Ngành công nghiệp tiêu thụ, gia công, nhập khẩu hoặc khai thác dầu thô trong nước của Hoa Hạ, có thể nói là một con rồng toàn bộ nắm giữ trong tay các công ty quốc hữu hàng đầu về dầu mỏ nguyên chất, hoá dầu nguyên chất và dầu biển. Tuy công ty tư nhân trong nước vẫn cố gắng phá vỡ cục diện này. Nhưng thực tế, tiến triển này có thể nói là khá mơ hồ, đến những công ty sắt thép cũng không biết được. Hơn nữa cục diện này vẫn kéo dài đến mười năm đầu của thế kỷ sau, ít nhất là trước khi Phương Minh Viễn chết trong kiếp trước, chắc chắn hắn không nhìn thấy cái ngày mà lũng đoạn thực sự bị phá vỡ.
Trong lúc này, tuy việc tiêu thụ dầu thành phẩm, tiền vốn tư nhân có đầu tư vào, nhưng cũng rất nhanh cũng lại bị thủ đoạn “ Ba thùng dầu” thâu tóm các trạm xăng dầu tư nhân. Cuối cùng chỉ những nơi “ Ba thùng dầu” hoàn toàn không nhìn thấy, vẫn còn vài trạm xăng dầu tư nhân có thể sống sót, còn những nơi nền kinh tế tương đối phát triển, ngoài những công ty có chỗ dựa sau lưng ra, dường như tất cả các trạm xăng dầu tư nhân đều bị tiêu diệt. Chính sách mở cửa cải cách được thực hiện mười mấy năm, không ngờ những trạm xăng dầu này cơ bản không có kĩ thuật gì, cũng chưa nói tới là có vị trí chiến lược gì, lại một lần nữa để các công ty nhà nước chiếm giữ địa vị chúa tể tuyệt đối. Không thể không nói, đây cũng là một sự châm biếm hài hước.
Nhưng trong kiếp này, lại là một loại khác, chính là nhà máy lọc dầu Phương Minh Viễn đứng tên tuy chỉ là nhà máy lọc dầu hoạt động trong nước, nhưng lại không thể hưởng thụ nguồn cung cấp dầu thô của mỏ dầu trong nước, tất cả dầu thô đều phải nhập khẩu từ nước ngoài. Hơn nữa tất cả dầu thành phẩm và sản phẩm hoá dầu sản xuất ra, cũng đều phải tiêu thụ ở nước ngoài, không được tiêu thụ ở thị trường trong nước. Chính vì lúc trước Phương Minh Viễn đã đồng ý điều kiện hà khắc như thế, thì nhà máy lọc dầu được coi là hiện đại nhất nước, mới trong một vài năm ngắn ngủi, đã đứng vị trí hàng đầu ở Hoa Hạ.
Nhưng cho tới nay, Phương Minh Viễn cũng rất tuân thủ thoả thuận lúc trước, cho dù là nguồn dầu thô, hay tiêu thụ dầu thành phẩm, cũng không dính dáng một chút nào đến thị trường trong nước, đối với lợi ích vốn có của doanh nghiệp hoá dầu nhà nước đứng đầu “ Ba thùng dầu”, chưa hình thành sự uy hiếp thực sự. Thậm chí trong nước, ngoài người địa phương ra, những người dân không kinh doanh ngành hoá dầu cơ bản không biết còn có sự tồn tại của nhà máy lọc dầu quy mô lớn và hiện đại hoạt động với vốn đầu tư của tư nhân như thế này.
-Cậu Phương quả nhiên rất sáng suốt, đúng vậy, tôi muốn tiêu thụ trong nước.
Tông Chính nghiêm mặt nói.
Phương Minh Viễn bối rối giang tay nói:
-Nha Nội, e rằng anh cũng đã biết, giao hẹn lúc trước giữa tôi và các lãnh đạo, đó là tất cả dầu thành phẩm sản xuất ra không được xuất hiện trên thị trường trong nước. Yêu cầu này của Nha Nội, đã khiến tôi rất khó xử. Hơn nữa, trong giới kinh doanh, nhà họ Phương luôn luôn lấy danh dự làm trọng, những chuyện như thế này nếu để ông tôi biết, cho dù tôi là cháu cưng của ông, thì ông cũng chắc chắn không tha cho tôi.
Tông Chính cười ha ha và nói:
-Cậu Phương, điều này tất nhiên là tôi biết, danh dự của cậu Phương trong giới kinh doanh, nổi tiếng khắp cả nước. Tuy nhiên, nếu các lãnh đạo muốn xoá bỏ lệnh cấm này thì sao?
Phương Minh Viễn bất chợt ngẩn người ra, ngồi thẳng người lên và nói:
-Nha Nội, anh nói thế là thế nào?
Tông Chính cầm lấy một cái túi để ở bên cạnh ghế sofa, lấy ra một tập giấy, đặt trước mặt Phương Minh Viễn, mỉm cười và nói:
-Cậu Phương, sau khi xem xong những thứ này, tôi tin cậy sẽ hiểu ý tôi, chỉ cần cậu Phương muốn hợp tác với tôi, thì việc khó xử của cậu Phương, tất nhiên cũng do tôi phụ trách giải quyết. Đây cũng là thành ý của tôi.
Phương Minh Viễn cầm tập giấy trước mặt lên, chỉ nhìn qua mấy dòng, nét mặt của hắn liền biến đổi.
Nếu coi xã hội hiện đại là một người, thì nguồn năng lượng chắc chắn là máu của người đó. Không có đủ năng lượng, hoạt động bình thường của xã hội hiện đại cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Còn nhiên liệu sản xuất từ dầu thô đã qua gia công, chắc chắn cũng là một trong những loại nhiên liệu quan trọng nhất. Không có xăng, dầu ma-dút, xăng cho máy bay, thì ô tô, máy bay, thậm chí một số loại tàu thuyền chắc chắn sẽ biến thành một đống sắt vụn đắt tiền. Trong lịch sử thế giới, nhiều lần khủng hoảng dầu mỏ do giá dầu quá cao, đã thực sự khiến người dân của các nước phát triển ý thức được tầm quan trọng của việc cung ứng dầu mỏ đối với sự phát triển của xã hội.
Nhưng trong những năm 90, người dân Hoa Hạ lại không có nhận thức đầy đủ về khủng hoảng dầu mỏ, đó là vì Hoa Hạ lúc đó, mức độ phát triển kinh tế vẫn ở trình độ khá thấp, sản lượng dầu thô trong nước, không chỉ có thể đáp ứng nhu cầu của người dân, mà còn có thể có một phần để xuất khẩu đổi lấy ngoại tệ. Cho nên, đối với sự nguy hại của việc thiếu năng lượng, người dân vẫn chưa ý thức đến.
Nhưng chính lúc này, một trận thiếu dầu dường như đã quét qua vùng duyên hải đông nam, khiến người dân từ đó biết được rằng, thì ra có lúc, có tiền cũng không thể mua được dầu. Còn theo sự phát triển không ngừng của kinh tế Hoa Hạ, nạn thiếu dầu gần như luôn xuất hiện ở đại lục Hoa Hạ, hơn nữa, theo dòng thời gian, những nơi chịu ảnh hưởng cũng càng ngày càng nhiều. Nhưng sau năm 2000, nạn thiếu dầu càng lan rộng ra khắp các khu vực phát triển trong nước, đến thành phố trung tâm như Thượng Hải cũng không phải ngoại lệ.
Một khi nạn thiếu dầu xảy ra, trước các trạm xăng dầu, sẽ có một hàng xe rất dài, để bơm được xăng, các chủ xe thặm chí còn xảy ra các loại xung đột, dẫn đến hằng loạt mâu thuẫn xã hội, cũng dẫn đến rất nhiều bất tiện cho hoạt động sản xuất bình thường của người dân.
Tất nhiên, sự phát sinh của nạn thiếu dầu, các “Chuyên gia khiếu thú” có thể đưa ra các lí do nghe rất hợp tình hợp lí, ví dụ, giá dầu trên thế giới tăng cao, chi phí của các công ty lọc dầu tăng vọt, giá dầu trong nước thấp, khiến các ty lọc dầu thua lỗ, cho nên cắt giảm sản lượng, ví dụ nữa, nhà máy lọc dầu của các doanh nghiệp lọc dầu nhà nước ngừng sản xuất đểu tu sửa, sản lượng không tăng lên, hoặc là giá dầu bán ra của các nhà máy lọc dầu tăng lên, nhưng giá bán lẻ vì phải theo chính sách, không thể tăng lên, cho nên các trạm xăng dầu cũng chủ động giảm lượng hàng bán ra, để giảm thua lỗ...
Phương Minh Viễn không phủ nhận, giá dầu trên thế giới sẽ tiếp tục tăng lên trong tương lai, cũng sẽ đạt đến gần một trăm năm mươi đô la Mỹ một thùng - mức giá cao nhất trong lịch sử, so với cái giá tăng giảm không quá hai mươi đô la Mỹ một thùng, thì thực sự là tăng lên rất nhiều, xét từ điểm này, việc tăng giá dầu của các công ty lũng đoạn dường như là hợp tình hợp lý.
Nhưng cũng không được quên rằng, tuy Hoa Hạ là nước lớn nhập khẩu dầu mỏ, nhưng cũng là nước lớn sản xuất dầu mỏ, cho dù là đến thời kì cuối của mười năm đầu của thế kỉ tới, thị trường dầu mỏ trong nước, vẫn có một nửa lượng dầu thô là khai thác trong nước. Chi phí sản xuất của lượng dầu thô này, tất nhiên là không thể dựa theo giá dầu trên thế giới để tính. Hơn nữa với tư cách là doanh nghiệp nhà nước, nguồn tài nguyên dầu mỏ này, có thể nói là không bắt buộc đứng tên các doanh nghiệp này, nhưng không giống các công ty dầu mỏ nước ngoài, mỗi khi nhận một mỏ dầu, đều phải nộp phí khai thác cho chính quyền địa phương.
Hơn nữa, điều khiến người dân bất mãn hơn là, giá dầu thô trên thế giới đi theo thị trường, hàng năm đều không ổn định, còn giá dầu trong nước khi giá dầu trên thế giới tăng cao, thì sẽ bám sát theo sau, còn khi giá dầu trên thế giới giảm xuống, lại chậm chạp không động tĩnh gì, vào thời điểm sau khi giá dầu thế giới tăng lên ngưỡng một trăm năm mươi đô la Mỹ một thùng, rồi lại nhanh chóng giảm xuống bốn mươi đô la Mỹ một thùng, cũng không thấy giá dầu trong nước nhanh chóng giảm xuống theo gì cả. Hơn nữa giá dầu thế giới hạ xuống hai phần ba, nhưng giá dầu trong nước e rằng đến một phần năm cũng không hạ.
Cho nên đây cũng chỉ là lí do bên ngoài, trung tâm thực chất lại là việc không thoát ra nổi hai chữ - Lợi ích. Với tư cách là một người chết đi sống lại, Phương Minh Viễn tất nhiên biết rằng, tất cả những lý do này, nói trắng ra chẳng qua là cái cớ của mấy công ty lũng đoạn lớn, để thu lợi nhuận lớn mà thôi.
Chỉ có điều trong kiếp trước, tuy người dân bất mãn với các doanh nghiệp lũng đoạn này, nhưng vì không có quyền quyết sách, cũng không biết làm gì các doanh nghiệp đó, nên không có cách nào để phá vỡ sự lũng đoạn này. Còn chính phủ trung ương tuy hết lần này đến lần khác muốn thay đổi cục diện này, nhưng luôn nói nhiều nhưng làm ít, cơ bản không có hiệu quả rõ ràng. “Ba thùng dầu” vẫn tung hoành, khi giá cả tăng lên, chắc chắn sẽ không bỏ qua, khi giá cả giảm xuống cũng luôn lê lết, kéo dài, khi mà cuối cùng không kéo dài thêm được nữa, mới giảm xuống một chút để tượng trưng, nhưng cho dù như thế, vẫn phải khóc than với chính phủ, xin ít trợ cấp – tuy rằng bình thường trợ cấp đã là hơn mười tiệu tệ rồi.
Nạn thiếu dầu, mang đến rất nhiều phiền toái cho sinh hoạt thường ngày của người dân và hoạt động bình thường của xã hội, nhưng hiện nay lại chỗ hổng trong kế hoạch phá vỡ thế lũng đoạn của Phương Minh Viễn.
Sở dĩ trong thời gian ngắn như thế này, Phương Minh Viễn đầu tư số tiền lớn, không ngừng mở rộng quy mô sản xuất, chính là để tranh giành, hình thành quy mô trước cuộc khủng hoảng dầu mỏ, từ đó chọn thời điểm thích hợp, phá bỏ giao ước với các lãnh đạo cấp trên trước đây, để tiêu thụ dầu thành phẩm trong nước, từ đó xé rách tấm màn đen lũng đoạn.
Tất nhiên, Phương Minh Viễn cũng không phải thánh nhân, tham gia vào ngành này, tất nhiên là cho dù vì kiếp này hay kiếp trước, Phương Minh Viễn đều xuất thân từ dân thường, đối với sự tham lam của các công ty lũng đoạn này của nhà nước, trong lòng hắn vô cùng căm ghét. Mặt khác, cũng là vì Phương Minh Viễn nhận thức được rằng, sự cung ứng năng lượng là cơ sở của các hoạt động bình thường trong nước. Nắm chắc được nguồn cung cấp năng lượng, thì cũng là đã nắm chắc được quyền phát ngôn trên chính đàn trong nước. Cho dù cuối cùng có đạt được mục đích hay không, nhưng các vị lãnh đạo này, cũng không thể xem nhẹ tiếng nói của hắn. Như vậy, cũng có thể ủng hộ nhiều hơn cho Tô Hoán Đông về mặt kinh tế.
Đồng thời, các công ty tập đoàn dầu mỏ, cũng là một trong những doanh nghiệp kiếm tiền nhiều nhất trên thế giới, cho dù là duy trì mức lợi nhuận bình thường, cũng đủ để khiến bất kì nhà đầu tư nào cũng phải vui mừng. Hoa Hạ, với tư cách là nước lớn tiêu hao năng lượng trên thế giới trong tương lai, hàng năm tiêu thụ hàng trăm triệu tấn dầu nhiên liệu, cho dù chỉ là chiếm một phần mười thị trường, cũng đủ để bảo đảm doanh nghiệp sẽ trở thành doanh nghiệp điển hình nổi tiếng thế giới rồi. Dầu mỏ nguyên chất, hoá dầu nguyên chất sẽ không trở thành “ Người nổi bật” đi đầu trong số năm trăm doanh nghiệp mạnh nhất thế giới sao?
Nhìn tập tài liệu trong tay, tay Phương Minh Viễn hơi run run...