Thực sự nếu chỉ là giảm lợi nhuận, Quý Lễ vẫn sẽ không cảm thấy đau lòng , vì dù sao thì chính quyền quận cũng vẫn có thể thu được lợi nhuận từ tay tập đoàn Carrefour nhờ việc bán tòa nhà này.
Số 18 bến Thượng Hải, trong lòng Quý Lễ hiểu rất rõ, ở đó đã trở thành một gánh nặng lớn của bộ phận quản lý bất động sản của quận, thành phố. Công trình đã tồn tại gần một trăm năm, trải qua sử dụng trong thời gian dài sau kiến quốc, hiện nay đã đổ nát lắm rồi, không còn ra hình thù gì nữa. Cơ bản không có công ty đơn vị nào muốn làm việc ở đây cả, tất cả tiền thuê thu được vẫn không đủ để thuê người canh cổng và quét dọn vệ sinh. Nếu không phải là ở trong thành phố, trong quận đều có không ít học giả và giáo sư già phản đối mạnh mẽ việc phá bỏ toà nhà, thì bộ phận quản lý bất động sản của quận và thành phố e rằng đã sớm ra tay sửa chữa mấy cái lỗ vô cùng này rồi. Cũng không biết Tôn Chiếu Luân của tập đoàn Carrefour nghĩ thế nào, đột nhiên lại muốn mua tòa nhà này.
Vấn đề ở chỗ, nếu công trình Tôn Chiếu Luân chọn là công trình khác ở bến Thượng Hải thì Quý Lễ chắc chắn sẽ vui mừng khôn tả giơ cả hai tay hoan nghênh, làm như thế, không chỉ trong quận có thể thu được một khoản, mà từ đó còn tiết kiệm được một khoản chi phí nữa. Hơn nữa công trình này, nếu không xảy ra thiên tai lớn gì, thì tồn tại được một trăm năm nữa, cũng không có gì lạ. Đợi đến sau năm 70, vẫn còn có thể bán lại được.
Nhưng, công trình Tôn Chiếu Luân để mắt đến là số 18.
Hợp đồng đã đạt được với công ty bất động sản Thân Ý đã công khai, thực sự đằng sau, Quý Lễ và công ty bất động sản Thân Ý còn có một thoả thuận khác, đó chính là Quý Lễ sẽ nỗ lực hết sức để công ty bất động sản Thân Ý được miễn giảm được các chi phí về thuế, bật đèn xanh cho họ khởi công xây dựng, còn công ty bất động sản Thân Ý sẽ chuyển một phần lợi nhuận dưới danh nghĩa Quý Minh – con trai Quý Lễ đang học ở Mỹ khi bán được hơn nửa công trình. Đây là một khoản tiền khổng lồ trị giá năm triệu nhân dân tệ.
Đối với khoản tiền này, bất kể một chút tổn thất cũng đều đủ để khiến Quý Lễ đau đớn đến chết.
Nhưng đề nghị này của Tôn Chiếu Luân của tập đoàn Carrefour lại đã trực tiếp gửi lên thành phố, đánh một đòn trực tiếp vào bộ phận quản lý bất động sản của thành phố. Bộ phận quản lý bất động sản của thành phố cũng nhanh chóng yêu cầu ngừng việc phá dỡ toà nhà phía sau của số 18. Và buổi chiều hôm đó, Trần Trọng Quốc – tổng giám đốc của công ty bất động sản Thân Ý đã gọi điện thoại tới văn phòng của Quý Lễ.
Tuy rằng nói chuyện rất khéo léo nhưng ý tứ của Trần Trọng Quốc lại rất rõ ràng, nếu không thể nhanh chóng giải quyết việc này, phá dỡ toà nhà phía sau của số 18, tiến hành khai thác đất đai, vào tháng mười hai, tháng một, tháng hai, mấy tháng lạnh nhất của Thượng Hải, lại thêm tết âm lịch, tết Nguyên Đán.
Nghỉ mười lăm ngày, công việc khái thác chậm trễ nghiêm trọng. Cứ như thế, rất khó để hoàn thành công trình theo đúng kế hoạch. Tất nhiên một loạt công việc như tiêu thụ, thu lời sẽ vì thế mà kéo dài.
Hơn nữa Trần Trọng Quốc còn nhắc rằng, số tiền vay ngân hàng cho hạng mục này của công ty bất động sản Thân Ý vô cùng lớn, ngày nào không dứt khoát ngày đó, thì riêng khoản lợi tức này, cũng là một khoản nợ tương đối lớn, nếu không thể giải quyết kịp thời, thì lợi nhuận thu được từ hạng mục này của công ty bất động sản Thân Ý sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Tuy rằng Trần Trọng Quốc không nói thẳng với Quý Lễ về khoản “Học bổng” năm triệu tệ, cũng bị ảnh hưởng, nhưng Quý Lễ một quan nhiều kinh nghiệm cũng làm sao có thể không hiểu ra được?
Kết quả như thế này, khiến Quý Lễ vốn đã nhìn thấy khoản tiền năm triệu tệ nằm trong túi mình rồi rất không hài lòng, nhưng sư không hài lòng của ông ta không ảnh hưởng gì đến kết quả cuối cùng, tuy công trình này của bến Thượng Hải nằm trong khu vực quản lý của ông ta, nhưng ông ta lại không thể đụng vào được.
Phương Minh Viễn lúc này tất nhiên không biết rằng, tin đó của mình thông qua Chiếu Luân truyền đến chính quyền thành phố Thượng Hải, tuy yêu cầu ngừng công tác phá dỡ toà nhà phía sau của số 18, cũng đã tạo cho hắn không ít kẻ thù. Nhưng cho dù là biết, thì Phương Minh Viễn cũng tuyệt đối không thay đổi suy nghĩ của mình. Hắn trong kiếp trước đã cẩn thận sống được ba mươi năm, nếu tái sinh lần nữa, vẫn phải việc gì cũng cẩn thận như kiếp trước thì còn ý nghĩa gì nữa?
Hơn nữa, Phương Minh Viễn cảm thấy đối với ngân hàng Tế Dân sắp thành lập, có thể ở bến Thượng Hải, khu vực trung tâm về tài chính của Thượng Hải, thời đại cũ có một công trình đã từng là tổng bộ ở Hoa Hạ của một ngân hàng nổi tiếng, cũng khá là có ý nghĩa kỉ niệm, đây chắc chắn có thể mở rộng sức ảnh hưởng của hắn trong ngân hàng Tế Dân.
Hơn nữa, Phương Minh Viễn kiên quyết cho rằng giống như công trình cũ gần một trăm năm với sự kết hợp của Hoa Hạ và Phương tây này trên bến Thượng Hải, trong tương lai mới có thể chân chính thể hiện giá trị của chúng. Hiện tại, thu chúng vào túi với giá như thế nào cũng không bằng tương lai, thị trường chỉ có thể trả cho bạn cái giá gấp mười thậm chí một trăm lần thôi.
-Này bạn Phương!
Phương Minh Viễn đang đi đến giảng đường thì lại gặp Lưu Vũ Yến.
-Chị Lưu, khéo thật đấy.
Phương Minh Viễn có chút ngạc nhiên nói,
-Chị cũng đến giảng đường à?
-Không, tôi chỉ là muốn nói tiếng xin lỗi với cậu thôi. Trương Quang Bắc có phải đã đem đến cho cậu không ít phiền phức không? Tôi đã nghe nói rồi. Thực sự là rất xin lỗi cậu.
Lưu Vũ Yến mặt buồn rầu nói. Phương Minh Viễn xảy ra xung đột với Trương Quang Bắc trên đường đến nhà ăn, tuy hai bên không chính thức đánh nhau, nhưng vẫn bị không ít người truyền đi đến nức huyên náo lên.
-Chị Lưu, tôi chỉ có thể nói anh bạn trai này của chị, ghen quá mức rồi, đến chân tướng sự việc cũng không muốn làm rõ nữa, lại đến cảnh cáo tôi.
Phương Minh Viễn kẹp giáo trình lại, dang hai tay nói.
Lưu Vũ Yến áy náy nói:
-Bạn Phương, xin lỗi nhé. Tuy nhiên, Trương Quang Bắc không phải bạn trai của tôi.
Tuy cô ấy lúc đó không có mặt, nhưng lại hoàn toàn có thể tưởng tượng được bộ dạng kiêu ngạo lúc đó của Trương Quang Bắc.
-Không phải bạn trai của chị?
Phương Minh Viễn kinh ngạc hỏi lại. Nhưng hắn lập tức hiểu ra, tám phần là người theo đuổi, hơn nữa là người theo đuổi tự cho mình là tốt đẹp nữa. Việc này, đối với hắn, cũng không xa lạ gì.
-Không phải bạn trai của tôi, chỉ có thể coi là bạn học cùng trường, đồng sự trong hội sinh viên thôi.
Lưu Vũ Yến cắn môi.
-Trương Quang Bắc là người Thượng Hải, nghe nói gia đình còn có người làm ở cơ quan chính phủ nữa. Hắn ơ trong trường rất cao ngạo. Tôi cũng không thích hắn, từ trước đến nay cũng chưa bao giờ đồng ý làm bạn gái của hắn. Nhưng tôi cũng không thể cự tuyệt hắn một cách rõ ràng. Tôi không phải người Thượng Hải, tôi sợ hắn sẽ làm phiền đến mức việc học của tôi cũng bị ảnh hưởng. Nhưng tôi không ngờ rằng hắn sẽ gây phiền phức cho cậu.
Phương Minh Viễn hiểu ý gật đầu, cách làm này của Lưu Vũ Yến, tuy không đáng để tán dương, nhưng hắn lại có thể giải thích được. Không phải tất cả tiểu nhân đều có thể hoàn toàn sống theo tính khí của mình. Cũng không phải tất cả sự việc đều có thể dùng pháp luật và đạo đức để nói rõ ràng. Hắn đã từng sống như thế ở tầng thấp nhất trong xã hội, hoàn toàn có thể lý giải được sự khó xư của Lưu Vũ Yến.
-Tôi rất xin lỗi!
Lưu Vũ Yến cúi xuống trước Phương Minh Viễn, sau đó quay người đi về hướng cầu thang.
Nhìn cái bóng yếu mềm cua cô ấy, Phương Minh Viễn thở dài một tiếng. Tuy rằng có chút đồng tình với cảnh ngộ của cô ấy, nhưng sự việc này, người ngoài rất khó nhúng tay vào. Còn quan hệ giữa hắn và Lưu Vũ Yến, vẫn chưa đến mức hắn có trách nhiệm giúp cô ấy thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này. Nếu thấy chướng mắt mà giơ tay ra, Phương Minh Viễn sẽ phải phân thân ra, cũng vô cùng bận rộn.
Mấy ngày sau, Phương Minh Viễn kêu la, cả ngày ở trên giảng đường và các môn học nhanh chóng trôi qua. Đến hôm nay, Lâm Dung tìm đến.
-Quận Hoàng Phố muốn chúng ta tiếp nhận toàn bộ ba mươi sáu toà nhà còn lại trong nhóm triển lãm năm mươi hai công trình vạn quốc xây dựng trong thời kỳ cũ của bến Thượng Hải, ngoài toà mười sáu hiện nay đang là văn phòng của một số đơn vị như lãnh sự quán ở Thượng Hải của nước Anh, cục ngoại thương Thượng Hải, hải quan Thượng Hải, trung tâm giao dịch ngoại hối Thượng Hải ra. Hơn nữa họ từ chối bán quyền tài sản, chỉ đồng ý cho chúng ta sử dụng những toà nhà này mười lăm năm. Nhưng trong mười lăm năm, tất cả chi phí sửa chữa bảo trì đều do chúng ta bỏ ra. Hơn nữa chúng ta phải bảo đảm tính hoàn hảo của các công trình này đến sau này. Bất kể các cải tạo đối với công trình.
Đều phải có sự phê duyệt của cơ quan liên quan, đồng thời tiến hành dưới sự giám sát của họ. Nếu chúng ta có bất kì sự tổn hại cố ý nào đối với công trình này, đều phải đền bù rất lớn.
Lâm Dung tức giận nói.
Cũng khó trách Lâm Dung tức giận như thế, quận Hoàng Phố không phải là làm khó người ta sao? Cho dù Phương Minh Viễn có thêm tiền, cũng không thể thuê nhiều toà nhà như thế. Hơn nữa những toà nhà này cái nào cũng chiếm diện tích rất lớn, ba mươi sáu toà nhà ở cùng nhau, diện tích sử dụng chắc chắn là một con số cực lớn.
Coi như không đề cập đến vấn đề thuê rồi sử dụng những toà nhà này như thế nào. Chỉ riêng chi phí giữ gìn và tu sửa các toà nhà này, mỗi năm đều là một khoản chi phí rất lớn, lại còn thêm tiền thuê phải nộp cho nhà nước nữa, e rằng tất cả lợi nhuận của tập đoàn Carrefour năm ngoái đều không lấp được cái động không đáy này.
Nhưng những toà nhà này, Lâm Dung đều đã đi xem rồi, cái nào cũng có vẻ hư hại, các đơn vị vốn thuê ở đó, đều đã chuyển đi từ lâu rồi, ở lại đó, đều là các công ty nợ nần chồng chất, vốn không có lực để chuyển văn phòng mới. Như thế, quận Hoàng Phố còn đề cập đến giá thuê cố định từ ba triệu đến bảy triệu mỗi toà nhà mỗi năm, chính phủ cũng phụ trách chi phí các công ty hiện nay trong toà nhà bỏ ra. Đây quả thực là coi nhà họ Phương coi tiền như rác sao.
Lâm Dung một bụng tức giận lại không chú ý đến, sau khi biết tin này, trong mắt Phương Minh Viễn hiện lên một vẻ tràn đầy sung sướng.
-Quận Hoàng Phố thực sự đã nói như vậy sao?
Phương Minh Viễn nén sự vui sướng trong lòng lại, trầm giọng hỏi. Cậu vốn muốn thu các toà nhà này vào túi mình, chỉ có điều nghĩ rằng e rằng cơ quan có liên quan của Thượng Hải sẽ không dễ dàng nhả ra như thế. Hơn nữa mua một lần nhiều toà nhà như thế, cũng gây chú ý quá. Nếu đến người để ý, e rằng cuộc cạnh tranh này rất kịch liệt. Nếu quận Hoàng Phố thực sự muốn cho thuê các toà nhà này trong một lần, thì cũng giảm bớt không ít tranh cãi.
-Ha ha, các ông thấy đây là gạch vụn, tôi lại thấy chúng như là báu vật vậy.