Chuyện xảy ra ở cửa nhà ăn lúc tối, Trần Nam Sơn cũng có nghe qua, nhất là việc liên lụy đến Giang Lạc Sơn---Đây là sinh viên ông có chút xem trọng, cũng là cháu ngoại em dâu ông, có quan hệ sâu xa như vậy, vì thế Trần Nam Sơn càng quan tâm Giang Lạc Sơn hơn, điều này cũng thể hiện tại sao, khi nắm được tin từ Trương Thiếu Quân ông đã biết được nguyên nhân quan trọng, bây giờ nhìn thấy Dương Hải Thuận xuất hiện ở đây, Trần Nam Sơn càng hiểu hơn, việc này chắc chắn có Dương Hải Thuận làm mưa làm gió bên trong.
-Làm gì có?
Dương Hải Thuận trầm xuống, nhưng lại vội vàng kêu oan:
-Thầy Trần, Dương Hải Thuận tôi từ khi nhận thầu nhà ăn của trường, luôn rất coi trọng ý kiến của giáo viên và học sinh. Chúng ta còn đặc biệt mở hòm để thu thập ý kiến của mọi người, tập trung những ý kiến quý giá, thầy Trần không tin có thể đi kiểm tra.
-Ý kiến của giáo viên và học sinh, tôi không thấy ông coi trọng gì, nhưng là ý kiến của lãnh đạo ông lại rất coi trọng.
Giang Lạc Sơn cười nhạt nói.Hòm ý kiến? Đồ vật dùng làm gì, viết càng nhiều ý kiến, căn bản cũng chả có phản ứng gì. Anh ở trường đại học Cộng tế Hoa Đông bốn năm rồi, hòm ý kiến đó anh chưa hề nhìn thấy, mà những ý kiến trong đó Dương Hải Thuận lại xem qua sao? Sở dĩ Giang Lạc Sơn giúp Sài Tĩnh Ngọc, một mặt là vì quan hệ giữa hai người, mặt khác cũng là vì anh quá thất vọng với việc thầu nhà ăn của Dương Hải Thuận.
Dương Hải Thuận cười hơi xấu hổ, trong lòng thầm mắng chuyện này đúng là vô nghĩa! Ý của lãnh đạo có thể không coi trọng sao?Không coi trọng sẽ phải cuốn gói cút đi.
Khi nói chuyện, sinh viên tập trung trong phòng bảo vệ càng ngày càng đông, lát sau đã có đến hơn trăm người, những người này còn cử ra hai người vào làm đại diện.
-Anh Giang, tôi nói rồi, anh phải cẩn thận, anh không nghe, bây giờ xảy ra chuyện rồi đấy.
Người vào là người có thân hình cao to sau khi chào hỏi Trần Nam Sơn liền ôm Giang Lạc Sơn với điệu bộ thân mật.
-Tôi cũng không ngờ,họ lại bộc phát như vậy đúng là quá sơ ý !
Giang Lạc Sơn gượng cười nói.
-May mà có hai vị đồng môn giúp đỡ không thì xem như chết rồi.
-Lại còn xém như chết rồi, trên trán dính đầy máu kia kìa.
Người cao to chỉ lên trán anh ta nói. Trán Giang Lạc Sơn lúc này có một lớp da bị xước, chảy máu cũng không nhiều lắm, sau này khi anh ta, Phương Minh Viễn và Lưu Dũng bị nhốt vào phòng, Lưu Dũng đã lau giúp máu cho anh ta, không nhìn gần thì cũng không rõ lắm.
-Chảy máu? Đưa ta xem.
Trần Nam Sơn liền qua đó keo Giang Lạc Sơn lại trước mặt, xem tỉ mỉ một lần nét mặt không khỏi giận dữ.
-Vết thương này do ai gây ra?
Trần Nam Sơn trừng mắt nhìn Hồ Hán Sóng nói.
Hồ Hán Sóng hoảng sợ, vội nói:
-Thầy Trần, chúng tôi không hề động đến một ngón tay của cậu ấy ,đây đề là chuyện giữa bọn họ.
Lúc này, hắn không dám chọc giận thầy Trần.
Ánh mắt Trần Nam Sơn lập tức quay sang mấy tên mặt sẹo. Bốn tên mặt sẹo trong lòng đang bất an, mặc dù bọn chúng đánh đâu thắng đấy, nhưng trước nay chưa từng đối mặt với hơn trăm người như vậy, hơn trăm người, chỉ cần mỗi người cho bọn chúng một quyền một cước thì chúng cũng không có khả năng chịu được rồi, hơn nữa, mặc dù chúng không hề quen biết Dương Hải Thuận, lần này vây đánh Giang Lạc Sơn cũng không phải Dương Hải Thuận ra mặt, nhưng cũng không gây trở ngại gì đến những điều chúng biết, tất nhiên chúng biết Lưu Thu Phong, Lưu Lão Lục là ai ra mặt làm việc.
Dương Hải Thuận đã tả tơi như vậy sợ không thể bảo vệ mấy người bọn chúng. Nếu chẳng may chọc giận bao nhiêu sinh viên như vậy, đừng nói bọn chúng bị đánh cho một trận, mà có khi còn bị đánh cho tàn phế, thậm chí đánh chết ấy chứ,chỉ sợ còn chưa phân rõ phải trái được, để họ tên Lưu Lão Lục kia an nhàn ở bên ngoài đúng là không đáng.
-Các anh ra tay đánh người, được được, Hồ Hán Sóng đây chính là những thứ mà anh nói ẩu đả đánh nhau đó à? Những kẻ nhàn rỗi trong xã hội, cầm theo đao kiếm đêm hôm xông vào trường, ở nơi hẻo lánh đánh sinh viên bị thương, mà bảo vệ trong trường lại không hỏi rõ trắng đen đã quy ra là ẩu đả đánh nhau, đây là thái độ của các ông sao?
Trần Nam Sơn đã tức giận lắm rồi.
Sinh viên hiện nay không thể so với trước đây, trong trường nếu có hiện tượng đâm chém nhau cũng không phải là ít, nhưng Trần nam Sơn vốn không tin, một sinh viên như Giang Lạc Sơn vô duyên vô cớ buổi tối đi trêu chọc bọn du côn lưu manh.
Đừng nói Trần Nam Sơn không tin, chuyện này nói ra thì đầy người cũng không tin.
-Thầy Trần…thầy giáo, thầy…đừng như vậy.
Tên mặt sẹo lắp bắp cười nói.
-Nhất thời lỡ tay, nhất…thời quá tay! Tôi…chúng tôi không dám hạ…ra tay rất mạnh!
Lời nói của hắn như đổ thêm dầu vào lửa, Trần Nam Sơn càng tức giận hơn, không dám ra tay mạnh, vậy nếu động thủ nặng tay có phải là đã giết người rồi không.
-Ai sai các ngươi làm vậy?
Trần Nam Sơn lạnh lùng nói:
-Nói đi, cảnh sát sẽ cho các ngươi một sự khoan hồng nếu các ngươi tự thú. Hừ hừ, lão già tôi dạy ở trường đại học Cộng tế Hoa Đông mấy mươi năm rồi, dạy bao nhiêu học sinh không đếm xuể nữa!
Lời nói của Trần Nam Sơn không phải là ăn nói bừa bãi, mặc dù trường Cộng tế Hoa Đông không phải trường cảnh giáo nhưng mỗi năm số học sinh tốt nghiệp lên đến hàng nghìn người, hơn nữa những sinh viên đó đều là những sinh viên được đào tạo sâu xong tái đào tạo, nhiều năm năm như vậy, bất cứ bộ phận nào trong Ủy ban nhân dân thành phố Thượng Hải đều không thiếu bóng dáng những sinh viên tốt nghiệp đại học Cộng tế Hoa Đông.
Trong lỏng Dương Hải Thuận hơi thấp thỏm, hắn hơi nghiêng đầu tránh ánh mắt của Trần Nam Sơn, nháy mắt ra dấu với bốn tên đó và Hồ Hán Sóng nhất định phải kéo dài thời gian, đợi tin của em hắn Dương Hải Dân, nếu chuyện này bị phát tán ra ngoài thì bọn chúng khó mà cứu vãn được.
Lúc này, bên ngoài bỗng có một tiếng ồ lên, mọi người khó hiểu liền quay về hướng vọng ra tiếng đó chỉ thấy năm sáu cảnh sát đang vây quanh một người mới vào, Dương Hải Thuận và mấy tên mặt sẹo mặt cắt không một giọt máu.
-Các anh ai là người phụ trách ở đây?
Vị cảnh sát dẫn đầu nhìn mọi người chung quanh nói.
-Tôi là Trần Nam Sơn, giáo viên trường đại học Cộng tế Hoa Đông, đồng chí này các vị đây là…?
Trần Nam Sơn trừng mắt nhìn Hồ Hán Sóng liếc mắt rồi nói.
-Xin chào thầy Trần.
Vị cảnh sát đứng đầu cười nói.
-Chúng tôi là người của Cục Cảnh sát hình sự cục thành phố, tôi tên là Lý Lập Quân, chúng tôi nhận được báo án của các bạn sinh viên trong trường, có đội viên dân phòng Lưu Thu Phong ngầm xui khiến côn đồ đánh sinh viên trong trường, chúng tôi đã đưa ông Lưu Thu Phong đến, chính là ông ta đã sai người động thủ đánh người.