Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 165: Từ chối lời mời



Sự đau đầu của Trương Quang Vĩ, Phương Minh Viễn không có tinh thần để quan tâm, Phương Minh Viễn luôn luôn chỉ quan tâm đến đào hố thì phải có kết quả, còn về quá trình, hắn đâu có hứng thú quan tâm.

Đã la cà ở bên ngoài rất lâu, quay về Thượng Hải lại phải tiếp cuộc viếng thăm của Spielberg, không được mấy ngày, Cameron và Gaul cũng phải đến, nhưng cho dù là nhà trường mở rộng cửa, thì sự nghiệp học hành này cũng không thể sao lãng, nên hắn mấy hôm nay, đang điên cuồng với khoá học bổ sung, đến Lưu Dũng, cũng chỉ gặp mặt vào lúc ăn cơm hàng ngày, nói mấy câu là xong việc.

Các cô gái Triệu Nhã, được sắp xếp ở tại nhà khách gần trường, tuy kí túc xá đã một lần nữa sửa chữa xong, nhưng trước khi chưa bắt được kẻ đứng sau xúi giục, Phương Minh Viễn không định để các cô ấy quay lại kí túc sống. Nếu không phải là suy nghĩ đến khu vực tự xây dựng của tập đoàn Carrefour sắp đổ mái xong, nếu không phải nghĩ đến vấn đề ảnh hưởng, Phương Minh Viễn cũng định ở Thượng Hải mua mấy căn hộ gần đại học Thân Hoa để các cô ấy ở trước, như thế cũng thuận tiện hơn để bảo vệ.

Khoá học buổi chiều vừa kết thúc, Phương Minh Viễn cắp giáo trình của mình, đi ra khỏi phòng học, vì từ khi cậu ta khai giảng tới nay, thời gian ở trong trường thực sự có hạn, đừng nói là bạn học cùng trường, đến bạn học quen biết cũng không gặp được mấy. Cho nên chỉ có thể trơ trọi một mình nhìn người bên cạnh kề vai sát cánh, lần lượt đi ra ngoài.

-Bạn Phương

Một tiếng gọi với theo, Lưu Vũ Yến ôm giáo trình xuất hiện trước mặt cậu ta,

-Ôi, nhìn thấy cậu xuất hiện ở sân trường, thật không dễ dàng.

-Chị Lưu!

Phương Minh Viễn cười cười nói,

-Lâu không gặp. Lần trước, trong nhà xảy ra chút chuyện, nên tôi phải quay về giải quyết.

Lưu Vũ Yến nhìn cậu ta, chớp chớp mắt cười rồi nói:

-Nói không đúng với lòng. Nhà cậu có việc gì, mà người nhà không thể giải quyết, phải kéo cậu một sinh viên ở trường khác về? Được rồi, được rồi, cậu không muốn nói. Thì tôi cũng sẽ không hỏi nữa, đúng rồi, có một việc tôi muốn hỏi cậu?

-Việc gì vậy?

Hai người vừa nói chuyện, vừa đi theo con đường nhỏ trong trường về phía kí túc xá.

-Cậu cũng biết, tôi là cán sự của hội sinh viên của học viện, mỗi năm sau khi tân sinh viên nhập trường, hội học sinh đều sẽ kết nạp tân sinh viên gia nhập hội sinh viên của học viện. Tôi muốn hỏi, cậu có muốn tham gia hội sinh viên của học viên không? Nói cho cậu biết, Lưu Dũng đã đồng ý gia nhập hội sinh viên rồi.

Lưu Vũ Yến cười và nói.

-Nếu không tìm thấy cậu, Lưu Dũng cũng không biết cậu đi đâu, cũng không cho tôi cách liên lạc, nên phải kéo dài đến bây giờ. Chủ tịch Hội sinh viên cũng phải lo lắng.

-Hả?

Phương Minh Viễn không khỏi có chút kinh ngạc, về việc này, Lưu Dũng từ trước nến nay chưa từng nhắc đến với hắn. Nhưng nghĩ kĩ, Lưu Dũng chắc chắn đã cảm thấy việc nhỏ này không cần phải làm phiền đến mình.

-Lưu Dũng chọn lĩnh vực nào?

Phương Minh Viễn cười và hỏi.

-Môn thể dục. Tôi vốn muốn nhờ cậu ấy vào bộ phận tuyên truyền giúp tôi, nhưng cậu ấy muốn vào bộ phận thể dục hoặc hội uỷ viên công tác đoàn thể xã hội, cuối cùng đã vào bộ phận thể dục.

Lưu Vũ Yến vẻ mặt đáng tiếc nói.

Phương Minh Viễn gật gật đầu, lúc trước khi tập quân sự sự tích một đánh năm chắc hẳn đã sớm được truyền đi khắp trường rồi.

-Một người như Lưu Dũng thế này, bộ môn thể dục tất nhiên là giơ cả hai tay hoan nghênh rồi. Còn về tông tác tuyên truyền, tiểu tử này chắc chắn là chê phiền phức. Tên tiểu tử này bỏ qua mất nơi tập trung của các cô gái xinh đẹp của trường mất rồi! trong một hội sinh viên của một đại học bình thường, văn phòng đều là nơi tập trung của các cô gái.

Lời nói đùa của Phương Minh Viễn khiến Lưu Vũ Yến đỏ ửng mặt, khẽ nói:

- Phương. Tôi đang nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu đấy. Cậu thấy thế nào? Có muốn gia nhập hội sinh viên của trường không?

Tâm trạng của Lưu Vũ Yến nếu nói là không căng thẳng thì là giả, kết nạp Phương Minh Viễn và Lưu Dũng vào hội sinh viên của trường, việc này lúc khai giảng hội sinh viên đã đưa ra quyết định rồi.

Thứ nhất, là vì việc một đánh năm của Lưu Dũng lúc trước, cuối cùng đã được định là phản công tự vệ, chẳng những không bị xử phạt, ngược lại còn được khen ngợi nữa. Sự việc này, lúc đó chấn động toàn trường, năm thành viên của đội bóng đá của trường, sinh viên năm thứ tư, năm đối đầu với một đã bị người ta đánh cho tả tơi, cuối cùng còn phải chịu hình phạt kỉ luật của trường, trong lịch sử của trường đại học kinh tế Hoa Đông, đây là sự việc có một không hai.

Cho dù là trường học kỷ luật nghiêm minh hơn nữa, học sinh cũ bắt nạt học sinh mới cũng khó có thể ngăn chặn được, cũng giống như trong quân đội, lính cũ bắt nạt lính mới cũng đã là sự việc quá quen thuộc rồi. Nhưng học sinh cũ bắt nạt học sinh mới, ngược lại việc bị học sinh mới dạy cho một bài học lại là việc vô cùng hiếm thấy. Hơn nữa, Lưu Dũng còn là sinh viên năm thứ nhất của trường, nên lập tức giống như anh hùng. Còn những cậu học sinh cũ kia, trước mặt Lưu Dũng cũng không dám ngạo mạn. Dù sao chính bọn họ, cũng không cho rằng mình có thể trâu bò hơn năm học sinh năm thứ tư kia.

Tuy Phương Minh Viễn trong việc này không thể hiện gì, nhưng hắn là bạn thân nhất của Lưu Dũng, sau khi sự việc xảy ra, cậu ta có thể cùng Lưu Dũng đi tìm của bọn Lạc Thiên, nói rõ ra thì cũng là kẻ không ngại chuyện phiền phức.

Đối với nhân vật có sức mạnh như thế, hội sinh viên của trường tất nhiên là không thể bỏ qua.

Thứ hai, chính là vì, học sinh có thể gia nhập hội sinh viên của trường, không phải là phương diện nào cũng có năng lực vượt qua người khác, chính là phải có gia cảnh chắc chắn, hơn nữa đối với ý đồ của lãnh đạo nhà trường phỏng đoán rất đúng chỗ. Sau khi Phương Minh Viễn và Lưu Dũng xảy ra xung đột với các học sinh cũ, vẫn có thể nhận được sự biểu dương của nhà trường, mà còn không bị xử phạt, việc này chắc chắn đã khiến bọn họ có cái nhìn khác đối với hai người. Hơn nữa họ cũng từ trong trường nghe nói, lúc đó phó hiệu trưởng của học viện, chủ nhiệm khoa thương mại quốc tế Lưu Thiệu còn đích thân ra mặt để xử lý việc này, thậm chí còn nghe nói vị hiệu trưởng cũ đã nghỉ hưu lúc đó cũng ra mặt. Đối với những nhân vật như thế, kết nạp vào hội sinh viên của trường, chắc chắn sau này sẽ có lợi đối với hội sinh viên và nhà trường, thậm chí còn có thể tiếp xúc với các lãnh đạo trong trường nữa.

Thứ ba, chính là vì hai người Phương Minh Viễn đã vào sống trong toà nhà lưu học sinh, còn ở phòng đơn nữa, việc này khiến mọi người đều cho rằng, lai lịch của hai người không bình thường.

Mấy ngày trước, vì Phương Minh Viễn xuất quỷ nhập thần, người bình thường đều không tìm được cậu ta, nhưng Lưu Dũng lại bị không ít người thử thăm dò lai lịch, nhưng đều bị Lưu Dũng úp mở từ chối.

Lưu Vũ Yến được coi là người tiếp xúc nhiều nhất với bọn Phương Minh Viễn trong hội sinh viên, thế là nhiệm vụ này được giao cho cô. Có thể có lý do quang minh chính đại như vậy để tiến thêm một bước tiếp xúc với Phương Minh Viễn, Lưu Vũ Yến tất nhiên cũng không thể từ chối. Chỉ là vẫn không thể tìm được Phương Minh Viễn, hôm nay thật không dễ dàng gặp được, Lưu Vũ Yến tất nhiên không thể chần chừ được nữa mà phải hỏi ngay.

-Bạn Phương, gia nhập hội sinh viên, không chỉ là vì có thể rèn luyện năng lực của chúng ta, nâng cao tu dưỡng bản thân, còn có thể giúp đỡ người khác, kết bạn nhiều hơn, cậu có thể coi nó là giai đoạn thích ứng đầu tiên để bước vào xã hội. Hơn nữa, cậu có thể vào hội sinh viên đồng thời vẫn tiếp tục đảm nhiệm chức vụ học sinh, vẫn là học sinh ưu tú của trường. Cùng với mọi người, sắp xếp cuộc sống trong trường nhiều màu sắc vì học sinh toàn trường, cậu không cảm thấy việc này rất ý nghĩa sao?

Lưu Vũ Yến cười và nói,

-Tôi nghĩ, việc này đối với việc bước vào xã hội làm việc sau này của cậu, chắc chắn có thể có tác dụng quan trọng.

Phương Minh Viễn cười cười nói:

-Tôi biết, hội sinh viên hình như có quy định, tất cả thành viên của hội sinh viên có môn học không đạt chất lượng trong kỳ thi cuối kỳ thì đều sẽ bị ra khỏi hội. Cho nên những người có thể ở lại trong hội sinh viên đều là những người tinh anh.

-Không dám nói là tinh anh, nhưng mọi người đều là sinh viên ưu tú.

Lưu Vũ Yến che miệng khẽ cười và nói,

-Nếu bạn Phương cảm thấy gia nhập hội sinh viên chỉ là để chơi đùa hoặc thuận tiện cho việc trốn học thì cậu đã nhầm rồi.

Phương Minh Viễn nhún vai, thầm nghĩ mình mà phải dùng cách này để trốn học sao?

Lưu Dũng gia nhập hội sinh viên, Phương Minh Viễn không phản đối, dù sao thì cũng như lời Lưu Vũ Yến nói, tham gia hội sinh viên cũng có tác dụng bên ngoài nhất định, chẳng những có thể rèn luyện năng lực của bản thân, đồng thời cũng là thêm một phần lí lịch cho mình khi từ nhà trường bước vào xã hội. Rất nhiều công ty vẫn rất coi trọng thành viên của hội sinh viên. Nhưng đối với hắn, hội sinh viên giống lườn gà, không có tác dụng gì cả.

-Ý tốt của hội sinh viên và chị, tôi xin nhận. Nhưng con người tôi, trời sinh đã tự do tự tại rồi, việc rắc rối rất nhiều, tôi không muốn gia nhập tổ chức để chịu sự trói buộc. Nếu tôi gia nhập hội sinh viên, một ngày từ sáng đến tối đều không xuất hiện, chẳng phải là sẽ làm lỡ việc của hội sao. Hơn nữa số người trong hội sinh viên cũng có nhiều, đến lúc đó, mọi người lại bảo tôi chiếm...Haha.

Phương Minh Viễn bật cười ha hả nói.

Lưu Vũ Yến tất nhiên nghe những lời Phương Minh Viễn nói xong, bất giác xì một tiếng rồi nói:

-Bây giờ đã đến lúc ăn cơm rồi, sao cậu lại nói đến việc này.

Phương Minh Viễn buông tay nói:

-Xin lỗi, tôi thuận miệng.

-Cậu thực sự không tham gia? Công tác của hội sinh viên cũng không phức tạp như cậu nghĩ đâu, mỗi tháng chỉ cần dành một chút thời gian để thực hiện thôi.

Lưu Vũ Yến vẻ mặt tiếc nuối nói. Được là người trong hội sinh viên của trường, đối với các tân sinh viên, vẫn có rất nhiều sức hấp dẫn, để cạnh tranh với những người đó, các tân sinh viên đều phải trải qua một cuộc cố gắng thực hiện. Cô ấy không ngờ rằng, Phương Minh Viễn sẽ từ chối.

Phương Minh Viễn lắc đầu, hắn bây giờ không nhàn rỗi để tham gia hoạt động “chơi đùa” này.

-Được, tôi sẽ chuyển ý kiến của cậu đến hội sinh viên.

-Nhưng trước khi số người này được quyết định, cậu có thể tìm tôi để thay đổi ý kiến bất cứ lúc nào.

Lưu Vũ Yến bất đắc dĩ nói. Nếu phải đổi thành người bình thường, cô ấy chắc chắn sẽ khuyên nữa, nhưng tuy sự qua lại giữa Phương Minh Viễn và cô ấy không nhiều, cô ấy vẫn cảm thấy, cậu em này thuộc loại người không những có rất nhiều chủ ý, mà còn sẽ không dễ dàng bị người khác chi phối. Nếu nói nhiều, ngược lại sẽ khiến Phương Minh Viễn không hài lòng.

Hai người vừa nói, vừa đi, đã đến trước toà nhà kí túc xá nữ rồi, Phương Minh Viễn lại phải đi từ đây về hướng đông để đến kí túc xá của lưu học sinh lấy bộ đồ ăn của mình.

-Vũ Yến!

Cùng với một tiếng đầy vui sướng là một tiếng hô, một người thanh niên dáng cao với mái tóc ngắn tay cầm bộ đồ ăn từ tầng dưới của kí túc xá chạy tới,

-Sao hôm nay cậu đi chậm thế, tôi đã đợi cậu nửa ngày rồi.

Lúc này cậu ta mới chú ý đến Phương Minh Viễn ở bên cạnh, ánh mắt lộ ra một chút cảnh giác nói:

-Vũ Yến, người này...

Lưu VũYến hơi cau mày nói:

-Trương Quang Bắc, cậu có việc gì?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv