Tông Chính mời Phương Minh Viễn chính thức gặp mặt.
-Tông Chính? Nha Nội hắn cũng đang ở Thượng Hải sao?
Đang trong thời gian vùi đầu vào ôn tập, khi biết được tin này Phương Minh Viễn không khỏi ngạc nhiên hỏi.
Đối với Tông Chính, Phương Minh Viễn luôn rất cảnh giác. Một mặt là vì ô dù hùng hậu của y làm người ta không thể coi thường, mặt khác cũng chính là vì miệng của y cũng rất rộng, nếu qua lại với y thì lúc nào cũng phải đề phòng để tránh thành “bữa tối” của y. Phương Minh Viễn tuy rằng có thừa tự tin cho dù là Tông Chính thì cũng không thể nào nuốt được Phương gia, nhưng hắn vẫn không thích tiếp xúc với y quá nhiều.
Lâm Dung bất đắc dĩ buông tay nói:
-Minh Viễn, Tông Nha Nội đưa thiệp mời đến, bên trên ghi rõ hy vọng sắp tới sẽ được gặp mặt cậu, thời gian thì do cậu tự chọn, còn địa điểm thì là một nơi ở ngoại ô Thượng Hải. tôi đã điều tra rồi, đó là một ngôi biệt thự của chủ tịch tập đoàn Thân Ý Trần Trọng Quốc. ngoài ra còn có một số điện thoại di động, hết!
-Sở hữu của Trần Trọng Quốc?
Phương Minh Viễn hơi nhíu mày. Trong gần một tháng nay hắn và Tôn Chiếu Luân vẫn ra mặt lạnh lùng với cục tài sản quốc hữu nhưng như thế không có nghĩa là bọn họ không quan tâm đến chuyện này. Hiện tại sức ảnh hưởng của tập đoàn Carrfefour ở Thượng Hải là không thể xem thường, cho nên từ một vài nơi cũng đã có được thông tin, cục tài sản quốc hữu thành phố ra giá những ngôi nhà cổ ngoài Bến Thượng Hải với cái giá hơn bốn tỷ tệ là do một số người thúc đẩy, mà Trần Trọng Quốc là một trong số đó.
Đối với hành động này của Trần Trọng Quốc, Phương Minh Viễn có thể hiểu được, dù sao thì cũng bởi vì có mình đột nhiên nhúng tay vào nên việc dỡ bỏ tòa nhà số 18 mới bị dừng lại, làm cho các dự án bất động sản của tập đoàn Thân Ý có chút biến động, giá thành bị đẩy lên. Vì vậy Trần Trọng Quốc ngầm báo thù cũng là thường tình. Phương Minh Viễn cũng chẳng thèm quan tâm đến ông ta, có điều bây giờ, xem ra hắn đã đánh giá quá thấp tên Trần Trọng Quốc này. Cho dù y và Tông Chính có quan hệ gì thì việc tư dinh của y có thể là nơi để Tông Chính tiếp đãi khách cũng là không hề đơn giản rồi!
-Minh Viễn?
Lâm Dung gọi nhẹ. Trong thời gian này đa số thời gian của Phương Minh Viễn đều dùng vào việc học bù lai những chương trình bị thiếu hụt, ngay cả đến tiệc liên hoan cuối năm của trường cũng không tham gia. Thế mà khi đang chuẩn bị đối mặt với kỳ thi cuối kỳ thì lại gặp phải chuyện này!
Trong lòng Phương Minh Viễn thầm tính toán một chút rồi nói:
-Dung Dung, vậy thì phiền cô nói lại với Nha Nội, bảy giờ tối ngày kia tôi sẽ đến cuộc hẹn đúng giờ!
Trong một căn phòng nằm ở phía bắc của tư dinh của Trần Trọng Quốc, Tông Chính và Lữ Tiên ngồi đối diện nhau.
-Ba ngày sau, ngày được Phương Minh Viễn chọn quả không tồi, chúng ta còn có đủ thời gian đi Tô Châu và Hàng Châu lượn một vòng!
Tông Chính gấp tờ hồi đáp của Phương Minh Viễn lại cười nói.
-Nha Nội, lần này cậu nhất định phải nhúng tay vào sao?
Tuy rằng sớm biết Tông Chính đã có quyết định rồi thì sẽ không dễ dàng thay đổi nhưng Lữ Tiên vẫn không thể không hỏi. Theo ông ta, nếu như không có lợi ích cho mình mà chỉ vì lợi ích của Trần Trọng Quốc mà xuất đầu lộ diện đúng là có chút không đáng.
Tông Chính cười khoát tay nó:
-Anh Lữ, anh nói không sai, đây thật sự chỉ là một vũng nước bùn, nhưng có khi một vũng nước bùn lại cũng giấu trong đó cả một kho báu đấy.
-Cậu nói thế là thế nào?
Lữ Tiên hơi sửng sốt.
-Mấy tháng gần đây, tôi vẫn luôn tìm hiểu về nhà họ Phương.
Tông Chính trầm ngâm nói:
-Càng tìm hiểu càng cảm thấy kinh hãi. Tốc độ phát triển của Phương gia thật sự làm người ta cảm thấy ngạt thở! Chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi từ một thị trấn bình thường ở tỉnh Tần Tây để có được như ngày hôm nay. Nếu như họ có hậu thuẫn hùng hậu hoặc là làm ăn mờ ám phạm pháp thì không nói làm gì. Đằng này họ lại tự đi lên bằng đôi chân của chính mình. Diều này thật sự không thể làm người ta không thốt lên một chữ “phục”.
Lữ Tiên gật gật đầu, mấy ngày nay Tông Chính vẫn luôn chú ý đến Phương gia, ông ta là quân sư tất nhiên là phải hiểu rõ quá trình phát triển của gia tộc họ Phương. Đúng như những gì Tông Chính nói, Phương gia thật sự là làm người ta cảm thấy khâm phục không ngừng. Nếu như nói họ hoàn toàn không có hậu thuẫn thì là nói càn.
Bất luận là Tô Hoán Đông hay cụ Quách thuộc tập đoàn vận tải Quách Thị đều có thể nói là ô dù lớn của họ. Tất nhiên ông ta cũng hiểu, ý của Tông Chính là trong quá trình phát triển của nhà họ Phương không hề có dựa vào sức mạnh của Tô Hoán Đông, nhiều nhất cũng chỉ là mượn uy của ông ta để chặn miệng mấy tên quan lòng tham vô đáy mà thôi, còn về ông cụ Quách thì cũng chỉ là ủng hộ một chút tài chính, nhưng tất cả những điều đó cũng không thể là nguyên nhân chính dẫn đến sự phát triển như vũ bão của nhà họ Phương được.
ở Hoa Hạ, những con cháu quan chức cấp cao nếu muốn mượn tiền thì có thể có được sự ủng hộ hùng hậu gấp trăm lần mà Phương gia nhận được, nhưng có mấy ai mà có thể làm được như Phương gia lấy thương nghiệp và kinh doanh thực phẩm để làm bàn đạp rồi từng bước dấn than vào điện ảnh, máy tính, quảng cáo, gang thép, du lịch, sản xuất hàng gia công…, và cái nào cũng đạt được thành tích chói lòa!
-Phương gia thật sự là có vận khí rất tốt, có một yêu nghiệt kế nghiệp đời thứ ba như Phương Minh Viễn. Hơn nữa ông cụ nhà họ Phương cũng là người quyết đoán, có thể buông tay để cho Phương Minh Viễn quyết định nên mới có được như ngày hôm nay.
Lữ Tiên cảm khái nói.
-Có điều, những cái này không phải là điều quan trọng nhất. Cái quan trọng nhất là, cái tên Phương Minh Viễn này đúng là một phúc tinh!
Tông Chính mỉm cười nói.
-Tất cả những người có mối quan hệ tốt với hắn, những người có hợp tác với hắn đều nhờ sự phát triển của Phương gia mà có được lợi ích vượt xa cả tưởng tượng! Anh thử nghĩ xem, nhà họ Quách ở Hong Kong, đầu tiên có thể nói là hàng đầu trong nghành vận tải, nhưng đó cũng chỉ là trong mình nghành vận tải mà thôi. Nhưng hiện tại Quách gia thế nào? Không những vẫn chiếm thế thượng phong trong nghành vận tải đường thủy mà hiện giờ còn có sản nghiệp trong nghành điện ảnh và nghành bất động sản. Nghành điện ảnh thì khỏi cần nói rồi, chỉ trong vòng mấy năm mà đã dẫn đầu trong nghành điện ảnh của Hong Kong, là một công ty nổi tiếng trên thế giới. Ngay cả tài sản bất động sản ở Quỳnh Hải họ cũng chẳng bị ảnh hưởng bởi những thay đổi trong chính sách của chính phủ, không những không vì việc thay đổi các chính sách mà thiệt hại, ngược lại lại còn trở thành một ngôi sao sáng trong nghành đát động sản ở Quỳnh Hải!
Không đợi cho Lữ Tiên trả lời, Tông Chính nói tiếp:
-Anh lại nghĩ xem mấy gia tộc trong nước cùng hợp tác với Phương gia xem, Tô gia thì khỏi cần nói rồi, Tô Hoán Đông có thể thành công ở bộ đường sắt từ đó chuyển thẳng lên làm phó thủ tướng, công đầu thuộc về Phương Minh Viễn. Hơn nữa mấy gia tộc hợp tác với Phương gia về máy tính, quảng cáo…Bây giờ các doanh nghiệp đó đều đứng đầu trong lĩnh vực mà mình kinh doanh, kiếm về cho bọn họ lợi ích vô cùng to lớn. Đến cả mấy người lãnh đạo trong huyện quan hệ với Phương gia khi họ mới khởi nghiệp chỉ trong thời gian mấy năm mà đều đã trở thành những ngôi sao sang trên chính đàn!
Lữ Tiên yên lặng gật gật đầu, tất cả những gì Tông Chính nói đều là sự thật. Mấy nhà hợp tác cùng nhà họ Phương, bây giờ đều có được lợi nhuận kếch xù, có thể nói là thu được gấp chục thậm chí là gấp trăm lần vốn đầu tư.
-Vậy thì ý của Nha Nội cậu là?
Lữ Tiên thăm dò:
-Hợp tác cùng nhà họ Phương?
-Không sai!
Tông Chính vỗ tay nói:
-Chính là như thế!
Mấy năm nay số vốn mà Tông Chính tích lũy được cũng tương đối lớn, nếu như đem tất cả số đó ra công khai, thì danh sách những nhà triệu phú trên thế giới chắc chắn là có tên y. Nhưng trong lòng Tông Chính hiểu rất rõ số tiền này hầu hết đều kiếm được bằng những con đường bất chính hoặc do lũng đoạn từ những chính sách ưu đãi của chính phủ mà có được. Hiện giờ ảnh hưởng của ông nội trên chính đàn là vô cùng to lớn, trong số những người kế nghiệp của các chú các bác thì cũng có người hoạt động rất tích cực trên chính trường nên cũng không có vấn đề gì. Nhưng nếu nói đời này trong gia tộc y không ai có thể tiếp quản được như vậy thì số tài phú này chính là sợi dây giết chết nhà họ Tông. Những nhà giàu mới nổi chắc chắn sẽ không bao giờ ngồi im nhìn số tiền lớn như vậy cứ nằm mãi ở nhà họ Tông.
Mà Tông Chính cũng hiểu rằng, những công ty đứng dưới tên mình, nếu như không có những ưu đãi và hậu thuẫn từ chính phủ, không có địa vị lũng đoạn do nhà nước mang lại thì so với những doanh nghiệp tư nhân đang có sức sống bừng bừng kia đều không thể cạnh tranh nổi. Những doanh nghiệp tư nhân kia ngay từ khi mới thành lập đã phải lăn lộn tìm đường cạnh tranh nếu không sẽ bị đào thải ra khỏi thị trường khắc nghiệt này, còn doanh nghiệp của mình thì ngay từ khi sinh ra đã được dâng cơm lên tận miệng, tất nhiên là năng lực độc lập sinh tồn sẽ không có.
Lúc Tông gia cường thịnh, thì tài phú của những công ty này là không thể nghi ngờ, nhưng nếu Tông gia suy thoái thì những công ty này sẽ ngay lập tức trở về bình thường, thậm chí là thua lỗ là khác.
Mấy năm nay khi chủ tịch quốc hội Tông hết nhiệm kỳ, Tông Chính đã có những cảm nhận hết sức rõ ràng, những cuộc làm ăn nhìn thấy mười mươi là nắm chắc trong tay, nhưng bây giờ lại không thể không phải trả một cái giá để có được, thậm chí lại còn bị một số người tranh cướp! Hơn nữa thời gian nghỉ hưu của ông nội ngày càng dài mà một số người khác của Tông gia lại chưa kịp bước chân vào chính trường thì hiện tượng này lại càng ngày khó chịu.
Tông chính cũng đang nghĩ đến sự phát triển trong tương lai, nên y tất nhiên không bao giờ chấp nhận từng bước suy thoái như vậy. Tuy nói rằng lạc đà gầy còn to hơn ngựa, Tông gia cho dù có suy thoái hơn nữa thì trên chính đàn Hoa Hạ trong một thời gian dài nữa cũng là đối tượng mà mọi người không thể xem nhẹ. Nhưng những người đã từng đứng trên đỉnh cao thì có bao giờ lại chấp nhận như vậy!
Vì vậy Tông Chính cũng đang tìm kiếm cơ hội để thay đổi cục diện.
Mà y lại nhìn thấy Phương Minh Viễn chính là một phúc tinh!
Nói lần này y đến giúp Trần Trọng Quốc, không bằng nói lần này y muốn mượn cơ hội kéo gần thêm quan hệ giữa mình và Phương Minh Viễn, từ đó để có thể hiểu thêm về con người hắn, lấy đó làm bàn đạp cho việc có được cơ hội hợp tác sau này.
Tông Chính tin rằng, nếu như Tông gia và Phương gia có thể trở thành đồng mình, hai bên cùng có lợi thì trong tương lai đó sẽ là một sức mạnh không có gì có thể ngăn cản nổi!