Trương Quang Vĩ hiện giờ rất nóng ruột! Bọn Dư Ba vừa đi chưa đến mười phút, ông đã lấy còi cảnh sát ra đi theo với tốc độ lớn nhất, nhưng khi đến khu cục cảnh sát, mới biết bọn Dư Ba không đến đây, cũng không có liên hệ gì ở đây!
Trương Quang Vĩ lúc đầu nghĩ rằng bởi vì hai bên đi đường khác nhau, có lẽ mình đã tới trước, nhưng sau khi đứng đợi mười lăm phút, Trương Quang Vĩ cảm thấy bọn Dư Ba sẽ không đến đây. Giao thông thành phố tuy rằng đông đúc, có thể nói là xe cộ như nước, nhưng bây giờ là mùa đông, lại gần mười một giờ, giao thông rất thuận tiện.
Bọn Dư Ba cũng có xe cảnh sát, không lý nào đi chậm như vậy!
Như vậy chỉ có hai cách giải thích, hoặc là bọn họ đang trên đường đi nơi khác, hoặc là Thôi Hoàn nói dối. Về sau Trương Quang Vĩ cảm thấy không có khả năng, Thôi Hoàn nếu dám nói dối mình chuyện này, thì chính là tự mình đoạn tuyệt với tổ chức! Không cần mình trừng phạt, sau này y cũng lãnh đủ!
Như vậy bọn Dư Ba đã đi nơi khác, nói là đến khu cục cảnh sát chỉ là để ngụy trang!
Lưu Đông Bảo giật mình kinh ngạc, trong ánh mắt Trương Quang Vĩ đều là tơ máu, ánh mắt nhìn ông ta đầy thù địch, theo bản năng đã định đưa tay đẩy ông ấy ra.
Quy tắc của quan trường không được vi phạm.
Lưu Đông Bảo bất đắc dĩ nói:
- Cục trưởng Trương, tôi cũng là nhận được điện thoại từ phòng trực ban, biết ngài sẽ đến nên mới vội vàng chạy tới đây.
So với ngài tôi còn đến muộn hơn, ngài hỏi tôi, tôi biết hỏi ai chứ? Chuyện thế nào, tôi còn rất mơ hồ.
Trương Quang Vĩ buông tay ra, nhìn vào mắt Lưu Đông Bảo nói:
- Dư Ba không gọi điện thoại cho anh à?
- Không có!
Lưu Đông Bảo lắc đầu nói.
- Tôi chỉ nhận được điện thoại từ phòng trực ban, điện thoại khác đều không có!
Trương Quang Vĩ trầm ngâm một lúc lâu, ông vẫn không xác định được Lưu Đông Bảo có nói dối không. Nhưng trong tay ông cũng không có chứng cứ gì, Lưu Đông Bảo dù sao cũng là cục trưởng cảnh sát khu cục, lại là cấp dưới của Dư Hải Minh, ông cũng không thể làm quá được, nếu không sẽ bị Dư Hải Minh nắm điểm yếu. Nhưng Dư Barốt cuộc đã chạy đi đâu?
Lúc này đoàn người Dư Ba đã ở trước cửa khu cục cảnh sát phía đông. Dư Ba cũng là nhất thời linh động, không đi khu cục phía biển, mà nửa đường vòng đến khu cục phía đông. Cục trưởng khu cục Trịnh Định Quang, cũng là cấp dưới của ba y Dư Hải Minh, quan hệ tuy không thân thiết như với Lưu Đông Bảo, nhưng cũng khá thân tín.
Nếu Trương Quang Vĩ đến đại học Hoa Đông, Thôi Hoàn chắc chắn sẽ không giấu giếm việc mình đi đâu, như vậy ông ta sẽ lập tức đi đến khu cục phía biển, chỉ sợ không bao lâu Trương Quang Vĩ sẽ truy tới đây. Đến lúc đó, dù là Lưu Đông Bảo ra mặt, chuyện này cũng khó mà giải quyết.
Nhìn Kỷ Vận bỏ ra tám trăm ngàn tiền bịt miệng, Dư Ba không khỏi thèm nhỏ dãi. Dư Hải Minh tuy là Phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố, ở cục thành phố có thể nói là dưới một người trên vạn người, tiền thực sự rất nhiều, nhưng Dư Hải Minh coi trọng quyền lực, nên thuộc hạ luôn có chừng mực. Vì vậy, Dư Ba tiêu tiền cũng có hạn, hơn nữa Dư gia không giống Trương gia, mẹ của Dư Ba cũng là người của cơ quan nhà nước, công tác ở công đoàn thành phố, tiền bạc cũng có chút cấm kỵ. Không như Kỷ Vận của Trương Gia tự mình mở công ty .
Dư Ba ngay khi lên xe đã nghĩ cách, nếu như mình có thể lấy chút tiền bịt miệng từ Kỷ Vận, chẳng phải sẽ càng được nhiều sao!
Dư Ba cũng là người thích hưởng thụ, nhất là ở trong một thành phố kinh tế phát triển bậc nhất này. Hơn nữa rất nhiều nơi chơi bời, đều là do người có lai lịch mở, y đã đến những nơi đó, dù có quan hệ thế nào cũng không được miễn phí. Ngay cả miễn phí, cũng chỉ thỉnh thoảng mà thôi, chứ không phải lúc nào cũng được. Cho nên, Dư gia cho y tiền có chút không đủ dùng. Đó cũng chính là lý do y kết hợp với Trương Quang Bắc. Trương Quang Bắc còn dư dả hơn so với y.
Nếu có thể tạo giao hảo với Trương gia, sau này tiền của mình sẽ rộng rãi hơn!
Đoán xe đi vào cục cảnh sát phía đông, Dư Ba nhảy xuống xe, đến mượn điện thoại phòng trực ban.
Gọi hai cuộc điện thoại, ngay lập tức phó cục trưởng ban lãnh đạo cục Viên Lập Tân liền ra đón.
- Cậu Dư, hôm nay sao cậu lại có hứng đến đây vậy?
Viên Lập Tân nhiệt tình nói. Cục trưởng khu cục phía đông Trịnh Định Quang là thân tín của Dư Hải Minh, ông ta lại là cấp dưới của Trịnh Định Quang, dĩ nhiên phải lấy lòng Dư Ba
- Cục trưởng Viên, hôm nay phải ở chỗ quý cục bàn công chuyện. Buổi tối này phiền ông rồi!
Dư Ba cười nói.
- Không phiền không phiền.
Viên Lập Tân mặt tươi cười nói.
Ông ta nhìn trong đoàn xe còn có xe cảnh sát và cảnh sát, vừa mới xuống xe là Trương Minh và người nhà, cũng với đội canh giữ mấy người Phương Minh Viễn, lại hỏi:
- Có gì cần chúng tôi giúp đỡ? Cậu Dư cứ nói.
- Phiền cục trưởng Viên cấp cho chúng tôi hai phòng ở, những cái khác đều không cần! Miễn sao đừng để nhân viên quấy rầy là được rồi!
Dư Ba cũng không muốn đem chuyện này làm ầm ĩ, như vậy đối với mình và Trương gia đều không tốt. Tốt nhất là âm thầm đợi sự tình ổn định, khiến cho Trương Quang Vĩ sau này cũng không nói được gì, đó mới là tốt nhất.
Viên Lập Tân nhanh chóng giành ra hai văn phòng, cùng lúc đó, Dư Ba đến bên Trương Quang Bắc, lúc này mới kể lại rõ ràng mọi việc.
- Quang Bắc, không phải tôi nói anh chứ, anh cũng quá bất cẩn đi?
Dư Ba nói.
- Anh không phải không có tiền, sao lại tìm nhà trọ gần trường học. Hơn nữa còn không tìm khách sạn, như vậy đâu có việc này?
Trương Quang Bắc hối hận liên tục gật đầu. Y quả thật là bốc đồng, chỉ nghĩ mau chóng đạt được mục đích mà không suy xét đến an toàn.
Kỳ thực y cũng chọn được, cách trường đại học một khoảng, hiện giờ lại là mùa đông, buổi tối không ai đi lại bên ngoài. Hơn nữa nhà trọ kia tuy quy mô không lớn, nhưng rất đầy đủ, vệ sinh cũng không tệ, trước đây Trương Quang Bắc nếu muốn cùng bạn gái làm chuyện ấy đều vào đó. Hôm nay cũng theo thói quen, thật không ngờ đụng phải Phương Minh Viễn!
- Sau này nếu lại xảy ra chuyện như vậy, tìm khách sạn cao cấp, đến lúc đó, ngay cả người của cục thành phố cũng phải suy nghĩ kỹ rồi mới dám làm! Đỡ phải bị người ta đánh thẳng mặt.
Dư Ba vỗ vai y ta nói.
- Nhưng con mắt anh quả thật không tồi, cô gái này đúng là có mùi vị. Đáng tiếc thật…
- Cậu Dư, nếu anh thích thì cứ việc lấy. Cô ta nếu biết điều thì ngoan ngoãn theo anh, tôi sẽ không làm phiền cô ta! Còn không thì, hừ!
Trương Quang Bắc lúc này tự hiểu đã được an toàn, nói chuyện cũng không e dè. Theo y, một sinh viên đại học Hoa Đông không có chỗ dựa, phó chủ nhiệm ủy ban giáo dục nếu muốn làm khó dễ cô ta chẳng phải dễ như trở bàn tay sao!
- À, phải rồi, cậu Dư, cái tay sinh viên họ Phương kia xem ra cũng không phải người tầm thường.
Trương Quang Bắc đột nhiên nói.
- Vừa rồi khi ở khách sạn, Lưu Vũ Yến kia khi báo cảnh sát còn có chút do dự, chính là hắn nói cái gì có thể đưa Lưu Vũ Yến đến đại học thủ đô, tiện nhân kia mới hạ quyết tâm tố cáo tôi! Còn nữa, người trung niên kia thoạt nhìn giống như tùy tùng của hắn, hình như cũng có lai lịch?
Bộ dạng bĩnh tĩnh của Phương Minh Viễn lúc ấy đã để lại cho Trương Quang Bắc ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Dư Ba cũng nhíu mày, có thể đưa cô gái này đến đại học thủ đô,
Đi ra ngoài còn có người cùng đi, không chừng còn là lái xe, như vậy chắc hẳn là có lai lịch, lại liên quan đến Trương Quang Vĩ, bởi vì ông ta không thể tự nhiên mà xuất hiện. Dư Ba trong lòng cũng có chút lo lắng.
- À, phải rồi, tôi nhớ ra rồi, hắn và Lưu Dũng quan hệ tốt lắm!
Trương Quang Bắc vỗ tay nói.
Lưu Dũng? Sắc mặt Dư Ba liền thay đổi. Cái tên này y làm sao quên được, chính vì Lưu Dũng mà y không thể lên làm người tiên phong làm mẫu biểu diễn quân sự, chính vì Lưu Dũng, y không thể không cầu cứu người giúp đỡ giải quyết vấn đề, chính vì Lưu Dũng, đồn cảnh sát đại học Hoa Đông mới đổi người, khiến hắn không thoải mái
- Lưu Dũng kia là từ tỉnh Tần Tây đến, nghe nói là có quan hệ với tập đoàn Carrefour, dùng phí tài trợ tới học. Anh nói tên họ Phương này, có thể cũng giống như thế không? Hội sinh viên hình như rất coi trọng hắn, còn để Lưu Vũ Yến cùng bọn họ nói chuyện, mời bọn họ tham gia hội sinh viên.
Trương Quang Bắc sắc mặt lại trở nên trắng bệch.
- Cho dù có quan hệ với tập đoàn Carrefour thì sao? Hắn ở đây ẩu đả chẳng lẽ không chịu trách nhiệm? Ba anh dù gì cũng là phó chủ nhiệm ủy ban giáo dục, hắn đánh vào mặt anh ba cái, cũng là đánh vào mặt ủy ban nhân dân thành phố!
Dư Ba nghiến răng nói.
Trương Quang Bắc không nói đến Lưu Dũng là được rồi, Dư Ba vừa nghe Phương Minh Viễn và Lưu Dũng quan hệ không tồi, cơn tức trong lòng liền dâng lên. Nhưng y cũng biết, nếu lời Trương Quang Bắc nói không sai, như vậy sinh viên họ Phương này, chắc chắn có quan hệ với tập đoàn Carrefour.
Mà tập đoàn Carrefour, trong hệ thống cảnh sát cả nước nổi danh là công ty danh dự, hằng năm trong hệ thống cảnh sát thành phố không ít người vào tập đoàn Carrefour công tác, Dư Hải Minh đứng ở vị trí đó, cũng phải suy xét ý kiến của người phía dưới.
Nếu gây chuyện với tập đoàn Carrefour, khiến cho người dưới phẫn nộ, thì ban lãnh đạo cũng không thể ngồi yên.
- Như vậy, Trương Quang Vĩ có phản ứng như thế, cũng không có gì lạ!
Dư Ba lẩm bẩm.
- Cậu Dư, kế tiếp làm gì bây giờ?
Kỷ Vận nhìn hai người bên cạnh nói thầm cả nửa ngày, không kìm nổi thúc giục nói. Bà cũng biết Trương Quang Vĩ hiện giờ chắc chắn đang tìm bọn họ, trước khi Trương Quang Vĩ tìm được, phải giải quyết cho xong chuyện này.
- Bác Kỷ, bác Trương, sự tình hơi khó giải quyết.
Dư Ba thấp giọng nói.
- Đối phương có thể là người của tập đoàn Carrefour! Nếu như vậy, có nhiều cách cũng không dùng được.
- Người của tập đoàn Carrefour?
Vợ chồng Trương Minh cũng không khỏi biến sắc.
- Nam sinh viên kia, nghe nói là tập đoàn Carrefour tài trợ đến học đại học Hoa Đông. Bác cũng biết, tập đoàn Carrefour, hệ thống cảnh sát cả nước và thủ đô đều nể mặt. Nếu đắc tội, sẽ càng rắc rối thêm!
Dư Ba nhíu mày nói. Trong lòng y bỗng có chút hối hận, sớm biết như vậy, y cũng không nhúng sâu vào làm gì.
Việc học của Lưu Dũng là do tập đoàn Carrefour tài trợ, việc này sau y mới biết. Lúc ấy y còn không yên, sau thấy Lưu Dũng không có phản ứng gì, ngoài trừ xử phạt mấy người Lạc Thiên và điều Mạnh Xuân Sinh đi đào Sùng Minh. Nên sau đó Dư Ba cũng yên tâm.
Y cho là Lưu Dũng cũng không biết kẻ đứng sau là Dư Ba, y còn muốn tạo quan hệ tốt với Lưu Dũng. Tuy rằng, không biết Lưu Dũng ở tập đoàn Carrefour rốt cuộc là có thân phận gì, nhưng có thể khiến tập đoàn Carrefour ra mặt, chắc chắn là không tầm thường. Nếu có thể đứng về phía cha, đối với con đường làm quan của cha cũng là một cánh tay đắc lực.
Tuy rằng tập đoàn Carrefour ngoại trừ mỗi năm đều nhận một nhóm người từ hệ thống cảnh sát, mỗi khi đến Tết, cũng tặng một ít quà, ngoài ra đối với hệ thống cảnh sát đều không quan tâm. Nhưng ai cũng hiểu được, không nói thì không nói, nhưng một khi tỏ thái độ, thì cảnh sát thật sự không thể xem nhẹ. Những năm gần đây, tập đoàn Carrefour với hệ thống cảnh sát cả nước có vô số quan hệ, trên có lãnh đạo, dưới có cảnh sát cơ sở, nhiều ít đều có mối thân tình.
Hơn nữa hiện giờ tập đoàn Carrefour chẳng những hiệu quả và lợi ích cao, đã vậy đối với công nhân phúc lợi, tiền lương, chỗ ở trong thành phố đều không tồi, quan trọng hơn là, tập đoàn Carrefour bây giờ đang trong thời kỳ phát triển tốc độ cao, người vào tập đoàn Carrefour, chỉ cần có năng lực, có tài, tốc độ thăng chức so với doanh nghiệp cơ quan nhà nước, quả là trên trời dưới đất!
Dư Ba chỉ biết, mùa đông năm kia, có một thân nhân của một cảnh sát vừa mới tốt nghiệp vào làm ở tập đoàn Carrefour, kết quả là hiện giờ, chỉ hai năm sau, người ta đã là một giám đốc chi nhánh mới của tập đoàn Carrefour! Tập đoàn Carrefour mở chi nhánh ở thành phố, có thể so với quy mô của một nhà máy quốc hữu trong quá khứ, nếu tính thêm số nhân viên bán hàng nữa thì làm người quản lý, cũng có quyền hành tương đối! Một tháng tiền lương nuôi cả anh ta và cha mẹ còn có dư. Phải biết rằng bọn họ phải làm việc ít nhất hai mươi năm, còn người này chỉ mới làm việc hai năm!
Sau khi nghe tin, cha mạ dĩ nhiên có chút xấu hổ, nhưng phần nhiều cũng là tự hào và kiêu ngạo. Sinh viên vừa tốt nghiệp hai năm, nếu ở cơ quan hay doanh nghiệp nhà nước, trừ phi trong nhà có bối cảnh, nếu không chỉ có thể chạy tới chạy lui làm việc vặt!
Giám đốc nhân sự chi nhánh Carrefour, như vậy thuộc cấp quản lý, sau vài năm, nếu anh ta có thể lên làm trưởng chi nhánh, thì càng khó lường. Nếu có thể cấp cán bộ tổng bộ tập đoàn Carrefour, thì dù có gặp cán bộ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, cũng không cần ăn nói khép nép.
Cho nên, không ít người không lòng dạ nào làm quan, đều nguyện ý vào tập đoàn Carrefour làm việc. Có điều tập đòan Carrefour tuyển nhận cảnh sát trung niên, điều kiện rộng hơn đối với người trẻ tuổi. Nên muốn vào tập đoàn Carrefour cũng không phải dễ dàng.
Nếu nói tập đoàn Carrefour hằng năm có thể cấp cho Dư Hải Minh vài danh ngạch, đó cũng là cho Dư Hải Minh một ân huệ lớn.
Chỉ có điều… Dư Ba có chút rầu rĩ, lúc trước y và Lưu Dũng có không ít mâu thuẫn, tuy rằng Lưu Dũng không biết y đứng đằng sau làm, nhưng trong lòng Dư Ba nghĩ đến vẫn có chút bất an.
Dư Ba càng nghĩ càng thấy việc làm của mình hôm nay không ổn, đến nước này, nếu xử lý không tốt, chỉ sợ càng gây ra phiền toái. Đều do mình bị tiền làm mờ mắt, không suy xét hậu quả!
- Cậu Dư, vậy cậu nói phải làm thế nào?
Trương Minh lúc này cũng có chút hoảng loạn.
- Bác Trương, cháu cảm thấy việc đánh người này, nếu có thể, tốt nhất là đừng nhắc lại!
Dư Ba thở dài nói.
- Tốt nhất là thuyết phục cô gái kia. Nghe Quang Bắc nói tên họ Phương ấy có một đề nghị, chính là để các vị bồi thường cho cô gái kia, sau đó đuổi Quang Bắc ra khỏi thành phố.
Cháu cảm thấy cách này cũng không tệ. Với gia thế của Quang Bắc, ở Hoa Hạ, muốn xuất ngoại cũng không có vấn đề gì.
Kỷ Vận và Trương Minh run rẩy một lát, đành thở dài một hơi, bọn họ cũng hiểu, tuy Phương Minh Viễn kia đánh người, nhưng phía mình cũng có trách nhiệm. Nếu như bên mình chiếm thượng phong, chỉ cần đưa chút tiền bịt miệng là sẽ có đường sống. Còn nhà mình không chiếm thượng phong nếu cứ nhất quyết không bỏ qua chuyện này thì chỉ càng làm cho đối phương thêm tức giận.
- Ai, họ Phương này rốt cuộc là ai?
Trương Minh buồn rầu nói. Nếu iết chính xác thân phận đối phương, còn có thể đưa ra một vài phương án, hiện giờ ngoại trừ biết đối phương có quan hệ với tập đoàn Carrefour, có giao hảo với Trương Quang Vĩ, ngoài ra không biết gì cả.
Trong khi bọn họ ở trong đó thở ngắn than dài, lại có một chiếc xe vào đại viện của cục cảnh sát, sau đó Trịnh Định Quang từ trên xe bước xuống. Từ cửa xe bên kia, một người trung niên cũng xuống xe.
- Cám ơn chủ nhiệm Thành! Ngài mau trở về nghỉ ngơi đi!
Trịnh Định Quang vừa đi vừa nói.
Người trung niên kia cười cười, ánh mắt ngẫu nhiên chuyển sang Trần Trung.
Tiếp theo liền thấy Phương Minh Viễn, lại thấy còng tay trên tay họ, một bên là cảnh sát, sắc mặt lập tức biến đổi, sau đó gầm lên giận dữ xé rách bầu trời đêm.
- Cục trưởng Trịnh, đây là chuyện gì? Người của tập đoàn Carrefour chúng tôi tại sao lại bị còng tay lên đây?