Mất một hồi giải thích, Phương Minh Viễn mới khiến cho vợ chồng Vu ViQuốc tin tưởng, 16 vạn tệ mà Vu Nhụy nhận được sẽ không làm cho cô bịphiền toái. Nhưng , mặc dù là như vậy, vợ chồng Vu Vi Quốc vẫn luôn dặndò Vu Nhụy, tiền không tự dưng mà có, chết không thể mang theo, cái gìcũng lấy an toàn của bản thân làm trọng! Đương nhiên , sau khi an tâm,ông bà Vu Vi Quốc đối với việc mua nhà của Vu Nhụy cũng ủng hộ hết mình, Vu Vi Quốc cũng đề nghị ủng hộ cho con gái một vạn, để cho cô mua đượcmột căn phòng vừa ý, sau này sẽ là phòng cưới của cô.
Ông bà VuVi Quân chắc chắn cũng sẽ không quên Phương Minh Viễn, lời nói khéo léomà đầy ẩn ý, nhắc với Phương Minh Viễn, hi vọng hai người nếu có dự định cùng nhau, thì nhanh chóng đi đăng kí mua phòng, hơn nữa tốt nhất muamột căn phòng thật lớn. Hai người cũng sắp nghỉ hưu rồi, đến lúc đó còncó thể trông con giúp hai đứa. Vu Nhụy nghe thấy vừa bực mình lại vừabuồn cười, cô không nghĩ được, cha mẹ nhanh như vậy đã nhận Phương MinhViễn làm con rể rồi.
-Cha, mẹ tiền của ba mẹ con không cần, ba mẹ giữ số tiền này đi. Con mà cần tiền không phải còn có anh ấy ư?
Vu Nhụy nói.
-Con bé này, nếu không phải may mắn có được một khoản tiền lớn như vậy, trong tay có thể có bao nhiêu tiền để dành?
Bà Vu thương xót nói.
-Thời gian làm việc của cháu Phương cũng như con, tuy việc kinh doanh nhà họPhương rất tốt, nhưng trả lương cao cho nhân viên cũng ở một mức độ nàođó, số tiền này của ba mẹ, cũng là chuẩn bị cho con để hai đứa dư giảmột chút. Mua nhà lớn một chút, còn tu sửa tốt một chút, sau này ở cũngthoải mái?
-Mẹ, anh ấy còn cần mẹ giúp đỡ à, mẹ đã nhìn thấy chiếc xe BMW đậu ở dưới kia chưa?
Vu Nhụy bất đắc dĩ nói. .
-Hả?
Ông bà Vu Vi Quốc khó hiểu nhìn con gái.
-Đó là xe riêng của anh ấy, một chiếc BMW, giá trị phải mấy chục vạn đấy! Anh ấy không có thiếu tiền.
Vu Nhụy kéo ba mẹ đi tới trước cửa sổ, chỉ vào xe đó mà nói.
-Anh ấy cũng đã có nhà cho chính mình, đâu cần ba mẹ tài trợ cho anh ấy nữa.
-Ôi…
Ông bà Vu Vi Quốc không khỏi có chút rung mình, quay đầu nhìn Phương MinhViễn. Hai người bọn họ thật sự chưa hề nghĩ qua, cậu trai trẻ này quả là xuất thân ở gia đình giàu có như vậy! Thời đại này, có thế có xe , vậythì đã là một đại hào rồi , còn có thêm chiếc xe nhập khẩu nổi danh BMWnày!
Nhìn hai ông bà với ánh mắt kinh ngạc, Phương Minh Viễn đành phải giải thích thêm một lần nữa, bản thân với nhà họ Phương có quan hệ mật thiết, trong nhà mỗi năm đều có thêm tiền thưởng , như vậy vẫnkhiến cho hai ông bà cho rằng hắn là một triệu phú, chẳng qua , PhươngMinh Viễn cảm thấy thái độ của hai ông bà Vu vừa có chút kì lạ lại cóchút lãnh đạm.
Đạt được mục đích , Phương Minh Viễn cũng không ởlại nhà họ Vu lâu, lấy lí do công ty có việc , từ chối lời mời ở lại của ông bà Vu, rời khỏi nhà họ Vu, sau khi Vu Nhụy tiễn hắn lên xe, lúc đómới về nhà.
Vừa vào cửa, nhìn thấy ông bà Vu đang ngồi thì thầm nói nhỏ. Vu Vi Quốc cau mày một cái, bà Vu vẻ mặt cũng rất là ưu tư.
Nhìn thấy Vu Nhụy vào cửa , Vu Vi Quốc đứng dậy đi ra ban công . Bà Vu hướng con gái vẫy vẫy nói :
-Nhụy Nhụy, con lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con!
Vu Nhụy ngồi xuống bên cạnh bà, ôm cổ bà nói:
-Mẹ, còn muốn nói ư, con đói bụng lắm rồi!
Bà Vu thương con vỗ vỗ nói:
-Không vội, những lời này, nói xong chúng ta cùng ăn cơm. Aizzz, cậu Phươngnày cũng bận thật. Ngay cả ở lại ăn một bữa cơm cũng không có thời gian.
Vu Nhụy trong lòng cười thầm. Phương Minh Viễn rõ ràng là bận nhưng cũngkhông đến mức này, chẳng qua là hai người suy xét đến, nói càng nhiềucàng dễ lộ cho nên lấy cớ tránh đi thôi.
-Nhụy Nhụy, cậu Phươngnày, xem ra người cũng được, gia cảnh cũng thật tốt! Cũng xứng với con.Bây giờ mẹ mới hỏi con, con thật sự thích cậu ta sao?
Bà Vu nói.
Vu Nhụy giật mình kinh ngạc nhìn mẹ nói:
-Mẹ, ý mẹ là gì?
Bà Vu hơi lắc lắc đầu nói:
-Không có ý gì , con không cần nghĩ quá nhiều như vậy. Ba và mẹ chỉ hơi lolắng, gia đình nhà mình so với nhà cậu phương thực sự là chênh lệch quálớn, ba con. ông ấy lo lắng nếu con thật sự muốn lấy cậu Phương, sau này con có thể sẽ không vui vẻ!
-Ai muốn lấy hắn! hắn hiện tại chỉ là có tư cách theo đuổi con thôi!
Vu Nhụy cười nói.
-Bàn chuyện hôn nhân , chuyện này còn quá sớm! ba mẹ không cần phải lo lắng!
-Đứa ngốc này! Các chị con ở tuổi này như con, ngay cả con cũng có rồi, con thật là, một chút lo lắng cũng không có!
Bà Vu bất đắc dĩ nói:
-Con à, tuổi tác của con cũng không nhỏ nữa rồi, tuổi của cậu Phương cũngkhông còn nhỏ nữa, còn kéo dài như vậy Các con không lo, nhưng hai ôngbà già này cũng sốt ruột lắm rồi.
-Bác Phương lại không hề lo!
Vu Nhụy trong lòng thầm nghĩ, Phương Minh Viễn cũng chỉ mới vừa mới hơnhai mươi tuổ . Phương Thắng bọn họ chắc chắn cũng không phải lo lắng gì.
-Mẹ, kết hôn là chuyện đại sự cả đời, con không muốn hồ đồ để rồi trở thànhvợ của người khác! Được rồi, con nhất định sẽ cố gắng mau chóng để gảđi. Thỏa mãn nguyện vọng ôm cháu ngoại cho hai người được chưa?
Vu Nhụy ôm cổ mẹ nũng nịu nói.
-Mẹ, cho con một ít thời gian nhé, con còn phải khảo nghiệm anh ấy nữa, convẫn chưa muốn sớm như thế này lại bước vào bức thành của hôn nhân!
-Con, cái đứa nha đầu này, ăn nói không bình thường.
Bà Vu cười, rờ trán cô nói:
-Đều đã lớn thế này rồi, không nhanh một chút, sau này tuổi tác lớn rồi, cócon cũng không dễ dàng, đến lúc đó, chỉ còn ngồi khóc nỉ non thôi!
Vu Vi Quốc từ ban công trở về nghiêm túc nói với Vu Nhụy :
-Nhụy Nhụy, ba với mẹ con cũng không phải đang nói giỡn, ba rất nghiêm túcnói với con, quan hệ giữa con và cậu Phương tốt nhất con nên suy nghĩthận trọng, Người xưa đã nói ngôn đăng hộ đối, không phải không có lílẽ, để sau này các con vì vậy mà bất hòa, chi bằng bây giờ nghĩ cho kĩ!
-Ba!
Vu Nhụy vốn dĩ nghĩ đến lời phản bác của ba. Phương Minh Viễn nếu là người chú ý môn đăng hộ đối thì cũng sẽ không kết bạn với mình rồi, những năm gần đây, những việc Phương Minh Viễn đã thầm giúp đỡ cô cũng không ít.Bản thân cô có thể thuận lợi vào làm ở đài truyền hình Tần Tây, trong đó sự giúp đỡ của Phương Gia không thể không xem trọng. Hơn nữa, sắp đếnthế kỉ mới rồi, cái kiểu xem trọng kiểu truyền thống này, làm sao ba còn nhớ mãi không quên?
Tuy nhiên cô lại nghĩ, điều này ngược lạicũng là cớ tốt nhất để “chia tay” Phương Minh Viễn! Cho nên, mặc dùtrong lòng cô ta có chút thấy đúng, nhưng trên khuôn mặt vẫn gật đầunói:
-Ba, con sẽ suy ngẫm ý kiến của ba! Tuy nhiên trước đó, chúng ta có thể đi ăn cơm cái đã có được không? Buổi tối con có việc!
-Bận! cả ngày đều bận việc! Cũng không biết con rốt cuộc đang bận việc gì! Việc hôn nhân đại sự của chính mình, không hề lo!
Bà Vu tức giận đứng dậy, đi vào nhà bếp nấu cơm.
Vu Vi Quốc thở dài, là một người bố, ông đương nhiên nhìn ra, Vu Nhụykhông để tâm những lời ông ta nói, Nhưng ông hiểu, Vu Nhụy lớn như thếnày, sự nghiệp thành công, bản thân là một người bố của cô cũng khôngthể ngăn cản cô được đi? Chỉ đành hi vọng con gái sau này có thể có hạnh phúc thuộc về chính mình thì được rồi.
Lúc này tâm trạng của Hải Thuân có thể nói là đã lắng sâu trong lòng rồi, Du Tân Bình mấy ngườilúc này đã làm xong sổ sách , lưu lại phương thức liên lạ, rời khỏiphòng. Lúc này trong phòng hội nghị chỉ còn lại mình ôn , một mình MinhNgọc Công . Ba nhân chứng kia, còn có Từ Hải Tinh và Trâu Hữu Nghĩa đợingười, mà không lâu trước đó, một gã Phó cục trưởng Cục cảnh sát củathành phố Phụng Nguyên Lý Hải Thắng đã tự mình đến thị trường Trường Antừng bước tiến hành điều tra.
Lý Hải Thắng, mặc dù ở trong Cụccảnh sát chỉ là một chức Phó cục trưởng , nhưng rất nhiều người đều biết , Hắn là người tâm phúc của Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố PhụngNguyên Tôn Nhất Phàm. Hắn đến , không nghi ngờ theo một góc độ nào đó,có nghĩa là Tôn Nhất Phàm rất coi trọng mức độ quan trong của việc này.
Hải Thuân là Phó tổng giám đốc của khu mua sắm Trường An, thân phận này lúc đối diện với Trâu Hữu Nghĩa còn có một chiêu cờ nhất định.Nhưng đốidiện với Lý Hải Thắng lại nghĩ đến Tôn Nhất Phàm , trong lòng Hải Thuânhoàn toàn lạnh giá . Cũng vừa lúc nãy, hắn đã gọi điện báo cáo cho LưuĐông , nếu Lưu Đông có lòng đến giúp đỡ hắn thì câu trả lời sẽ sớmchuyển đến cho hắn! Nhưng Lý Hải Thắng từ sau khi đi vào cửa, đối vớibản thân những người này lạnh lùng không nói, nghiêm túc đề ra nghi vấn, rõ ràng không có ý che chở cho mình.
-Giám đốc Hải, chính sáchcủa nước chúng tôi không cần tôi phải ở đây nói nhiều nữa. Thật lòng mànói từ việc chống cự! La Quyên Quyên bọn họ đã ba người thừa nhận rồi,bọn họ làm chứng đều là ngài sai khiến yêu cầu. Ngài còn lời nào để nóinữa không?
Lý Hải Thắng trầm giọng nói.
Hải Thuân oán hậntrừng mắt nhìn ba người La Quyên Quyên bọn họ đang đứng nép ở trong góc. Ba người phụ nữ này đúng là không được tích sự gì, chỉ có phá hỏng việc là giỏi. Đối diện với các câu hỏi của Lý Hải Thắng và Trâu Hữu Nghĩachưa được mấy câu, thì bị hỏi cho đến nỗi lắp bắp lộ ra sơ hở chông chất ! Cuối cùng chẳng những thừa nhận, bọn họ còn làm giả chứng cứ, còn lôi cả mình ra!
Ba cái người ngu ngốc này, chẳng lẽ nói không hiểu,thật thà được khoan hồng -----xuyên tạc sự việc, chống lại bị nghiêm trị ----về nhà ăn tết không? Nếu các cô chết cũng không mở miệng, Lý HảiThắng cũng không biết làm sao với bọn họ, cuối cùng bản thân cũng khôngcòn cách nào khác. Mấy người cảnh sát nếu không cầm được bằng cớ xácđáng, thì giữ mình cũng không làm gì --- đó là thủ đoạn mà những ngườiđó đều biết, cũng không phải trên người ai chúng cũng dám hạ thủ.
Nhưng các cô lùi bước, thì lại lôi mình ra!
-Cục trưởng Lý, những lời này của ngài tôi thật không hiểu, Tôi sai khiếnyêu cầu bọn họ khi nào, tổi hiểu rõ chân tướng sự việc lúc đó, là bọn họ tự đưa ra, nhìn thấy toàn bộ việc đã xảy ra, và mong muốn cũng cấpchứng cứ. Tôi chỉ là quá tin tưởng bọn họ, hơn nữa đối với việc căm phẫn oán hận sự việc phát sinh trong siêu thị, chưa xác minh cụ thể lời nóicủa bọn họ, mà đã đưa họ đến đây rồi, tôi công nhận, những lời nói củabọn họ đem đến rất nhiều nghi ngờ cho các ngài, nhưng tôi cũng là phốihợp với công việc của các ngài!
Hải Thuân cho đến lúc này chỉ có thể cứng đầu cãi.
Lý Hải Thắng giật giật khóe miệng, hắn mới nói, ngoài cửa đi vào một gãcảnh sát, thấp giọng nói bên tai hắn. Lý Hải Thắng liền đứng dậy, đi rangoài.