Lời này của Tôn Tầm lập tức khiến cho hai người đang ủ rũ là Mã ĐắcQuang và Lưu Hải Ngọc tinh thần phấn chấn hẳn lên! Có Tôn Tầm là chỗdựa, thì bọn họ còn sợ gì nữa!
Tôn Tầm được xem nhưnhân vật số ba trong Cục đường sắt thành phố, mà Cục đường sắt thành phố là một trong những cấp dưới quan trọng nhất của Bộ Đường sắt, Bộ trưởng bộ Đường sắt trước mắt vẫn là do Phó Thủ tướng Tô Hoán Đông kiêm nhiệm, Bộ Cảnh sát tuy rất giỏi, nhưng Bộ Đường sắt nếu một lòng bảo vệ chínhmình, thì bộ Cảnh sát có thể làm được gì?
-Bí thư Tônnói đúng, hành vi này của các người, là phá hoại công việc vận hành bình thường của Bộ Đường sắt, gây trở ngại cho hoạt động binh thường của BộĐường sắt! Phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!
Lưu Hải Ngọc cao giọng nói theo.
-Hành vi của chúng tôi, có phải là phá hoại, gây trở ngại cho công việc vận hành của Bộ Đường sắt hay không, Tôn bí thư nói cũng như không!
Phương Minh Viễn cười lạnh nói:
-Tôn bí thư thật là cán bộ rất có uy, cái gì cũng không hỏi, mở mồm ralà gán tội chụp mũ cho người ta! Tôi thật ra muốn hỏi một chút, cácngười rốt cuộc là nô bộc của nhân dân Tân Hoa Hạ, hay là quan phụ mẫucủa xã hội cũ vậy? Quan lại ngày xưa lúc thẩm án, cũng phải hỏi hanđương sự đôi bên chứ?
Tôn Tầm lập tức cảm thấy máutrong người như dồn hết lên mặt! Hắn làm Phó bí thư Đảng ủy của Cụcđường sắt thành phố cũng đã vài năm rồi, đã sớm quen thói nghe cấp dướiăn nói khép nép, mặc kệ nói đúng hay không đúng, đều phải tôn thờ hắn.Ngay cả những người đứng đầu cục, khi nói chuyện với hắn cũng phải nểnang hắn vài phần, ngay cả là không đồng ý với ý kiến của hắn, cũngtuyệt không nói ở trước mặt người khác. Hiện giờ bị một tên tiểu tửPhương Minh Viễn chống đối ngay trước mặt mọi người như vậy, đối với Tôn Tầm mà nói, đây là điều mà hắn nhiều năm qua chưa bao giờ gặp phải!
-Im miệng! Sao anh dám nói như vậy với lãnh đạo cơ chứ?
Thư kí theo sau lưng Tôn Tầm lập tức gào to nói.
-Lãnh đạo? Ông ta là lãnh đạo của ai cơ chứ? Ông ta là lãnh đạo của các người, chứ không phải lãnh đạo của tôi!
Phương Minh Viễn cao giọng nói, lấy tay chỉ thẳng vào Tôn Tầm mà nói:
-Chúng tôi mua vé để được ngồi tàu, các ông chỉ phụ trách việc kịp thời đưa chúng tôi đến đúng địa điểm một cách an toàn mà thôi, giữa chúng ta là quan hệ bình đẳng. Ông biến thành lãnh đạo của tôi từ lúc nào vậy?Chẳng lẽ chỉ cần ngồi trên xe lửa của các người, các ngươi liền tự nhiên biến thành lãnh đạo của hành khách? Điều khoản nào của pháp luật nhànước quy định như vậy? Hay là quy định do Bộ Đường sắt tự đặt ra?
-Ngươi!
Thư kí của Tôn Tầm giận sôi lên! Hắn thật không ngờ, câu nói của mìnhlại bị Phương Minh Viễn bắt thóp được. Còn bị hắn thuận thế nói lại cảTôn Tầm!
-Được được!
Tôn Tầm sắc mặt xanh mét,lúc này hắn đã bất chấp lại mong ước lúc đầu mà Vu Phượng Quân cử hắnđến. Hắn chỉ biết là, nếu mà cứ để Phương Minh Viễn ngồi đó nói hươu nói vượn như vậy, một Phó bí thư như hắn ở trước quảng đại công nhân viênchức, thể diện sẽ còn đâu! Đến lúc đó, chính mình sẽ trở thành trò cườicho cả Cục Đường sắt thành phố, rồi ai còn coi mình là lãnh đạo nữa!
-Lưu Hải Ngọc!
Tôn Tầm quát lớn.
-Có tôi, thưa bí thư Tôn, mời ngài cứ chỉ thị!
Lưu Hải Ngọc vội vàng đứng dậy, ưỡn ngực hóp bụng lại mà kính lễ đáp.Chỉ có điều cái bụng của hắn trông giống như bụng của những người phụ nữ mang bầu sáu bảy tháng, ở dưới bộ đồng phục bó sát kia, trông thật làgai mắt!
Vu Phượng Quân há hốc mồm, định nói cái gì,nhưng lại thôi. Tôn Tầm đang nổi giận, chính mình nói cái gì hắn cũngchưa chắc đã nghe được, hơn nữa Tôn Tầm muốn làm như vậy, cũng là chuyện tốt, ít nhất điểm cao trào của xung đột cũng đã chuyển dịch rồi! Nếuđối phương không đủ cứng rắn, bị Tôn Tầm áp chế, thì tự nhiên chính mình sẽ không có chuyện gì, chuyện này coi như là xong; nếu đối phương vẫnđối địch lại, thì người nắm phần hơn vẫn là Tôn Tầm, tính thế nào thìmình cũng không phải chịu thiệt.
Nghĩ đến đây, VuPhượng Quân khinh thường nhìn lướt qua Phương Minh Viễn. Rốt cuộc vẫnchỉ là một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch, chịu không nổi một chút oan ức này, mới làm ầm ĩ lên trước mặt mọi người và Tôn Tầm, không phải ngươisai thì cũng là lỗi của ngươi rồi!
Ha ha, còn nói cái gì mà
-Tôn bí thư “ nói cũng như không” , thật sự là ngu ngốc, không biết hệthống đường sắt cũng có Cục Cảnh sát, Viện Kiểm Sát và tòa án của chínhmình sao? Hễ là những vụ án phát sinh từ cục, đều do cơ quan tư pháp của hệ thống xử lý. Tôn Tầm thân là Phó bí thư Đảng ủy cục Đường sắt thànhphố, cục Cảnh sát, viện kiểm sát và toà án kia còn không được nghe danhbí thư Tôn sao!
-Chuyện này tính chất rất nghiêm trọng, hành vi của bọn họ đã gây trở ngại to lớn...
Tôn Tầm nhìn lướt qua ban công trống vắng, Lưu Hải Ngọc lập tức hiểu ý, nhỏ giọng nói:
-Chuyến T168 từ Thượng Hải đến Phụng Nguyên.
-Tàu chuyến T168 bình thường chạy khiến cho công tác của Bộ đường sắt gặp phải không ít trở ngại! Bởi vậy...
Tôn Tầm mới nói đến đây, bỗng nhìn thấy Lưu Hải Ngọc đứng trước mặtmình mặt mày nhăn nhó, Tôn Tầm trong lòng bỗng có cơn tức trào dâng, tên nhóc con này đúng là không biết lợi hại, ở đây nói bậy nói bạ, Lưu mậpnhà ngươi mà cũng dám đùa giỡn trước mặt ta sao?
-Lưu Hải Ngọc! Ngươi có ý gì vậy?
Tôn Tầm trong giọng nói đã mang theo chút tức giận, nếu câu trả lời của tên Lưu mập này không đủ làm hắn hài lòng, như vậy kể cả hắn là một con chó dữ của Vu Phượng Quân, thì anh ta cũng muốn đá hắn sang một bên, để cho hắn hiểu rằng, bí thư Tôn không phải là ai cũng có thể bắt nạtđược. Dám đùa giỡn với bí thư Tôn, thì cứ chuẩn bị sẵn tâm lý đi là vừa.
-Bí thư Tôn! Lưu Hải Ngọc hoảng sợ, vội vàng nhỏ giọng giải thích:
-Bí thư Tôn, trong tay bọn họ có camera!
-Camera!
Tôn Tầm trong lòng chấn động, lập tức ngẩng đầu lên, lúc này mới chú ýtới, ở sau lưng Phương Minh Viễn, đúng là có một người thanh niên đangvác một chiếc camera.
Tôn Tầm trong đầu vang lên mộttiếng, chính mình bị cái tên tiểu tử kia làm tức nổ đầu, không ngờ đếncả việc đối phương có người quay camera mà cũng không chú ý. Đây thật là điều không phải!
Những lời mà mình vừa nói, xem xétmột cách nghiêm khắc, quả thật là có chỗ không thỏa đáng, nói trong phạm vi nhỏ thì không sao, nhưng nếu lan truyền ra ngoài, thì thanh danh sẽgặp ảnh hưởng lớn! Hắn cũng không muốn bị trăm nghìn người lên án!
-Đồ ngu! Còn không mau đoạt lại cái camera kia về đây!
Tôn Tầm nén giọng xuống, gần như là gầm ghè vào tai Lưu Hải Ngọc.
-Bí thư, không đoạt lại được đâu, bọn bên kia có bốn cao thủ được bộcảnh sát phái xuống, đã đánh bại người của chúng ta không thương tiếc!
Lưu Hải Ngọc vẻ mặt đau khổ nói, lúc này, hắn cũng không dám giấu diếm vấn đề này nữa rồi!
-Người của bộ Cảnh sát?
Tôn Tầm lại rùng mình, đây chính là tình huống mới mà Vu Phượng Quân chưa hề nhắc tới!
-Bốn người đứng ở bên cạnh người thanh niên, chính là bốn người đứngcạnh hai vị cô nương xinh đẹp kia kìa, thẻ căn cước của bọn họ đã đượcMã Đắc Quang xem qua hết rồi, anh ta bảo họ là người được Bộ cảnh sátphái đến! Lúc ấy, Mã Đắc Quang còn hành lễ với bọn họ cơ!
LưuHải Ngọc thấp giọng nói, ngầm lấy chỉ cho Tôn Tầm. Hắn không nhìn thấythẻ căn cước mà Trần Trung Lượng xuất trình ra, cho nên mọi chuyện đềuđổ lên đầu của Mã Đắc Quang.
Tôn Tầm lập tức rùng mình, Mã Đắc Quang là Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự của cục, tuy rằng nhânphẩm chẳng ra làm sao, nhưng cũng có không ít năm kinh nghiệm làm cảnhsát rồi, mắt phân biệt giấy tờ thật giả đương nhiên là phải có! Nếu anhta phải cúi chào, thì tám phần, mấy người này thật đúng là từ bộ pháixuống rồi!
Tôn Tầm không khỏi có chút nhức đầu! Tuynhiên hắn lại nghĩ, cánh tay của bộ Cảnh sát tuy dài, nhưng cũng khôngvươn đến nổi bộ Đường sắt! Thiết Lão Đại ba chữ này cũng không phải làhư danh, huống chi, Bộ trưởng bộ Đường sắt hiện giờ là Phó Thủ tướng TôHoán Đông, Bộ Cảnh sát cũng phải nể nang vài phần! Chỉ cần bản thân mình không làm to chuyện, giữ chút thể diện cho bọn họ, hắn không tin, BộCảnh sát có thể vì thế mà gây khó rễ cho Bộ Đường sắt được?
-Thật là một đám rác rưởi! Trong Cục cảnh sát nuôi các ngươi được cái tích sự gì chứ!
Tôn Tầm chỉ tiếc rèn không rèn người đến nơi đến chốn nên chỉ đành thấp giọng mắng.
- Vâng vâng, khiến ngài bí thư thất vọng rồi, chúng tôi trở về nhất định báo cáo lãnh đạo, chỉnh đốn toàn cục ...
Lưu Hải Ngọc lí nhí nói.
Tôn Tầm ngẩng đầu lên, nhìn vào camera, lại nhìn nhìn Mã Đắc Quang,những chuyện như thế này Mã Đắc Quang tám phần là chỉ dám đứng xem, nếukhông có người của bộ Cảnh, người của Vu Phượng Quân sẽ càng thích hợp.Tuy nhiên vào lúc này, hắn không thể lại xử lí đối phương được!
Tôn Tầm cúi mặt xuống, chỉ vào camera mà nói:
-Đây là camera của ai vậy? Ai phê chuẩn cho các ngươi mang camera vào đây?
Vu Nhụy đứng dậy nói:
-Đây là camera của đài truyền hình chúng tôi, từ khi nào chúng tôi cầntới sự phê chuẩn của ngài thì mới được mang camera đi vậy? Tôn bí thư,ngài là bí thư của cục Đường sắt thành phố, hay là lãnh đạo của bantuyên truyền Trung ương vậy?
Lời này nghĩa là Tôn Tầm đã quản quá rộng rồi! Mọi người coi như là vẫn giữ chút thể diện cho Tôn Tầm nên không có cười vang.
-Xinh đẹp thì xinh đẹp thật, nhưng vẫn chỉ là một cái gai thôi!
Tôn Tầm trong lòng thầm định nghĩa về Vu Nhụy!
-Đài truyền hình? Các cô là người của đài truyền hình nào?
Tuy nhiên Tôn Tầm không phải là không chú ý tới từ mấu chốt trong câu trả lời của Vu Nhụy.
-Chúng tôi là đoàn phóng viên của đài truyền hình tỉnh Tần Tây! TừGiang Ninh trở về Phụng Nguyên, cảnh sát của bộ Đường sắt các ngài không hiểu vì sao lại muốn bắt bớ thành viên của đoàn chúng tôi! Tôn bí thư,ngài có thể nói cho chúng tôi biết, như vậy là sao không?
Người nói là một vị trung niên trong đoàn phóng viên.
Tôn Tầm trong lòng lại khẽ run lên, đài truyền hình tỉnh Tần Tây, làđơn vị cấp tỉnh, nói như vậy, mấy người này đều là nhân viên của đàitruyền hình, năng lực cũng không nhỏ. Thời điểm năm 96, tuy rằng phóngviên không có ảnh hưởng lớn như thế hệ sau này, nhưng người bình thườngcũng không muốn trêu chọc và bọn họ. Huống chi, đây là đài truyền hìnhcủa tình khác, đến lúc đó thật muốn xem các người chỉ ra được cái gì,thật đáng ghê tởm!
Hắn xoay quay đầu lại nhìn Lưu Hải Ngọc liếc mắt một cái, muốn hỏi vì sao mấy người này lại bị đuổi khỏi xe.
Lưu Hải Ngọc vẻ mặt vô tội đánh mắt sang nhìn Vu Phượng Quân! Ý này đúng là không cần nói cũng biết!
Đầu của Tôn Tầm lại muốn nổ tung!