Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 248: Cuộc gặp gỡ bất ngờ



Nhiệm vụ sản xuất dồn dập cũng khiến cho các nhân viên trong nhà máy có thu nhập vô cùng lớn. Hiện tại công nhân trong nhà máy điện tử Đức Quang ở quận Ly Sơn tuyệt đối là những người có thu nhập cao nhất, đi đến đâu cũng có thể ngẩng cao đầu hãnh diện. Đặc biệt là ở những năm 1996, khi mà các doanh nghiệp lớn nhỏ đều lần lượt đóng cửa, công nhân thất nghiệp hàng loạt thì thành tích này lại càng rực rỡ chói mắt!

Không biết đã có bao nhiêu người, nhờ vào các mối quan hệ để có thể vào làm tại nhà máy.

Lâm Khải Đông thân là giám đốc nhà máy điện tử Đức Quang, địa vị của ông ta trong quận này tất nhiên là dâng lên như nước! Điều này làm cho Lâm Khải Đông vốn cảm thấy địa vị của mình vốn không bằng hai cô con gái như được hồi xuân!

-Chú Lâm, mảng sản xuất gia công chất lượng luôn là then chốt, nhất định phải nắm chắc việc chất lượng trong tay, tuyệt đối không được để xuất hiện việc hàng kém chất lượng ra khỏi nhà máy! Ở các quốc gia phát triển, người tiêu dùng không giống như chúng ta, nếu như có bất kỳ một sai sót nào thì sẽ có nguy cơ phải bồi thường một số tiền lớn và phí thu hồi vô cùng kinh khủng, lúc đó nhất định sẽ tạo nên một thiệt hại vô cùng khủng khiếp!

Phương Minh Viễn dặn dò. Thời kỳ xây dựng của nhà máy điện tử Đức Quang có thể nói là vô cùng ngặt, thời kỳ xây dựng này chuẩn bị kết thúc thì thời kỳ xây dựng khác lại nối tiếp ngay, cho nên công nhân trong nhà máy cũng vậy, những công nhân mới tuyển vào vừa đạt đến tiêu chuẩn thành thục thì sẽ lập tức tuyển công nhân mới vào.

Doanh nghiệp phát triển như rồng gặp mây, tất nhiên đó là điều mà Phương Minh Viễn muốn thấy nhất, nhưng sự phát triển nhanh đến mức không có thời gian để điều chỉnh lại cả nhà máy cũng là điều mà hắn không hy vọng nhìn thấy.

Sự phát triển như vũ bão như thế này thì điều dễ xảy ra nhất chính là những vấn đề về chất lượng sản phẩm. Ở kiếp trước của Phương Minh Viễn, mấy nhãn hiệu sản phẩm vàng nhanh chóng xuống dốc là bởi vì tình hình tiêu thụ tăng đột biến nhưng sản lượng thì lại không theo kịp nên bất đắc dĩ phải thu mua lại các xí nghiệp cùng loại, kết quả là chất lượng sản phẩm bị tụt dốc rõ ràng, cuối cùng bị người tiêu dùng tẩy chay đã trở thành hình tượng điển hình cho các doanh nghiệp sớm nở tối tàn của Hoa Hạ.

Mà nhà máy điện tử Đức Quang hiện giờ cũng đang bước trên con đường này, vì vậy Phương Minh Viễn không thể không dặn dò Lâm Khải Đông coi trọng mặt chất lượng của sản phẩm, thà như mất đi mấy đơn đặt hàng cũng tuyệt đối không thể để hàng chất lượng kém ra khỏi cửa!

-Cậu Phương, cậu yên tâm, chỉ cần Lâm Khải Đông tôi chưa đến mức thành lão già hồ đồ thì tuyệt đối không để cho bất kỳ một sản phẩm không đạt chất lượng nào ra khỏi xưởng!

Lâm Khải Đông chắp tay trước ngực cam đoan.

-Nếu như có hiện tượng đó tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào ngồi ở cái ghế này nữa, cậu Phương cứ cách chức tôi!

Phương Minh Viễn nhìn Lâm Dung miệng hơi nhếch lên, Lâm Dung suýt nữa thì bật cười thành tiếng. Theo hắn ngần ấy năm, tất nhiên cô đã quá quen thuộc với những hành động này của hắn.

Phương Minh Viễn rõ ràng là đang nói với mình rằng những lời nói này của cha không thể cho là thật được!

-Chú Lâm, chú đừng nói như vậy, nhà máy điện tử Đức Quang hiện giờ chú và chú Hạ chính là cốt lõi! Nếu như chú không làm nữa cháu đi đâu để tìm một người vừa hiểu rõ nhà máy vừa có năng lực khiến cháu yên tâm giao sản nghiệp như chú đây !

Phương Minh Viễn nói những lời này là thật lòng, hiện giờ người ở trong tay hắn có thể nói là như những hố trồng củ cải chưa được lấp đầy, giờ mà lại thiếu đi một người nữa thì đúng là phiền phức to!

Giá trị sản lượng của nhà máy điện tử Đức Quang hiện giờ là bao nhiêu không phải là vấn đề mà Phương Minh Viễn quan tâm, nhưng đây là cách mà hắn khống chế công ty Thế Gia, cũng là con át chủ bài quyết định sự thành bại của việc tiến vào thị trường trò chơi điện tử sau này, nếu như không có được một người tâm phúc trông coi thì tuyệt đối là không thể được!

Hơn nữa, có hai chị em Lâm Liên và Lâm Dung, Lâm Khải Đông hiện giờ vẫn làm việc cẩn trọng chứ cho dù có phạm phải một vài lỗi nhỏ, chỉ cần không quá ác liệt thì mình có thể làm gì người cha vợ hờ này của mình chứ?

-Chú Lâm, nhà máy điện tử Đức Quang sau này vẫn còn cần phát triển rất nhiều, chú năm nay cũng chỉ mới đến năm mươi, cháu chỉ hy vọng chú có thể thay cháu trong nom nó mười năm nữa thôi, biết đâu sau này chú lại là chủ tịch Lâm, chủ tịch hội đồng quản trị Lâm gì đó rồi ấy chứ!

Những lời nói này của Phương Minh Viễn làm cho Lâm Khải Đông mặt mày hớn hở.

Kỳ thật nhà máy điện tử Đức Quang trong quá trình đối ngoại vẫn dùng tên gọi cũ, nhưng quy mô và giá trị sản lượng của nó hiện giờ có thể nói là hoàn toàn lên cấp rồi. Ở Đại Lục Hoa Hạ, không biết có bao nhiêu công ty có giá trị sản lượng chỉ vài trăm triệu mà đã mang cái danh tập đoàn rồi.

Chỉ có điều, Phương Minh Viễn cảm thấy chẳng qua cũng chỉ là một nhà máy sản xuất gia công, cũng chưa phải là trung tâm giá trị của sản nghiệp của mình, cũng chỉ là một nhà lầu xây trên bờ cát không ổn định mà thôi. Tuy nói rằng sau này nhà máy điện tử Đức Quang chắc chắn sẽ dần dần nắm giữ một vị trí quan trọng trong sản nghiệp, hiện giờ ngoại trừ một vài con chíp không thể tự sản xuất ra thì những linh kiện còn lại nhà máy hoàn toàn có thể tự “tiêu hóa” được, những linh kiện trong máy chủ Saturn hiện giờ trong nước đã có thể tự sản xuất được 75%, trong đó hơn 50% là của nhà máy Đức Quang tự sản xuất.

Cùng với việc thị trường điện tử trong nước ngày càng trưởng thành thì nhu cầu của người dân về hàng điện tử cũng tăng mạnh, phạm vi nghiệp vụ của nhà máy điện tử Đức Quang cũng không chỉ dừng lại ở chỗ gia công nữa, thời cơ đã đến rồi.

Phương Minh Viễn đã tính toán đến chuyện lúc nào có thể nâng từ nhà máy điện tử Đức Quang thành tập đoàn điện tử Đức Quang để mở rộng thêm phạm vi nghiệp vụ của nó. Ví dụ như, cùng với nghành điện thoại di động phát triển, việc sản xuất linh kiện di động ở trong nước hoàn toàn có thể giao cho nhà máy điện tử Đức Quang, hơn nữa một số linh kiện của những thứ khác được sản xuất trong nước cũng hoàn toàn có thể giao cho nhà máy điện tử Đức Quang.

Hải Dương ở một bên lúc này đã nghe đến ngây người rồi! Tuy rằng nói y đã sớm biết, hai cô em vợ nhà mình là hai trợ lý của Phương Minh Viễn, quyền lực trong sản nghiệp nhà họ Phương cũng rất lớn. Y cũng biết Lâm Khải Đông có thể lên được chức giám đốc nhà máy điện tử Đức Quang đó chẳng qua cũng chỉ là một chút ân huệ của Phương Minh Viễn. Nhưng y lại không ngờ quan hệ của nhà họ Lâm và Phương Minh Viễn lại có thể mật thiết đến như vậy!

Lúc đầu khi y và Lâm Mai kết hôn, Phương Minh Viễn cũng đã tặng một phần quà, tuy rằng so với quà của các vị khách khác thì quý giá hơn nhiều, nhưng hắn lại không hề đến dự, đến cả hai cô em vợ suốt ngày theo đuôi hắn cũng chỉ có thể xuất hiện vào đúng ngày rước dâu mà thôi.

Nghe nói lúc đó là đang giải quyết họa gì đó cho Phương Minh Viễn ở Nhật Bản nên mọi người đều bận đến sứt đầu mẻ trán.

Sau đó, mặc dù đã nghe vợ và bố mẹ vợ nói vài lần rằng các lãnh đạo ở trong quận vì nể y là con rể của Lâm Khải Đông mà cũng xem trọng y hơn, nhưng y vẫn cứ cho rằng quan hệ của Phương Minh Viễn và nhà họ Lâm đơn thuần chỉ là quan hệ giữa ông chủ và nhân viên cao cấp mà thôi.

Nhưng hôm nay xem ra, cha vợ mình trước mặt cậu Phương đại danh đỉnh đỉnh rất có thể diện, ít nhất được gọi một tiếng là chú Lâm cũng không phải ai cũng có thể có được!

Hơn nữa y cũng hiểu ra được, Phương Minh Viễn vô cùng hài lòng với cha vợ mình, nhà máy điện tử Đức Quang rất có thể trong một thời gian ngắn nữa là nâng lên một tầm mới, điều đó cũng có nghĩa là địa vị của nó trong sản nghiệp nhà họ Phương cũng sẽ được nâng cao!

Nếu như thật sự là như vậy thì...Hải Dương ngầm nhéo cánh tay mình một cái.

Đau! Quả nhiên đây không phải là nằm mơ!

Tâm trạng của Hải Dương vui như hoa, nếu như địa vị của cha vợ có thể được nâng cao trong sản nghiệp nhà họ Phương, vậy thì địa vị của một người con rể như y ở trong quận này cũng có thể nói là thuyền lên theo nước, tuy rằng nói vị trí trưởng phòng trong thời gian ngắn y có thể có được trong tay, vị trí phó cục trưởng thì không có khả năng, nhưng khả năng được điều từ phòng tuyên truyền sang các bộ phận khác quan trọng hơn thì rất có thể! Ví dụ như phòng tổ chức, hoặc là thư ký văn phòng bí thư Đảng ủy chẳng hạn!

Trong lòng Hải Dương đang tính toán, nếu như việc mai mối của Lâm Liên thành công vậy thì chẳng phải mình sẽ có thêm một cậu em rể là công tử con thị trưởng sao, nếu đúng là như vậy thì con đường làm quan của mình vô cùng sáng lạn, sau này có thể làm đến chức bí thư quận ủy Ly Sơn cũng không phải là không có khả năng!

-Cộp, cộp cộp,

Cùng với tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất, Lâm Liên cùng với Asohon Kagetsu, Vũ Điền Quang Ly từ trên lầu đi xuống, hai cô gái có vẻ sốt ruột, Lâm Liên đưa Hải Dương vào liền đưa hai cô lên lầu.

Hải Dương bây giờ mới chú ý đến sự xuất hiện của hai cô, ban nãy Lâm Liên cũng đã giới thiệu với y rồi nhưng lúc ấy toàn bộ tâm trí của ý đang bị Phương Minh Viễn thu hút, có thể nói quyền lực ở một lúc nào đó còn làm người ta mê đắm hơn là sắc đẹp.

-Hả?

Hải Dương lập tức mắt mở trân trân, một phần là vì sắc đẹp của hai cô, phần khác là vì thấy mặt Vũ Điền Quang Ly hơi quen quen! Lúc này y mới để ý đại mỹ nhân trước mặt kia chẳng phải là minh tinh châu Ánổi tiếng nhất trên màn ảnh mấy năm qua sao?

Chính vào lúc này, Lâm Mai vội vàng đi vào đến trước mặt Lâm Khải Đông nói:

-Cha, lại có khách đến ạ!

Lâm Khải Đông hơi ngẩn ra có chút không hài lòng nói:

-Con không thấy cậu Phương vẫn đang ở đây sao?

Vợ mình không hiểu chuyện nhỡ mồm nói sai thì còn có thể tha thứ được, con gái mình sao lại có thể không hiểu chuyện như thế chứ, đấy chẳng phải là muốn đuổi cậu Phương sao? Hơn nữa mình và Phương Minh Viễn đang nói chuyện vui vẻ, tương lai của nhà máy điện tử Đức Quang là hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của Phương Minh Viễn đấy.

-Cha, là người nhà của giám đốc ngân hàng thương nghiệp Ly Sơn, lại còn có con trai của phó thị trưởng Du nữa, chính là người mà chủ nhiệm La định giới thiệu cho chị gái con đó! Mẹ cũng không còn cách nào khác.

Lâm Mai vội vàng nhỏ giọng nói.

Lâm Khải Đông hơi nhíu mày, cái người này cũng thật là, sao lại không gọi điện thông báo trước chứ! Đây, đây chẳng phải là gây phiền phức cho mình sao!

Phương Minh Viễn vốn khi nghe nói có khách đến định bụng sẽ cáo từ ra về, nhưng khi vừa nghe là có người muốn mai mối cho Lâm Liên đến, hắn vừa nhấc mông lên lập tức lại ngồi xuống, hắn muốn xem xem cái vị công tử con phó thị trưởng thành phố này rút cuộc là người như thế nào!

-Cậu Phương, cậu ngồi trong này nghỉ ngơi một lát, hay là cậu và hai cô đến thư phòng của tôi ngồi một chút vậy?

Lâm Khải Đông biết Phương Minh Viễn luôn thích khiêm tốn, đối với những người không quen biết từ trước đến giờ hắn đều không thích cho họ biết thân phận.

-Chú Lâm, không sao!

Phương Minh Viễn cười nói:

-Lát nữa cháu và anh Hải Dương sẽ ngồi cùng nói chuyện.

Lâm Khải Đông nhìn Hải Dương đánh mắt nói:

-Vậy thì cậu Phương giao cho con nhé!

Hải Dương trong lòng mừng như điên, đây đúng là cơ hội trời ban!

Lúc này Lâm Khải Đông mới đứng dậy, đoàn người Mã Đức Tài đã được bà Lâm dẫn vào đến trong.

-Giám đốc Lâm, chúc tôi xin đến chúc tết ông đây!

Mã Đức Tài còn chưa đến trước mặt, tiếng đã vào đến phòng khách!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv