Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 142: Hối hận thì cũng đã muộn rồi



- Đông Dương, cậu còn thất thần làm cái gì, không mau xin lỗi cậu Phương đi!

Đường Vũ Cường vỗ vai y, nói. Mặc dù Đường Vũ Cường cũng không biết chân tướng toàn bộ sự việc, song y cũng hiểu rõ, Phương Minh Viễn không phải người chuyên gây chuyện thị phi. Lúc mới gặp hắn, chính mình còn cho rằng hắn là người hầu của mấy người Vũ Điền Quang Ly, cứ tưởng hắn sẽ không có sắc mặt tốt với mình. Hơn nữa, y cũng hiểu rõ Lý Đông Dương và Doãn Hồng Tụ, khả năng hai người này chủ động trêu chọc Phương Minh Viễn xem ra càng lớn hơn.

Huống chi, không cần biết ai là người gây sự trước, chỉ với thân phận địa vị của Phương Minh Viễn hôm nay thôi, cho dù là cha Lý Đông Dương và cha Doãn Hồng Tụ đến đây, nói là công bằng, chứ có quỷ mới tin! Chọc giận Phương Minh Viễn, hai người này tuyệt đối sẽ không có quả ngon để ăn. Hơn nữa sau đó, chỉ sợ cũng không có chỗ để nói lí lẽ luôn.

Phải biết rằng, hiện giờ Thành ủy Thành phố Thượng Hải và Ủy ban nhân dân thành phố đã coi tập đoàn Carrefour thành danh thiếp của thành phố Thượng Hải, nhất là sau sự kiện “Sudan đỏ” bùng nổ, phản ứng của tập đoàn Carrefour và các xí nghiệp siêu thị bản địa, chẳng những không mang tới phiền toái cho Thành ủy Thành phố Thượng Hải và Ủy ban nhân dân thành phố, mà còn giúp bọn họ có thêm sự ủng hộ của người dân! Một ân tình lớn tới vậy, càng làm tăng thêm ấn tượng tốt của các cán bộ cấp cao trong Ủy ban nhân dân thành phố với tập đoàn Carrefour.

Lý Đông Dương và Doãn Hồng Tụ chọc phải ai không chọc, hết lần này tới lần khác thế nào lại chọc phải hắn cơ chứ!

Có điều theo Đường Vũ Cường thấy, mâu thuẫn giữa hai bên cũng chưa tới mức không thể vãn hồi, cho nên y mới chủ động dàn xếp giảng hòa hai bên.

Có Đường Vũ Cường quen thuộc cả hai bên đứng giữa hòa giải, Lý Đông Dương lại thức thời chịu nhận lỗi, Phương Minh Viễn tất nhiên sẽ không quá làm khó Lý Đông Dương, có điều hắn đã mất đi hứng thú ở trong này, rất nhanh liền mang theo Triệu Nhã và Phùng Thiện rời khỏi. Đường Vũ Cường dẫn Lý Đông Dương tiễn Phương Minh Viễn ra tới tận xe, sau đó mới quay trở lại quán cà phê.

Lúc này nữ sinh viên đại học Thân Hoa mà Đường Vũ Cường vừa ý kia cũng đã chạy đến. Có điều cô gái này cũng có chút hiểu biết, nhìn thấy Đường Vũ Cường tiếp khách, không có lại gần, chỉ là tìm một chỗ trong tiệm ngồi xuống. Điều này không nghi ngờ gì càng tăng thêm ấn tượng tốt của Đường Vũ Cường với cô, đàn ông mà, luôn hy vọng đàn bà của mình đa tài đa nghệ, mà không phải chỉ là một cái bình hoa xinh đẹp nhưng vô dụng.

- Vũ Cường, hắn rốt cuộc là ai?

Cả quá trình vừa rồi, Đường Vũ Cường vì Phương Minh Viễn mà giới thiệu Lý Đông Dương và Doãn Hồng Tụ, nhưng lại không giới thiệu thân phận của Phương Minh Viễn. Cũng may Lý Đông Dương và Doãn Hồng Tụ tuy có chút kiêu ngạo, nhưng cũng không phải xuất thân từ gia đình bình thường, nên vẫn một mực chịu đựng không hỏi. Mãi cho tới khi Phương Minh Viễn rời đi, Doãn Hồng Tụ cũng đi toilet rồi, Lý Đông Dương lúc này mới nhịn không được mở miệng hỏi.

Đường Vũ Cường nhìn trái nhìn phải, Lý Đông Dương hiểu ý khoát tay bảo mấy người Thẩm Vinh lui ra.

- Lý Đông Dương, tôi thấy lá gan của cậu cũng thật lớn? Ngay cả thân phận của người ta cũng không biết, mà cậu dám uy hiếp hắn!

Đường Vũ Cường vẻ mặt không cách nào hiểu được, nói:

- Cậu có biết chuyện này mà cứ tiếp tục đi lên, đừng nói cậu bây giờ chỉ là bạn với Trưởng phòng Doãn, cho dù sau này khi hai người kết hôn, cậu có thành con rể của Trưởng ban Doãn, Trưởng ban Doãn cũng không bao vệ được cậu.

Trong lòng Lý Đông Dương trầm xuống, lại càng thêm tin rằng Phương Minh Viễn là đến từ Thái tử Đảng Bắc Kinh, cũng chỉ có những người tài năng đó mới có thể ngay cả mặt mũi của Trưởng ban Tổ chức thành phố Thượng Hải cũng không nể mặt! Nhớ tới vừa rồi mình còn dám uy hiếp hắn, sau lưng Lý Đông Dương chảy từng đợt mồ hôi lạnh.

Nhưng… nhân vật như vậy, Đường Vũ Cường sao có thể kết bạn? Hơn nữa, vừa nghe Đường Vũ Cường mở miệng gọi cậu Phương, Lý Đông Dương vắt óc cũng nghĩ không ra, ở Trung Ương có vị cán bộ cấp cao nào họ Phương! Chẳng lẽ lại là người nhà bên mẹ của vị cán bộ ấy? Nếu là vậy… Lý Đông Dương trong lòng càng thêm lo lắng, việc này chỉ xảy ra chớp nhoáng, nhưng y đã hiểu rõ vừa rồi nguy hiểm tới mức nào! Phương Minh Viễn nếu trước mặt biểu hiện buông tha chuyện này, nhưng sau đó lại lén lút trả thù, thì phải làm sao? Cha nếu biết mình chọc tới một cái tai họa lớn như vậy cho dòng họ, liệu có tức giận không?

Lý Đông Dương nghĩ ngợi lung tung, càng nghĩ càng lo lắng, tất nhiên càng muốn biết cho rõ ràng thêm, để còn biết bệnh mà bốc thuốc.

- Cũng may hôm nay tôi vô tình đi ngang qua đây, bằng không cậu gặp phiền toái lớn rồi, chuyện này mà làm không tốt, có khi tập đoàn Thịnh Thế chỉ trong năm nay là phá sản ấy chứ!

Đường Vũ Cường thấm thía nói.

- Chú Lý sáng lập Thịnh Thế không dễ dàng, chúng ta là con cháu, cũng không nên vì xúc động nhất thời mà lấy về phiền toái lớn!

- Hắn rốt cuộc là con ông cháu cha của vị nào ở Bắc Kinh vậy? Sao tôi không biết có vị cán bộ cấp cao Trung Ương nào có họ Phương nhỉ?

Lý Đông Dương không nhịn được hỏi.

- Con ông cháu cha?

Đường Vũ Cương ngơ ngác một chút, rồi ngay lập tức cười khổ nói:

- Cậu nói vậy cũng không sai, tuy nghiêm khắc mà nói cũng không phải con ông cháu cha, nhưng cũng chẳng khác lắm!

- Vũ Cường!

Lý Đông Dương quả thực nóng vội tới phát điên rồi.

- Hắn gọi là Phương Minh Viễn, cổ đông lớn nhất của tập đoàn Carrefour, cháu đích tôn của nhà họ Phương, và cũng là người sáng lập tập đoàn Carrefour!

Đường Vũ Cường đè thấp thanh âm xuống nói:

- Nghe nói Phó Thủ tướng kiêm Bộ Trưởng Bộ Đường sắt Tô Hoán Đông, thủ tướng Tô, coi hắn như con đẻ vậy. Hắn thậm chí ra vào nhà Bộ Trưởng Tô như chính nhà mình vậy. Nhân vật như vậy, cậu váng đầu sao mà dám đi trêu chọc tới hắn?

Lý Đông Dương hoảng sợ hít vào một hơi, sau lưng lại đã thêm một tầng mồ hôi lạnh!

Người sáng lập tập đoàn Carrefour! Chỉ riêng cái này thôi đã đủ tiêu diệt nhà họ Lý rồi! Phải biết rằng, tập đoàn Carrefour, hoàn toàn có thể coi là khách hàng lớn nhất của tập đoàn Thịnh Thế! Hàng năm lượng mua sắm của tập đoàn Carrefour chiếm tới một phần ba tổng sản lượng bán ra của tập đoàn Thịnh Thế!

Hơn nữa, tập đoàn Carrefour là khách hàng trả tiền nhanh chóng sòng phẳng nhất trong tất cả khách hàng của tập đoàn Thịnh Thế, chưa bao giờ từng lề mề. Phải biết rằng, hiện giờ ở Hoa Hạ, nợ tiền đang là mốt! Tập đoàn Thịnh Thế tuy cũng miễn cưỡng được coi là một xí nghiệp nổi danh ở thành phố Thượng Hải, nhưng cũng bị vấn đề này làm cho hoa mắt chóng mặt. Một số đại lý bán hàng có thế lực đứng sau vững chắc, thậm chí còn khất nợ tới 3-5 tháng. So sánh với mấy đại lý này, tác phong trả tiền nhanh gọn lẹ đã khiến tập đoàn Carrefour trở nên đáng yêu phi thường.

Hơn nữa, trải qua chuyện “Sudan đỏ” vừa rồi, địa vị của tập đoàn Carrefour trong ngành siêu thị trong nước đã không ai có thể khiêu chiến, từ việc những xí nghiệp siêu thị bản địa trong thành phố Thượng Hải không chút do dự thu hồi những sản phẩm khả nghi là có thể thấy được. Nếu Phương Minh Viễn dưới sự giận dữ, mệnh lệnh tập đoàn Carrefour toàn diện ngăn chặn sản phẩm của tập đoàn Thịnh Thế, đối với tập đoàn Thịnh Thế mà nói, không khác nào một kích chí mạng!

Nêu tới tình trạng đó, cho dù cha yêu thương y hơn nữa, cũng chẳng còn cách nào khác!

Lý Quân Dao cũng không phải chỉ có một con trai là y, y còn có hai em trai và một em gái. Mặc dù hai em trai vẫn còn đang đi học, kinh nghiệm xã hội không nhiều, nhưng hiện tại Lý Quân Dao cũng mới chỉ 50 tuổi, có thể nói là đang độ tuổi xuân, vẫn còn đủ thời gian bồi dưỡng người thừa kế mình!

Lý Đông Dương càng nghĩ càng có cảm giác đau tim, tầng mồ hôi sau lưng còn chưa chảy hết, lại có thêm một tầng nữa. Trong quán cà phê tuy không nóng, nhưng y lại mồ hôi đầm đìa.

- Đông Dương, hiện giờ có thể nói thì nói đi, các cậu sao lại trêu chọc vào cậu Phương vậy? Được rồi, cậu không cần dùng cái ánh mắt đó nhìn tôi, dùng vốn hiểu biết của tôi về hắn và cậu, khả năng hắn chủ động trêu chọc cậu gần như bằng không.

Đường Vũ Cường xòe tay ra tỏ vẻ không sao hết nói:

- Dù sao thì ấn tượng của tôi về cậu và hắn làm tôi không cách nào nghĩ khác được.

Lý Đông Dương thở dài một hơi, lúc này mới đem chân tướng sự tình nói lại một lần. Mặc dù với Đường Vũ Cường và y, hai người cũng chưa phải bạn bè thân thiết gì, chỉ có chút hợp ý mà thôi. Nhưng hôm nay lại nhận nhân tình lớn như vậy của Đường Vũ Cường, sau này lại còn cần Đường Vũ Cường đứng giữa hòa giải, nên y cũng không dám giấu diếm.

- Hắc!

Đường Vũ Cường vỗ bàn, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ vào Lý Đông Dương, định nói lại thôi.

- Tôi biết, tôi biết, tôi sai rồi! Không cần phải nói!

Lý Đông Dương cúi đầu nói.

- Đông Dương, không phải tôi muốn nói cậu, nhưng cậu cứ nghĩ mà xem, nếu đổi thành cậu, đột nhiên không biết từ đâu chui ra một người, trả giá gấp hai, ba lần tiền, đòi mua lễ vật cậu định tặng cho Trưởng phòng Doãn, cậu có chịu bán không? Cậu thiếu chút tiền này sao? Cậu không thiếu, cậu Phương lại càng không thiếu! Cả tập đoàn Carrefour đều do hắn một tay sáng lập! Không nói trên danh nghĩa hắn còn sở hữu tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hong Kong, còn có nhà xưởng sắt thép ở tỉnh Liêu Ninh, ở tỉnh Tần Tây còn có nhà xưởng sản xuất Game Station hắn và công ty cổ phần Thế Gia góp vốn thành lập, còn có chuỗi nhà hàng nhà họ Phương mở khắp nước, chỉ riêng tổng tài sản tập đoàn Carrefour chỉ sợ cũng đã đủ vượt quá tập đoàn Thịnh Thế rồi đi? Cậu đòi so tiền với hắn ư? Tiền với hắn là cái rắm gì!

Đường Vũ Cường oán hận nói:

- Cậu còn dám uy hiếp hắn nữa? Cậu có biết không, hiện tại trong số các công ty xí nghiệp trong nước có quan hệ tốt nhất với cảnh sát và quân đội, tập đoàn Carrefour khẳng định có thể tính là đứng đầu! Xã hội đen sao, hắc hắc, Chính phủ nếu không để ý tới bọn họ, bọn họ còn có thể nhảy ra lon ton vài ngày, chứ đợi đến lúc Chính phủ ra tay, cậu nghĩ trên đất Hoa Hạ này, bọn họ có thể chống lại Chính phủ sao?

Trên trán Lý Đông Dương đã xuất hiện đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt lăn xuống hai bên gò má.

- Anh Đường! Anh nhất định phải giúp tôi!

- Giúp cậu, nói thì dễ lắm! Nhưng thôi phải giúp cậu như thế nào? Việc hôm nay tôi làm đã là mạo hiểm lắm rồi! Nếu biết cậu không ngờ lại dám mở miệng uy hiếp cậu Phương, kiểu gì tôi cũng không dám chen chân vào vũng nước đục này!

Đường Vũ Cường lắc đầu quầy quậy như cá trống bỏi.

Lý Đông Dương còn đang muốn nói cái gì, Đường Vũ Cường hướng y nháy mắt, chỉ thấy Doãn Hồng Tụ trầm mặt từ đằng xa đi tới. Rất hiển nhiên, tâm trạng cô hiện tại cực kỳ không tốt.

- Tiểu Mạn, lại đây!

Đường Vũ Cường vẫy tay một cái, nữ sinh viên kia chạy tới, như một chú chim nhỏ nép lại, kề sát bên cạnh Đường Vũ Cường.

- Đông Dương, trước mắt cứ thế đã nhé, có chuyện gì nói sau, tôi đi trước!

Đường Vũ Cương ôm eo thon của cô gái, đứng lên nói:

- Cuối cùng tôi nhắc nhở cậu một câu, đừng có giấu chuyện này với chú Lý! Biết đâu chú Lý có cách giải quyết việc này.

Nói xong, không đợi Lý Đông Dương nói gì, Đường Vũ Cường đã ôm người đẹp rời khỏi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv