Vu Nhị Kiều là học sinh đầu tiên của Tô Ái Quân, sau khi tốt nghiệp vàolàm việc trong truyền thông của Phụng Nguyên, bởi vì có nhiều mối quanhệ, rất nhiều tin tức của Tập đoàn Carrefour, cô ta đều có thể biết đầutiên. Cho nên mấy năm gần đây thành tích nở rộ. Cô ta được điều vào làmtrong đài truyền hình tỉnh Phụng Nguyên.
Đúng như những gì cô ta đã nói, cô ta lên xe ở Giang Ninh, bị tiếng la hét trong phòng riêng xe lửa của Phương Minh Viễn làm kinh động, ra ngoài nhìn thì thấy Trần Trung. Không ngờ Trần Trung xuất hiện ở đây. Vậy thì cho dù Phương Minh Viễn không ở đây, cũng chắc chắn có người bên cạnh Phương MinhViễn. Vu Nhị kiều lấy làm lạ. Phương Minh Viễn rất ít ngồi tàu hỏa, bình thường gần thì đều ngồi xe hơi, còn xa thì có xe công vụ xa hoa củahắn, so với tàu hỏa, vừa nhanh lại vừa thoải mái.
Vậylà đợi đến lúc những người không phận sự trong phòng riêng xe lửa bớtđi, Vu Nhị Kiều mới xuất hiện và chào hỏi Trần Trung, xác định là Phương Minh Viễn trên tàu, vậy là đích thân tới cửa.
Phương Minh Viễn xua xua tay nói:
-Chị Vu, nghe chị nói như vậy, tôi thật sự đau lòng, chị nói giống nhưhọc sinh ưu tú thời đại mới như tôi vậy, làm sao có thể chủ dodongj đigây chuyện thịa phi chứ?
Các cô gái trong phòng đều cười không ngớt, ngay cả Lưu Yên Hồng đúng lúc muốn ra khỏi phòng cũng không phải ngoại lệ.
Phương Minh Viễn đại khái đã đem sự việc xảy ra ở phòng riêng của VuPhượng Quân nói với Vu Nhị Kiều một lần. Nghe xong Vu Nhị, Triều Nhã vàPhùng Thiến rất tức giận----Phương Minh Viễn không hề nói cho hai cô gái xinh đẹp vì sao xung đột với Vu Phượng Quân. Chỉ có điều miêu tả sơlược, thuận miệng một câu, hai cô gái tự nhiên cũng không có để tâm.Hiện giờ nghe Phương Minh Viễn nói, Vu Phượng Quân muốn đổi chổ nằm vớihắn, làm sao có thể không hiểu rõ suy nghĩ xấu xa trong lòng của VuPhượng Quân.
-Thật là đáng ghét! Điều này nếu khôngphải anh ta đụng vào anh, chắc chắn là để anh ta đạt được mục đích!Chính là bởi vì có sự tồn tại của loại người như anh ta, những cô gái ra khỏi cửa không thể không cẩn thận, giống như trượt trên băng mỏng!
Vu Nhị nói một cách căm giận. Mấy năm nay, bởi vì nhiệm vụ phỏng vấn cô ta mà hối hả ngược xuôi, thực tế đã đi không ít nơi, đối với sự hiểubiết về mặt tối của xã hội, chênh lệch không nhỏ với Triệu Nhã và PhùngThiến!
Phòng mềm giường nằm của tàu hỏa, quả nhiên làan toàn hơn ghế ngồi cứng và giường cứng, nhưng cũng không phải an toàntuyệt đối. Hàng năm xảy ra những vụ trộm, cướp trên toa giường nằm mềmtrên tàu, thậm chí còn hãm hiếp, giết người, cũng không phải không có.
-Vu Phượng Quân đó lai lịch như thế nào?
Vu Nhị hỏi.
-Ừ, anh ta đã cho tôi một tấm danh thiếp, là Chủ tịch công ty thươngmại Bạch Hổ thành phố thương mại gì đó, kiêm Tổng giám đốc công ty khaithác, phát triển ngành bất động sản Kim Tượng thành phố thương mại.
Phương Minh Viễn nhún nhún vai.
-Đáng tiếc lúc đó tôi đánh mất danh thiếp của anh ta rồi!
-Thành phố thương mại?
Chủ tịch công ty thương mại Bạch Hổ? Công ty khai thác, phát triển bất động sản Kim Tượng? Hình như nghe qua ở đâu rồi.
Vu Nhị trầm ngâm một lát nói:
-Trước tiên các anh đợi ở đây, tôi về phòng rồi cho anh hỏi.
Vu Nhị đi ra khỏi phòng của Phương Minh Viễn, đúng lúc nhìn thấy VuPhượng Quân và Tiền Thân đang ngồi trên ghế ở lối đi giữa trên toa nói,nhìn chổ này với ánh mắt không tốt. Vu Nhị cũng sẽ không có cái nhìn nhã nhặn về những thứ hàng cặn bã như loại người này, làm mặt lạnh trở lạiphòng của mình.
Ánh mắt Vu Phượng Quân sáng hẳn lên,tuy sắc đẹp của Vu Nhị so với Triệu NHã và Phùng Thiến vẫn là chút chênh lệch, nhưng cũng là một người đẹp không hơn không kém. Hơn nữa so vớidung mạo của Triệu Nhã và Phùng Thiến còn có chút ngây thơ, thì Vu Nhịlại có sức hấp dẫn đầy mê lực của sự trưởng thành. Cuộc sống xã hội êmđẹp, cũng khiến khí chất của Vu Nhị gần như một phụ nữ tài giỏi, có vẻcao ngạo**, chinh phục một phụ nữ như vậy, chắc chắn sẽ đem đến cho đànông cảm giác có được sự thành công lớn. tuy nhiên điều khiến họ cảm thấy có chút nghi hoặc là, người phụ nữ này và nam nữ trong phòng đó có quan hệ gì?
Ánh mắt của Vu Phượng Quân dừng trên người LưuYên Hồng, người này được coi như người phụ nữ có dung mạo xinh xắn trong phòng đó, nhưng trong mắt của người bình thường, cũng xem như một mĩnhân rồi. Hơn nữa, cơ thể khỏe mạnh của cô ta cũng đầy sức sống và sứchấp dẫn. Tuy Vu Phượng Quân chướng mắt, nhưng anh ta lại chú ý thấy, đám người đi theo lão thất bên cạnh mình, ánh mắt luôn nhìn sang bên đó.
Vu Nhị chưa đi được bao lâu, tuy có mười mấy phút, cô ta đã trở lại phòng của Phương Minh Viễn rồi.
-Phương Minh Viễn, Vu Phượng Quân này không hề đơn giản, tầm ảnh hưởngcủa anh ta trong thành phố thương mại không nhỏ! Có quan hệ qua lại vớikhông ít lãnh đạo của Cục đường sắt thành phố thương mại và thành phốthương mại. Thậm chí còn có người nói, anh ta cũng có quan hệ với cán bộ trong chính quyền tỉnh ủy tỉnh Trung Nguyên. Người này và người trongxã hội đen có mối quan hệ chặt chẽ, khi công ty bất động sản của anh tagiải phóng mặt bằng, thường xuyên dùng rất nhiều các thủ đoạn lưu manh.
Sắc mặt Vu Nhị trịnh trọng nói.
-Phương Minh Viễn anh nhất định phải cẩn thận, anh có thể có quan hệvới án mạng trong thành phố thương mại mấy năm gần đây mà chưa có kếtquả.
Tuy Vu Nhị là người của đài truyền hình tỉnh Tần Tây, nhưng làm ở bên truyền thông, nên tin tức tự nhiên biết anhnh hơn người khác, sau khi trở lại phòng, nghe đồng nghiệp nói, thì có được không ít tintức.
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát, dơ tay cầm lấy di động của mình…
Gần tới hai giờ sáng, tốc độ của tàu hỏa dần dần chậm lại, đến ga phía trước là thành phố thương mại.
Vu Phương Quân đai ra khỏi phòng, hoạt động cơ thể một chút, anh ta chú ý thấy, Phương Minh Viễn kéo người trung niên Vương Mãnh đó sang mộtbên nói chuyện đã không ngồi trong lối đi nữa, đổi lại một thanh niênxem ra chừng 27, 28 tuổi, nhìn thấy mình đi ra khỏi phòng, lập tức chiếu ánh mắt qua.
Trong lòng Vu Phượng Quân cười lạnh, chỉđứng ở lối đi hoạt động cánh tay, ngồi trên tàu lâu như vậy, tuy làgiường nằm, cũng khiến cơ thể rất dể chịu. Hơn nữa, do tức giận mà VuPhượng Quân căn bản không chợp mắt được trong thời giannày!///////////////////////////////
Tàu hỏa từ từ dừnglại, nhân viên phục vụ Bệ Lệ lệ vừa mở cửa tàu ra, còn chưa kịp bỏ tấmván xuống, mấy người đàn ông trên ke ga nhảy lên, tiếp đó năm sáu cảnhsát theo sát phía sau bọn họ, xông lên tàu, dọa Bệ Lệ Lệ thốt tim!
-Các anh làm gì đấy?
Bệ Lệ Lệ kêu lên.
-Cảnh sát phá án! Những người không liên quan, dẹp sang một bên!
Một nhân viên cảnh sát trung niên trong số đó dơ tay kéo tay cô ta, đẩy cô ra sang một bên, tiện tay lướt qua ngực cô ta không để ai biết, nóimột cách lạnh lùng. Bệ Lệ Lệ vừa sợ vừa thẹn, tránh sang một bên tàukhông dám nói nhiều.
Lúc đó mấy người đàn ông đó đã đứng trước mặt Vu Phượng Quân, một một cách cung kính:
-Ông chủ, chúng tôi đến rồi!
Vu Phượng Quân gật gật đầu, ánh mắt lại dừng trên người viên quan trung niên đó sau lưng, thản nhiên nói:
-Đội trưởng Mã, anh đến rồi, anh vất vả một đêm rồi!
Đội trưởng Mã vẻ mặt tươi cười hớn hở, hai mắt vốn dĩ đã không to thức ự biến thành một khe hở, anh ta nhanh chóng bước tới, nắm chặt tay VuPhương Quân một cách nhiệt tình nói:
-Việc của ông chủ Vu, đó chính là việc của lão Mã tôi, là tên nào không mắt, dám chọc tức Vu tổng?
-Đội trưởng Mã, chính là người trong phòng, không những xâm nhập vàophòng tôi, đánh bị thương người đi cùng tôi, còn nói năng vô lễ. Trêntàu tôi đã báo cảnh sát, chỉ có điều đoàn tàu dài và nhân viên bảo vệđều một mực nói không đủ chứng cứ, mặc kệ việc này. Cho nên, tôi đànhphải làm phiền đến đội trưởng Mã rồi!
Vu Phượng Quân dùng tay chỉ đến phòng Phương Minh Viễn nằm, nói một cách lạnh lùng.
Đội trưởng Mã nhìn theo hướng anh ta chỉ, vừa khoát tay, mấy tên cảnh sát đi theo sau lưng anh ta lập tức vây lại.
Vu Phượng Quân chú ý thấy, các cửa phòng khác trên tàu cũng đều được mở ra, không chỉ bọn Trần rung đi ra, Vu Nhị cũng đứng ở cửa phòng mình,nhìn sang bên này, anh ta lại chr Trần Trung và Vu Nhị, cười lạnh nói:
-Còn có mấy người bên đó và cô gái đó, đích thị là cùng phe với bọn họ!
Đội trưởng Mã chú ý thấy Vu Nhị, kinh ngạc vì vẻ đẹp của cô ta, tự nhận thấy đã hiểu điểm mấu chốt mà Vu Phượng Quân khó xử với những ngườinày, vậy là lập tức xua tay nói:
-Còn có mấy người bên đó, bắt lại cả!
Trong những cảnh sát vây quanh trước phòng Phương Minh Viễn chia ra hai người, dưới cái nhìn chỉ thị của Vu Phượng Quân, lão thất cũng đem theo mấy gã đi theo sau lưng bọn họ, vây Trần Trung bọn họ, còn có Vu Nhịđứng bên cạnh Trần Trung lại.
Lúc này, sáu bảy cảnh sát đường sắt nhảy lên cửa phòng, dẫn đầu là một tên bệ vệ, thực sự giốngnhư phụ nữ mang thai sáu bảy tháng, vác theo cái bụng bự đến trước mắtVu Phượng Quân, cười nói:
-Ông chủ Vu, chúng tôi đến rồi! là tên khốn khiếp nào không có mắt làm ông chủ Vu tức giận?
-Lưu Xử, mấy ngày không gặp, anh lại phát tướng ra nhỉ?
Vu Phượng Quâncười cười nói.
Lưu mập bất đắc dĩ vỗ vỗ bụng của anh ta, cười gượng nói:
-Hết cách, cũng nước cũng nặng, không thể giảm tiếp, nếu có thể giảmhai mươi ba mươi cân, cũng không đến nổi đến muốn! lại để Mã Đắc Quangcướp đi trước!///////////////////////
Vu Phượng Quân vừa chỉ vào, Vương Mãnh vừa đến và hai hai người bảo vệ đứng trong đám người nói:
-Lưu Xử, cảnh sát đường sắt các anh rất cừ, sau khi báo ra tên tôi,không ngờ các anh vẫn dám thiên vị kẻ bắt cóc này. Không ngờ nói cái gìmà không đủ chứng cứ, cự tuyệt bắt bọn họ lại, cũng phải nhìn Lưu Xử tôi chứ!
Lưu mập vừa vỗ ngực, nói một cách thế thốt:
-Ông chủ Vu yên tâm là tốt rồi, không cần phải tức giận vì những thứkhông đáng để ý đến, tôi cũng đã sắp xếp xong rồi, trưởng đoàn tàu mớivà bảo vệ đã lên tàu, ba người bọn họ, ai cũng không chạy được, đều phải theo tôi trở về chổ nói rõ ràng! Nhất định để ông chủ Vu hài long! Đếnlúc đó, chính ông chủ Vu anh bảo bọn họ quỳ xuống ăn cứt, bọn họ cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Đang nói, Lưu mập vừa vẫy tay, mấy cảnhsát đường sắt này theo anh ta tới lập tức chạy qua như bày lang sói,còng tay ba người Vương Mãnh lại, cứ thế kéo đi mà không nói gì.
Vu Phượng Quân khẽ nhíu mày, Lưu mập này nói chuyện thật không có trình độ! Những lời thô bỉ như vậy cũng có thể nói ra được, cũng không biếtanh ta làm sao mà làm được chức trưởng phòng này.
-Cộp, cộp, cộp!
Mấy ngwoif cảnh sát đó vừa gõ cuawr phòng Phương Minh Viễn ầm ầm, vừa cao giọng nói:
-Mở cửa, cảnh sát kiểm lâm đây!
Khóe miệng Vu Phượng Quân hiện ra nụ cười thâm độc…