nhật Bản công ty Sơn Nhất, còn đây là tình hình hoạt động của công ty chứng khoán lớn thứ bảy Nhật Bản công ty chứng khoán Sanyo, hai công ty này trong sốcác công ty chứng khoán Nhật Bản, có quy mô tương đối lớn, nhưng hiệntình hình hoạt động đang gặp vấn đề. Còn đây là tài liệu của các công ty chứng khoán khác. Còn đây là tư liệu về tình hình hoạt động của cácngân hàng Nhật Bản, trong đó có tình hình hoạt động của ngân hàngHokkaido là tồi tệ nhất!
Phương Minh Viễn lật từng tờ tư liệu, và đối chiếu với những kí ức mơ hồ về kiếp trước.
Từ những năm chín mươi, kinh tế Nhật Bản đã liên tục nhiều năm ở mức thấp, tài chính rung chuyển bất an, thị trường chứng khoán sụt giảm, cá nhânuể oải, công nghiệp kém triển vọng, tỉ lệ lập nghiệp quốc dân giảm sút,kinh tế tăng trưởng lùi, thậm chí còn ép tăng trưởng, đồng Yên Nhật cũng bởi vậy mà liên tục bị giảm giá trị! Hơn nữa mấy năm qua, tín dụng xuất khẩu của Nhật Bản liên tục giảm, lúc này lại đang bạo phát cuộc khủnghoảng tài chính Đông Nam Á, mà thị trường Đông Nam Á lại chiếm 17% tồngkim ngạch xuất khẩu Nhật Bản, đối với chiến lược thúc đẩy kinh tế tăngtrưởng dựa vào kinh tế đối ngoại của đảo quốc Nhật Bản, không nghi ngờgì là một đòn chí mạng!
Giống như công ty chứng khoán YamaichimàMa Sinh Hương Nguyệt mới vừa nhắc tới, nó mắc nợ cao tới hơn ba nghìn tỷ Yên Nhật, tương đương với gần ba mươi tỷ đô la Mỹ! Còn công ty chứngkhoánSanyo, nợ cũng chục tỷ Yên Nhật!
Bởi vì sự bùng nổ của cuộckhủng hoảng tài chính Đông Nam Á, hơn nữa sau đó còn có chuyển biến xấucủa tình hình tài chính Hàn Quốc, cùng với những quốc gia và khu vực này thường xuyên lui tới mậu dịch, cũng tồn tại một số lượng lớn nhữngkhoản nợ xấu, bất động sản đầu tư quá nhiều, khiến năng lực chống chọinguy cơ của các cơ quan tài chính Nhật Bản thấp, cùng với sự ảnh hưởngcủa cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á không ngừng khuếch tán, nhữngcơ quan tài chính này gặp phải áp lực càng lúc càng lớn.
Công tychứng khoán Yamaichitrong cuộc khủng hoảng tài chính châu Á này, thua lỗ hơn một ngàn ba trăm triệu Yên Nhật ngoại hối và hơn một ngàn bảy trămtriệu Yên Nhật giao dịch chứng khoán. Cộng lại phải tổn thất tới hơn batrăm tỷ Yên Nhật! Tới cuối năm 1997, Sơn Nhất trở thành công ty chứngkhoán Nhật Bản có quy mô phá sản lớn nhất trong lịch sử!
Về phầnngân hàng Hokkaido, mặc dù cũng chưa có danh tiếng gì, nhưng cũng làngân hàng thiết lập đặc thù chuyên cung cấp khái thác và phát triển tàichính trường kỳ cho khu Hokkaido, thành lập từ đầu thế kỷ, sau chiếntranh thế giới lần hai, bị chính phủ Nhật Bản chuyển thành ngân hàngthành phố, năm 1996, tổng tài sản đạt tới hơn chín trăm ba mươi tỷ đô la Mỹ, là mộ trong hơn một ngàn ngân hàng lớn trên toàn bộ thế giới, xếphạng thứ bảy mươi chín! Ở Nhật Bản cũng xếp thứ mười! Nợ xấu lên đến hơn chín nghìn bảy trăm tỷ Yên Nhật, chiếm tới 10% tổng kim ngạch cho củanó! Cuối năm 1997, ngân hàng Hokkaido chính thức phá sản! Sự phá sản của nó là thủ án của các sự vụ phá sản của các ngân hàng thành phố sauchiến tranh thế giới lần hai! Đối với tài chính Nhật Bản là một đợt tấncông mãnh liệt!
Hơn nữa, theo Phương Minh Viễn ở kiếp trước, theo phân tích mười năm sau của những người và cơ quan có liên quan đến vụkhủng hoảng tài chính ở Đông Nam Á, bởi vì bổn quốc quốc nội kinh tếđình trệ, không thể có nghiệp vụ đầy đủ và thu hoạch lợi nhuận, các ngân hàng có nhiều nợ xấu dần dần chuyển sang cho vay nước ngoài. Nhữngkhoản vay lên đến cả trăm ngàn tỷ đô la Mỹ từ các đại công ty ở Đông Ávà Đông Nam Á. Nghe nói, cuối năm 1996, các ngân hàng Nhật Bản cho vaytừ hai khu vực này đã đạt tới hơn bốn nghìn ba trăm năm mươi tỷ đô laMỹ, chiếm một phần ba các khoản vay nước ngoài của hai địa khu này!
Trong đó, một nửa các khoản vay nước ngoài của Thái Lan là đến từ các ngânhàng thương mại Nhật Bản, còn tình hình của các nước khác, cũng gần nhưtương tự! Đem so sánh giữa một số lượng lớn các khoản nợ ngắn hạn màchính phủ Thái Lan phải trả và chính phủ các nước Đông Nam Á mà nói, tỉlệ này là tương đối đáng sợ!
Nhất là năm 1995, tài chính Nhật Bản từng phát sinh chấn động mãnh liệt, có hai ngân hàng tranh nhau đổitiền mặt, khiến cho sáu ngân hàng địa phương phải đóng cửa. Hơn nữa, các công ty chuyên về tài chính cũng bị thanh toán. Hơn nữa trải qua năm1990, sau khi thị trường chứng khoán và thị trường bất động sản sụp đổ,các ngân hàng thương mại Nhật Bản càng cảnh giác hơn với nguy cơ từ thịtrường chứng khoán và thị trường bất động sản. Điều này khiến các ngânhàng thương mại Nhật Bản cảm thấy sợ hãi giống như là chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ.
Cho nên cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á vừa bùng nổ, các ngân hàng thương mại Nhật Bản liền rút tư bản khỏi các nước Đông Nam Á! Trong đó rút khỏi Thái Lan khoảng một trăm ba bốn mươi tỷ đô la Mỹ! “Mất máu” một lượng lớn như vậy, không nghi ngờ gì làm cho tình hình tài chính của Thailand đúng là họa vô đơn chí!
NhậtBản rút nguồn tư bản khiến cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á càngchuyển biến xấu, mà sự khuếch đại của cuộc khủng hoảng này, lại cuốntheo cả Nhật Bản, khiến người Nhật Bản tổn thất thê thảm và nghiêmtrọng. Sau đó, có một học giả ngoại quốc từng nhắc tới, nếu tư bản Nhậtchẳng điên cuồng tháo chạy khỏi Đông Nam Á, mà lưu lại ở đó, có lẽ cuộckhủng hoản tài chính Đông Nam Á sẽ không thảm thiết đến mức sau đó nhấnchìm toàn bộ Đông Nam Á, lan ra nghiêm trọng đến Đông Á, làm chấn độngthị trường tài chính toàn cầu!
Tuy rằng đây là phát biểu của người ngoài cuộc, nhưng quả thật đã làm mát long mát dạ nhiều người!
Ma Sinh Hương Nguyệt nhìn chăm chú Phương Minh Viễn, trong lòng có chút bi ai, cô theo ngành này đã nhiều năm, lại suốt ngày đi theo Phương MinhViễn, năm đó khi Liên Xô giải thể, kế hoạch để Phương gia xoay vòng vốntừ Liên Xô là do một tay cô thực hiện, từ một loạt các hành động củaPhương Minh Viễn hiện giờ, đương nhiên không khó đoán ra, trong kế hoạch của Phương Minh Viễn, Nhật Bản sẽ là mục tiêu tranh đoạt tiếp theo.
Là người Nhật Bản, cô đối với tình hình quốc nội Nhật Bản trước mắt, đương nhiên là cực kỳ hiểu biết, từ năm 1990, sau khi bong bóng thị trườngchứng khoán và bất động sản tan vỡ, kinh tế Nhật Bản liền lâm vào khốncảnh, bởi xí nghiệp Nhật Bản đã khai thác thị trường Trung Quốc đúnglúc, kinh tế tuy thấp, nhưng vẫn bảo vệ được vị trí thứ hai về kinh tếtrên toàn thế giới, nhưng sự tăng trưởng thiếu sức mạnh sau đó cũng đãđược cả thế giới công nhận.
Trong thời gian Murayama đảm nhiệmchức Thủ tướng, quan hệ Trung Quốc và Nhật Bản tuy rằng thỉnh thoảng vẫn có chút xô sát, nhưng chỉnh thể vẫn được xem là khá tốt đẹp. Nhưng từtháng ba năm nay, Murayama bởi vì lý do sức khỏa, từ chức Thủ tướng Nhật Bản, Ryutaro Hashimoto tiếp nhận chức vụ Thủ tướng, quan hệ Nhật Bản và Trung Quốc, trở nên có chút căng thẳng.
Ryutaro Hashimoto thuộcphe chủ chiến của Nhật Bản, từng trường kỳ đảm nhiệm chức hội trưởng“Nghị viên quốc hội đều sẽ đến thăm viếng đền Yasukuni”, năm 1990 cònđảm nhiệm chức hội trưởng ủng hộ thăm viếng "Hội di tộc Nhật Bản", từ đó đến nay, hàng năm ba lượt, hắn luôn lấy thân phận là công chức nhà nước để thăm viếng đền Yasukuni.
Mà Trung Quốc đối với việc cán bộNhật Bản lấy thân phận công chức để thăm viếng tĩnh quốc thần xã, từtrước đến nay là một việc cực kỳ phản cảm, nhất là sau khi RyutaroHashimoto đảm nhiệm chức Thủ tướng, lại công khai công bố sẽ lấy thânphận Thủ tướng thăm viếng tĩnh quốc thần xã, bị chính phủ Trung Quốckháng nghị mãnh liệt, mối quan hệ Trung Quốc và Nhật Bản bắt đầu chuyểnlạnh!
Ma Sinh Hương Nguyệt càng biết, Phương Minh Viễn mặc dù cóđược nhiều ích lợi kinh tế từ Nhật Bản, nhưng từ trong tâm mà nói, hắnđối với chủ nghĩa quân phiệt Nhật Bản là vô cùng căm hận. Murayama lúccòn chấp chính, Phương Minh Viễn đi tới Nhật Bản, có khi còn đi tới dinh thự Thủ tướng, cùng Murayama tiến hành giao lưu, thúc đẩy mối quan hệmậu dịch giữa Nhật Bản và Trung Quốc, nhưng từ sau khi Ryutaro Hashimoto lên đài, Phương Minh Viễn đừng nói là đi đến dinh thự Thủ tướng, đếncuộc điện mừng còn không có! Hơn nữa, đối với việc Ryutaro Hashimotocông khai công bố đem thân phận Thủ tướng thăm viếng đền Yasukuni,Phương Minh Viễn liền lấy danh nghĩa nhà họ Phương, công khai phê bìnhquyết định này của hắn!
Là người quản lý về tài chính hải ngoạicho Phương Minh Viễn, so với bất cứ ai khác, cô đều rõ rằng, ở trong tay Phương Minh Viễn, hiện giờ đã tụ lại lượng tài chính khổng lồ đến cỡnào, khoản tài chính này, nếu nói sau khi cuộc khủng hoảng tài chính ởĐông Nam Á bùng nổ, mà tấn công Nhật Bản, thì hậu quả mang lại sẽ thậtlà nghiêm trọng!
Đối với nỗi lo của Ma Sinh Hương Nguyệt, PhươngMinh Viễn cũng không chú ý đến, lúc này toàn bộ tâm trí của hắn, đều đặt trong tập tư liệu trên tay. Phương Minh Viễn đang tính toán, như thếnào mới có thể đạt được ích lợi lớn nhất, đồng thời phải khiến Nhật Bảnđổ máu!
Đối với Nhật Bản, Phương Minh Viễn cho tới bây giờ chưahề nới lỏng cảnh giác! Không ai có thể hiểu hơn hắn, Nhật Bản trongtương lai mười năm nữa, quan hệ với Trung Quốc sẽ trở nên căng thẳng như thế nào! Cũng không thể hiểu hơn hắn rằng, lực lượng cánh hữu của NhậtBản trong tương lai sẽ điên cuồng như thế nào!
Thủ tướng thămviếng đền Yasukuni! Sửa lại sách giáo khoa lịch sử! Mở rộng quân bị,ngụy trang tàu chiến! Phá vỡ dự luật, phái quân đội, quân hạm đi tớiTrung Đông! Kêu gào phải có được vũ khí hạt nhân..v..v..!
Mà tấtcả, truy đến cùng, tuy là Nhật Bản có được vị trí thứ hai về kinh tếtrên thế giới, người trong nước bành trướng, muốn phá vỡ 《 hòa bình hiến pháp 》, một lần nữa trở thành một quốc gia bình thường, một đại quốcchính trị!
Nhật Bản trở thành một quốc gia bình thường, một đạiquốc chính trị, Phương Minh Viễn không cảm thấy ý tưởng này có cái gì là sai, dù sao thực lực kinh tế Nhật Bản cũng có vị trí như vậy, theo đuổi địa vị chính trị công bằng với các nước khác, đây cũng là lẽ thườngtình.
Nhưng! Nhất định phải phải có một điều kiện tiên quyết, đóchính là Nhật Bản có thể giống nước Đức, tự ý thức được bản thân trongđại chiến thế giới lần hai, đã đem đến cho nước láng giềng là Trung Quốc bao nhiêu tổn thất nghiêm trọng, phải thấy áy náy với hành vi xâm lượccủa mình, và chịu nhận lỗi trước toàn thể những người bị hại! Và ở quốcnội, phải nghiêm cấm chủ nghĩa quân phiệt cánh hữu sống lại! Nếu đến cảyêu cầu cơ bản nhất này cũng không làm được, cho phép Nhật Bản trở thành một quốc gia bình thường, thì đúng là thả hổ về rừng, chỉ cần có cơhội, nó sẽ lại giương nanh múa vuốt với nước láng giềng, mà hồi chiếntranh thế giới lần hai, Trung Quốc là nước chịu hậu quả gây ra bởi NhậtBản nghiêm trọng nhất, nên nhất định lúc nào cũng phải khắc ghi mà cảnhgiác!
Cho nên, Phương Minh Viễn mặc dù thu được ích lợi kinh tếvà chính trị từ Nhật Bản, nhưng hắn vẫn luôn chuẩn bị sẵn, tìm kiếm cơhội giúp Nhật Bản đổ chút máu, trì hoãn sự phục hồi của nền kinh tế, ápchế sự phát triển của nó.
Năm 1995 Nhật Bản khủng hoảng tàichính, bởi vì cuộc khủng hoảng này, quy mô tương đối nhỏ, ảnh hưởng cũng chỉ giới hạn trong nước Nhật Bản, Phương Minh Viễn kiếp trước cũngkhông biết, cho nên cũng không có đầu tư nhiều tinh lực ở Nhật Bản,khiến Nhật Bản tránh được một phen, nhưng cuộc khủng hoảng tài chínhĐông Nam Á lúc này đây, Nhật Bản vốn không vận may như vậy!
Phương Minh Viễn lúc này đây là muốn cứa một miếng trên người Nhật Bản! TrungQuốc, luôn nhấn mạnh mối quan hệ hữu hảo giữa hai nước, gác lại tranhluận, giải quyết trong hòa bình, người Nhật Bản thì luôn muốn làm uy làm phúc trên đầu Trung Quốc. Đối với người Nhật Bản, chỉ có làm cho hắnđau, đau đến mức trọn đời khó quên, hắn mới có thể thực sự cúi đầu!Người Mỹ đã thả xuống Nhật Bản hai quả bom nguyên tử, nên người Nhật Bản sau chiến trang khi đối mặt với người Mỹ, luôn cúi đầu ngoan ngoãn!