Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 267: Đàm phán



Lúc này, Phương Thắng và Từ Tường đã hấp tấp chạy đến ngoài cửa hộp đêm Vân Tiêu.

-Chính là ở đây!! Từ Nịnh nói trong điện thoại chính là ở đây!

Lúc này Từ Tường đã không điềm tĩnh như ngày xưa. Đối với Từ Nịnh, trước giờ anh ta vẫn quản thúc rất nghiêm khắc, nhưng dù sao đó cũng là độc đinh của mình, bây giờ xảy ra chuyện này, anh ta làm sao lại có thể giữ bình tĩnh.

Phương Thắng hơi nhíu nhíu mày, tuy nói nơi này anh ta không bao giờ đến, nhưng không có nghĩa là, anh ta hoàn toàn không biết gì về nơi này. Hơn nữa theo sự phát triển kinh tế cua khu Bình Xuyên, hiện giờ ở Bình Xuyên, những nơi giống như vậy cũng đã xuất hiện, Từ Nịnh xuất hiện ở đây, khiến Phương Thắng trong lòng khó tránh có chút bất mãn, theo cái nhìn của anh ta, nơi này không phải là một nơi người đứng đắn đến.

Theo lý thuyết, việc này còn không tới lượt anh ta ra tay, nhưng Phương Minh Viễn không biết đi đâu, di động lại tắt máy, mà Từ Tường và vợ chồng Bạch Quỳnh lúc này đã hoàn toàn rối loạn, anh ta muốn tìm Hạ Quân, đáng tiếc lúc này Hạ Quân vẫn ở ngoại ô, liền lập tức đứng dậy chạy qua, cũng không phải chốc lát thì có thể chạy đến. Dưới sự bất đắc dĩ của Phương Thắng, cũng chỉ có thể đích thân đến cùng Từ Tường, nhưng đương nhiên cũng sẽ không chỉ hai người bọn họ đến, Phương Minh Viễn và hai người vệ sĩ cũng đến cùng lúc với mấy người Phương Thắng.

Phương Thắng bọn họ ngồi Mercedes-Benz đến, tuy quần áo rất bình thường, người gác cửa hộp đêm Vân Tiêu cũng không dám chậm trễ, vội vàng đi cùng tươi cười đón tiếp hai người vào, Phương Thắng thuận miệng nói ra số phòng Từ Nịnh nhắc đến trong điện thoại.

-Hóa ra hai ngài là bạn của cậu Vu, mời đi theo tôi!

Cô lễ tân đứng ở trước cửa mở nụ cười rạng rỡ trên mặt.

Nhìn cách mặc đồ phù hợp, chỉ lộ ra đến đùi, theo mỗi bước đi cô lễ tân mặc sườn xám dần lộ ra đôi chân thon thả, Phương Thắng và Từ Tường đều không ngừng nhíu mày lên.

-Anh rể, tiểu Nịnh làm sao đến nơi này?

Phương Thắng có chút tức giận nén giọng nói:

-Một sinh viên như nó, làm sao có thể ra vào nơi này?

Cái trán của Từ Tường tóat đầy mồ hôi, bị Phương Thắng hỏi đến không trả lời được.

Rất nhanh đoàn người đã đi tới trước cửa phòng riêng, các cô lễ tân nhẹ nhàng gõ cửa mấy cái, cửa rất nhanh thì mở ra từ bên trong, một cơ thể cường tráng đứng ở trước cửa, vẻ mặt bất lương nhìn mọi người nói:

-Chuyện gì?

-Chào ngài, mấy vị khách này nói là đến gặp cậu Vu.

Cô lễ tân rụt rè hạ giọng nói.

Ánh mắt của người vạm vỡ kia đang đảo qua đảo lại trên người Phương Thắng và Từ Tường, lúc này mới mở cửa nói:

-Vào đi.

Phương Thắng và Từ Tường vừa mới bước một phát vào phòng riêng, thì nghe thấy một tiếng gọi

Từ Tường lúc này mới nhìn thấy Từ Nịnh mặt mũi bầm dập ngồi trong góc phòng, và ngồi cùng người anh không ra anh em không ra em của y. Trong lòng Từ Tường này không thể tả nổi sự khó chịu, anh ta mặc dù luôn quản thúc Từ Nịnh khá nghiêm, nhưng bản thân anh ta cũng chưa từng đánh Từ Nịnh. Bây giờ nhìn thấy đứa con trai mình trước đây chưa từng đánh, bị người ta đánh đến nông nỗi này, trong không thể tả nổi sự khó chịu!

-Tiểu Nịnh!

Từ Tường thét lên một tiếng, có điều là anh ta mới đi lên trước hai bước, thì bị người ta chặn lại.

Vũ Uy vội vàng đứng dậy, đi đến trước mặt Phương Thắng và Từ Tường, vừa cười vừa dơ tay ra nói:

-Chào hai vị, tôi là Vũ Uy, không biết quý tính đại danh hai vị là?

Phương Thắng ngạc nhiên nhìn Vũ Uy, Vũ Uy nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt Phương Thắng, thấp giọng cười nói:

-Ba vị tiểu huynh đệ này, tôi không làm khó bọn họ. Bọn họ đã đập hỏng xe thể thao của cậu Vu, còn đùa giỡn người phụ nữ của cậu Vu, cậu Vu mới giữ bọn họ ở đây, xử lý một trận. Nghe nói tiểu huynh đệ đó họ Từ, em họ của anh ta là Phương thiếu Phương Minh Viễn…xin hỏi ông đến từ nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây của khu Bình Xuyên tỉnh Tần Tây phải không?

Phương Thắng lúc này dơ tay ra nói:

-Anh quen Minh Viễn? tôi là Phương Thắng, Minh Viễn là con trai tôi!

Vũ Uy lúc đó trong lòng mừng rỡ như hoa nở, tự mình đã đặt vé đúng người rồi! Từ Tường này quả nhiên có quan hệ thân thích với Phương Minh Viễn!

-Bác Phương, cháu và cậu Phương cũng là bạn bè. Nhưng tiểu huynh đệ Từ lần này quả thực làm hơi quá đáng, bọn họ đã uống nhiều rượu, không những dùng chai rượu làm hỏng chiếc xe thể thao Ferrari của cậu Vu, trong lúc cậu Vu bọn họ đi truy vấn, động tay động chân với người phụ nữ của cậu Vu, thực sự chọc tức cậu Vu!

Vũ Uy thấp giọng nói.

-Ba của cậu Vu là Phó cục trưởng Bắc Kinh Vu Khải Lập.

Đầu óc của Từ Tường khi đó “ ù ù”, người Từ Nịnh trêu chọc không ngờ chính là con trai Phó cục trưởng cục Bắc Kinh!

Phương Thắng điềm tĩnh hơn Từ Tường, dù sao Phó cục trưởng cục Bắc Kinh anh ta chưa từng gặp qua, nhưng Chủ tịch tỉnh, Phó chủ tịch tỉnh của tỉnh Tần Tây hai năm nay anh ta đã gặp qua mấy lần, hơn nữa ngay cả con trai của Phó tổng giám đốc cũng phải gọi anh ta một tiếng anh trai.

-Vu tổng, mấy vị này chính là cha mẹ của tiểu tử này?

Vu Thanh Sơn ngồi trên ghế sofa một cách đĩnh đạc, ngay cả đứng cũng lười đứng dậy.

Phương Thắng tiến lên trước hai bước, dơ tay ra nói:

-Cháo ông, ông Vu, tôi là Phương Thắng, là dượng của Từ Nịnh, vị này là ba của cậu ta Từ Tường.

-Cái gì ông Vu, phải gọi cậu Vu!

Vu Thanh Sơn vẫn không tiếp lời, một thanh niên bên cạnh đã bất mãn hỏi.

Vũ Uy nói một cách thản nhiên:

-Bác Phương, giới thiệu với bác một chút, vị nói chuyện là Vương Hồng Quân! Hiện giờ đã mở một công ty tiêu thụ máy tính ở Bắc kinh.

Cuộc trò chuyện giữa Vũ Uy và Phương Thắng, bởi vì trong phòng riêng vẫn mở nhạc, hơn nữa giọng anh ta khá thấp, cho nên Vu Thanh Sơn bọn họ đều không nghe được. Vương Hồng Quân sắc mặt liền biến đổi. Anh ta không bằng Vu Thanh Sơn. Mặc dù cũng coi là một nhân vật, nhưng so với Vũ Uy, còn kém xa, Vũ Uy đều gọi Phương Thắng là bác, anh ta nếu dám giữ cho cái bộ mặt lạnh nhạt đó thì đúng là tát vào mặt Vũ Uy rồi.

Vu Thanh Sơn lúc này mới dơ tay ra nắm lấy tay Phương Thắng, sắc mặt bình tĩnh nói:

-Mời ngồi.

Phương Thắng và Từ Tường ngồi trên ghế sofa bên Vũ Uy, Vu Thanh Sơn nhìn Phương Thắng một lượt nói:

-Không biết ông Phương thăng chức ở đâu?

-Chưa nói tới thăng chức gì đó, tôi là Phó nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây thành phố Phụng Nguyên tỉnh Tần Tây.

Phương Thắng nói một cách thản nhiên:

-Ban nãy nghe ông Vũ nói, cháu ngoại tôi Từ Nịnh làm hỏng cái xe yêu thích của ông Vu, còn có một số hành vi quá khích, nếu nói quả thực như vậy, ở đây, tôi có thể trước tiên thay mặt qua nó xin lỗi ông Vu, tuy nhiên, trước khi chính thức xin lỗi, tôi có thể nghe suy nghĩ của Từ Nịnh không?

-Hừ!

Vương Hồng Quân hừ lạnh một tiếng.

-Ông cho rằng chúng tôi lừa ông phải không?

Anh ta vừa nghe Phương Thắng là đến từ tỉnh Tần Tây, lại là nhà máy chưa từng nghe qua, hay là Phó giám đốc nhà máy, trong lòng tự nhiên lại càng thêm khinh miệt! tỉnh nội địa ở tỉnh Tần Tây, còn có thể xuất hiện những nhân vật lớn gì?

Phương Thắng cười nói một cách thản nhiên:

-Chính là việc này làm ầm ĩ đến sở cảnh sát. Cảnh sát không phải cũng phải nghe thử suy nghĩ của hai bên đương sự sao? không thể chỉ nghe từ một bên chứ?

Vương Hồng Quân bĩu môi, thật tâm mà nói, thật sự nếu vào sở cảnh sát, Vu Thanh Sơn chính là chứng cứ! chỉ có điều không nhất định phải nói rõ như vậy, không cần phải làm mất mặt Vũ Uy.

Vu Thanh Sơn trong lòng cũng có chút suy tư, mặc dù nói lai lịch Phương Thắng, anh ta không hề để ý tới, tỉnh Tần Tây, ở hai ngàn năm trước Công Nguyên, mới được xem như là trung tâm chính trị của Hoa Hạ, hiện giờ, chẳng qua là một tỉnh bình thường của vùng nội địa. Còn nhà máy thiết bị cán ép gì đó, càng chưa từng nghe qua. Nhưng sự điềm tĩnh tự nhiên của Phương Thắng, lại khiến Vu Thanh Sơn cảm thấy kinh ngạc. Hơn nữa hai vệ sĩ cùng theo Phương Thắng và Từ Tường đến, vừa nhìn thì không phải người bình thường, cho dù là đối mặt với thuộc hạ Vu Thanh Sơn, cũng không hề sợ sệt.

-Từ Nịnh, sự việc này rốt cuộc là làm sao?

Phương Thắng xoay đầu qua hỏi Từ Nịnh.

Trên người Từ Nịnh vẫn có mùi rượu nồng nực nói ra sự việc một cách ủ rủ. Hóa ra, y tự nhận thấy gia nhập Tập đoàn Carrefour đã nắm chắc trong tay, hôm nay với mấy người bạn bao gồm hai người bằng hữu đến hộp đêm Vân Tiếu uống rượu hát hò. Bởi vì quá hưng phấn, khó tránh khỏi uống nhiều rượu. Ba người cũng không biết là trời đất gì nữa, không ngờ kéo cửa sổ sau của phòng riêng, tiện tay vứt chai rượu ra bãi đỗ xe phía sau.

Mà mấy chai rượu trong đó, thì làm hỏng xe thể thao của Vu Thanh Sơn đậu trong bãi đỗ xe, gây ra họa.

Hơn nữa lúc ấy Vu Thanh Sơn bọn họ vừa mới xuống xe không lâu, vẫn chưa đi ra khỏi bãi đổ xe, vừa may nhìn thấy mọi việc. Vu Thanh Sơn nổi giận dẫn theo mấy người thẳng đến phòng riêng của bọn họ. Anh ta muốn xem xem, ai to gan như vậy, không ngờ dám đập xe anh ta!

Mà khi bọn họ tiến vào phòng riêng của Từ Nịnh bọn họ, Từ Nịnh không ngờ mắt lờ đờ nhìn bạn gái bên cạnh Vu Thanh Sơn đã trở thành gái tiếp rượu trong hộp đêm, vừa dơ tay ra thì khoác lên vai của người ta, điều này chắc chắn càng chọc tức Vu Thanh Sơn!

Vu Thanh Sơn vừa phẫn nộ, lôi ba người Từ Nịnh ra bãi đổ xe, trước xe thể thao của mình bị đập, đấm tay đá chân một trận. Mà lúc đó, vừa may Vũ Uy từ bãi đỗ xe qua, nghe thấy Từ Nịnh nhắc đến Phương Minh Viễn, chặn Vu Thanh Sơn bọn họ lại, lại lấy di động của mình đưa cho Từ Nịnh, sau đó ở trong đợi người nhà Từ Nịnh đến.

Phương Thắng gật gật đầu, lại nhìn Từ Nịnh một lượt rất tỉ mỉ, mặc dù mặt mũi bầm dập, khóe miệng bị xước, trên tay cũng bị rách gia, nhưng xem ra đều là vết thương ngoài da! Phương Thắng trong lòng bớt lo lắng.

-Ông Vu, mọi việc từ Nịnh đã làm, quả thực là đem lại nhiều phiền phức cho ông. Xe phải không, chúng tôi phụ trách sửa chữa, lại gửi lại cho ông Vu. Hay là ông Vu sữa xong, đem biên lai phí tu sữa cho chúng tôi? còn hành vi không thể kiềm chế của cậu ta, tin rằng cậu ta cũng đã trả giá, ông Vu thấy như thế nào?

Phương Thắng nói một cách thản nhiên.

-Còn mấy ngày làm lỡ việc dùng xe của ông Vu, chúng tôi có thể cấp một chiếc Mercedes-Benz kiểu mới nhất cho ông Vu thay việc phải đi bộ, hoặc nói ông Vu có thể tự mình sắp xếp, phí cần thiết, chúng tôi gánh vác toàn bộ!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv