Lúc này trong bữa tiệc đại sảnh, những người vốn rải rác khắp nơi đã tụ lại một chỗ. Mà ở giữa đám người, là bọn Park Gyeong Won có vẻ có chút chật vật không chịu nổi. Tuy nhiên so với lúc nãy, bây giờ bọn họ còn có thêm hai người phụ nữ! Mà giằng co với họ là hai người đàn ông trung niên và vài cô gái trẻ! Ở bên trong, còn có nhân viên bảo an của khách sạn Cẩm Hồ, đem hai bên ngăn ra.
-Mã Đại Pháo sao lại đánh nhau với người ta?
Trong đám có người thập giọng hỏi.
- Đối phương là ai?
-Mã Đại Pháo lần này gặp rắc rối rồi, đối phương là người Hàn Quốc, hơn nữa là khách của con trai thứ trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy!
Có người trong đám vui sướng khi thấy người gặp họa nói.
-Khách mời à? Đó không phải là khách mời, rõ ràng là bọn lang sói! Các người không nghe sao, hai người phụ nữa kia nói núi Trường Bạch là lãnh thổ của họ, nói Hán y của chúng ta là học từ người Hàn Quốc, Khổng Tử là người Hàn Quốc!
Bên cạnh liền có người tức giận nói.
- Đối với người như thế, không thể khách khí! Khách của con Thứ trưởng ban tuyên giáo thì sao? Hắn đưa khách dám ngang nhiên tuyên bố núi Trường Bạch là lãnh thổ của họ đến? Nếu hắn mà dám gật đầu thừa nhận, cha hắn còn không bóp chết hắn!
-Như vậy, làm sao là khách mời được, rõ ràng là giặc mà.
Trong đám không ít người liền tức giận nói. Chuyện đùa quốc tế gì vậy, năm đó Trương Trọng Cảnh viết “Thương hàn luận”. Nếu không phải qua nhiều đời vua Hoa Hạ, nhiều lần được sứ giả Triều Tiên thỉnh cầu, phái thầy thuốc Hoa Hạ vào bán đảo Triều Tiên truyền y, thì làm sao có Hàn y hiện giờ. Bây giờ người Hàn Quốc lại đổi trắng thay đen, như vậy sao có thể không làm người ta phẫn nộ.
Về việc nói Khổng Tử là người Hàn Quốc, chuyện này hoàn toàn bị một nhóm người xem như truyện cười, Khổng Tử là người Sơn Đông, ai cũng biết, tuy rằng không cách xa Hàn Quốc vạn dặm, nhưng vào thời Xuân Thu Chiến Quốc, khoảng cách ấy hoàn toàn có thể xem là không thể vượt qua! Khổng phu tử khi còn sống hối hả ngược xuôi, nhưng không có quyển sách nào nhắc tới ông từng đến bán đảo Triều Tiên, lại càng không phải người ở đó!
Tiếng nói trong đám người không nhỏ, Mã Ngọc Tài đứng bên cạnh Park Gyeong Won dĩ nhiên nghe rất rõ ràng, lúc này trong lòng cũng rất tức giận, y thật không ngờ, người phụ nữ của Park Gyeong Won và Lý Hổ Đông lại ngu xuẩn tới mức này, không ngờ dám ở giữa công chúng nói ra những lời không tưởng tưởng nổi như vậy, còn bị người khác nghe được, làm nhiều người tức giận. Không ít người ở đây, trong ánh mắt đều là bất mãn và phẫn nộ.
Mã Ngọc Tài thật ra không lo lắng việc xung đột tay chân này, với thân phận của mình, còn có thân phận của Park Gyeong Won là chủ tịch công ty hàng không toàn cầu của Hàn Quốc, những người này nếu động thủ, chỉ là tự hại mình. Nhưng, như vậy cũng không có nghĩa là y có thể vô tư, những người này phần lớn đều là phóng viên của truyền thông lớn trong nước, tuy là theo giới giải trí, nhưng ai ở trong tòa soạn mà chả có bạn bè, nếu đưa chuyện này lên báo, cha mình có thể quản được truyền thông trong tỉnh, nhưng có thể quản được truyền thông ở thủ đô, truyền thông thành phố không?
Mã Đại Pháo, cũng chính là người đàn ông trung niên đầu trọc ngăn trước mấy cô gái kia. Mã Đại Pháo là biệt danh của ông ta, tên thật là Mã Hữu Lập, cũng là một đạo diễn, có điều chủ yếu làm phim phóng sự. Đương nhiên, nếu có kịch bản thích hợp, ông ta cũng làm phim truyền hình. Bởi vì ông ta ở trước mặt truyền thông thường nói năng không hợp. Nếu không phải ông ta ở trong giới điện ảnh truyền hình Hoa Hạ nhân duyên không tệ, có mấy người bạn thật lòng giúp đỡ, thì đã bị văng ra từ lâu rồi.
Mã Ngọc Tài vừa phái người tiến đến mời mấy cô gái kia, trong đó có hai người ông ta mang đến. Tuy rằng, ông ta khinh thường một số quy tắc ngầm trong giới, nhưng cũng hiểu được, thực sự không có khả năng chống đỡ với hoàn cảnh, trở thành tâm điểm cho mọi người chỉ trích, như vậy ai cũng không giữ được chính mình. Hơn nữa, chuyện này, ông ta cũng không thay họ quyết định được. Cho nên, Mã Ngọc Tài biết rõ dụng ý bọn họ mời mấy cô gái kia sang ngồi chung, ông ta cũng không ngăn cản, chỉ thỉnh thoảng chú ý một chút.
Ngay từ lúc đầu, mọi thứ vẫn bình thường, chỉ có điều đối phương có thêm hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đến, tình thế đột nhiên đảo ngược. Một cô gái trong đoàn phim không biết vì sao đột nhiên cãi nhau với đối phương, hai cô gái kia của đối phương, không ngờ lại động thủ! Mà những người đàn ông kia, không ngờ lại thờ ơ nhìn hai cô gái ấy ẩu đả với cô gái trong đoàn phim. Mã Hữu Lập này còn có một tật xấu, thích bao che khuyết điểm, nên Mã Hữu Lập liền vọt qua tách hai bên ra, hai cô gái phía đối phương không ngờ chẳng những không buông tha lại còn đánh dữ hơn, Mã Hữu Lập thuận tay đẩy, một người ngã xuống sô pha, khi đó, không chỉ hai cô gái kia đánh tiếp, ngay cả hai người đàn ông cũng vọt lên. Nếu không phải người bạn Lý Tùng vừa lúc đó tới giúp, chỉ sợ phải thiệt thòi lớn.
Cũng may nhân viên bảo an khách sạn Cẩm Hồ đã nhanh chóng ngăn hai bên ra, Mã Hữu Lập lúc này mới từ cô gái trong đòan phim của mình muốn làm rõ chân tướng.
Hóa ra, cô gái này đến từ một dân tộc ở một huyện tự trị thuộc biên giới Hoa Hạ và Triều Tiên, tuy không phải dân tộc Triều Tiên, nhưng xung quanh có nhiều đồng bào dân tộc Triều Tiên, nên tuy nói tiếng Triều tiên không tốt lắm, nhưng nghe thì không thành vấn đề.
Bọn Lý Trí Lợi dĩ nhiên không biết điều đó, cho nên không kiêng nể gì mà nói chuyện bằng tiếng Hàn, bình phẩm Hoa Hạ từ đầu tới chân, với ý khinh thường. Mới đầu, nghe bọn Lý Trí Lợi chê bai, cô gái này tuy nghe hiểu nhưng cố cắn răng mà nhịn. Dù sao người ta cũng là khách nước ngoài, hiện giờ Hoa Hạ rất coi trọng người nước ngoài, không thể động đến.
Nhưng bọn Lý Trí Lợi càng nói là quá đáng, cuối cùng cô không nhịn được nữa, phản bác lại hai câu, hai người Lý Trí Lợi lập tức động thủ!
-Khụ! Vị này, ông nói vợ tôi nói núi Trường Bạch là lãnh thổ Triều Tiên, Trung y là học từ Hàn Quốc, Khổng Tử là người Hàn Quốc, nhưng có chứng cớ gì không?
Park Gyeong Won cao giọng nói. Y nghe hiểu tiếng Hoa, nghe mọi người xung quanh càng tức giận càng nhiều, trong lòng không tránh khỏi kích động. Tuy rằng, Hoa Hạ ưu đãi người nước ngoài thật, nhưng nếu người Hoa Hạ nổi giận như vậy, đến lúc đó cũng khó. Hơn nữa việc khiến nhiều người tức giận như vậy, chò dù chính phủ Hoa Hạ muốn đứng về phía mình, trừng trị những người này, e rằng cũng không xuống tay được!
Sự kiện như vậy, là vấn đề thế giới công nhận phiền toái nhất, cũng là khó giải quyết nhất, chính phủ Hoa Hạ không thể vì y mà bắt giam tất cả những người trong bữa tiệc! Cho nên Park Gyeong Won cao giọng hỏi, ý đồ rời khỏi đám người tức giận trong đại sảnh.