Phương Minh Viễn vuốt hai tay, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
-Vụ trưởng La, tôi không thể không nhắc nhở ông, tôi mua kỹ thuật của tập đoàn Nokia, trước mắt cũng là kỹ thuật hạng hai, nếu không thể mau chóng bắt đầu sản xuất, lúc này các cơ sở nghiên cứu phát triển cải tiến, chỉ có miệng ăn núi lở, nhiều nhất ba năm, kỹ thuật rất có khả năng sẽ bị các doanh nghiệp đào thải toàn diện, chúng ta hiện giờ thời gian rất cấp bách rồi!
Chính phủ Hoa Hạ làm việc hiệu suất rất thấp lại cần nhiều thủ tục, giữa các ngành thì tranh cãi nổi tiếng cả nước, Phương Minh Viễn cũng không có kiên nhẫn chờ họ suy xét chu toàn tất cả các mặt – tới lúc đó, thức ăn cũng đã nguội lạnh cả rồi!
La Thành trên trán đã thấy lấm tấm mồ hôi, lời nói của Phương Minh Viễn đúng là trong ý có ý. Nếu bởi vì chính phủ liên ngành làm việc ướt át bẩn thỉu làm lỡ dở thời gian, làm kỹ thuật bị đào thải, trách nhiệm này ai gánh? Hiển nhiên, Phương gia không gánh lấy cái tội này rồi.
Ba người Hề Quốc Bình sắc mặt u ám, phải biết rằng, sau khi có được kỹ thuật, cũng chưa thể lập tức sản xuất ngay, phải huấn luyện công nhân, phải mua thiết bị điều chỉnh thử nghiệm, phải mua cả nguyên vật liệu, còn khai thác con đường tiêu thụ nữa . . . Tất cả việc này đều cần thời gian. Phương Minh Viễn nói rất rõ ràng, nhiều nhất ba năm, kỹ thuật này khả năng sẽ toàn diện được đổi mới. Cho nên thời gian lưu lại ba tập đoàn này cũng vô cùng gấp gáp. Nếu mất nửa năm bảy tám tháng kỹ thuật mới tới tay, như vậy tính ra nhiều nhất thời gian sản xuất cũng chỉ có hai năm!
-Cậu Phương, nếu kỹ thuật này không thể dẫn đầu xu hướng, ba năm sau có thể cải tiến toàn diện, giờ trao quyền sử dụng có thỏa đáng không?
Tông Chính đột nhiên ngắt lời nói.
Phương Minh Viễn chỉ cười mà không nói, La Thành liền mở miệng giải thích:
- Nha Nội, anh vẫn chưa biết, kỹ thuật chế tạo di động cũng giống như kỹ thuật chế tạo máy tính, tốc độ đổi mới rất nhanh, ba bốn năm, trước mắt là kỹ thuật hạng nhất sẽ biết thành kỹ thuật hạng hai, thời gian năm sáu năm này, kỹ thuật liền bị đào thải. Hơn nữa, trước mắt kỹ thuật hạng nhất này căn bản là không mua được!
Tông Chính vỗ một cái, làm bộ bừng tỉnh nói:
- Nếu đã như thế, mấy người kia còn chần chừ gì nữa? Đương nhiên phải càng sớm có được càng tốt! Thời gian càng chậm trễ, chẳng phải càng bất lợi với ba công ty các anh sao? Nếu kéo dài một năm, lại mời cậu Phương chuyển kỹ thuật cho, chẳng phải chẳng còn ý nghĩa gì sao?
Phương Minh Viễn kỳ quái liếc nhìn Tông Nha Nội, một người đứng giữa nói, cũng không phải là người thích làm vui lòng người khác, hôm nay thế nào mà lại chủ động giúp mình? Tông Chính nhìn Phương Minh Viễn nháy mắt mấy cái, cười mà không nói.
Ba người Hề Quốc Bình sắc mặt lại càng khó coi, ai cũng không thể ngờ, Tông Chính nhìn thì tưởng nói giúp bọn y, cuối cùng lại đứng về phía Phương Minh Viễn. Tuy rằng lời nói là thật, nhưng nghe thấy cũng khiến nhiều người tâng bốc cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng ba người này trong lòng thấy mất hứng cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Nha Nội dù sao cũng là nha nội, tuy rằng Chủ tịch Quốc hội đã lui về, nhưng sức ảnh hưởng còn hơn rất nhiều so với lúc trước được đề bạt làm cán bộ, hiện giờ đúng là như mặt trời ban trưa. Hơn nữa đời thứ hai nhà họ Tông không thể vào được bộ Chính trị, nhưng cán bộ phó tỉnh vẫn có mấy người. Tuy rằng hạ chức của bọn họ rất khó, nhưng gây trở ngại trên con đường của bọn họ, chặt đứt tiền đồ của họ thật dễ dàng!
-Cậu Phương, nói vậy cũng rõ ràng rồi, đừng nghĩ ba tập đoàn chúng tôi có sản nghiệp lớn, thực chất cũng chỉ là con hổ giấy, miệng cọp gan thỏ. Không nói dối anh, từ ngày thành lập công ty cho tới nay, bên trong doanh nghiệp phải chỉnh đốn còn chưa xong. Thiết bị của doanh nghiệp thì cổ lỗ, sản phẩm trên thị trường thì chất lượng yếu kém, phần lớn công nhân kêu gào về đãi ngộ, doanh nghiệp mắc nợ chồng chất, nợ ngân hàng chưa trả nợ cũ đã có nợ mới, ngân hàng cũng không muốn cho vay tiếp nữa. . .
Vũ Quốc Cường vẻ mặt khó xử chơi bài thương tình, thao thao bất tuyệt liệt kê hết cả khó khăn của công ty.
Phương Minh Viễn lúc đầu còn kiên nhẫn nghe, nhưng Vũ Quốc Cường nói liên tục không ngừng, ước chừng cũng đã bảy tám phút không có ý định ngậm miệng, quả thực nghe tổng giám đốc Vũ kể khổ, sắc mặt Phương Minh Viễn có phần u ám hơn. Doanh nghiệp quốc doanh khó khăn, điều này không sai, nhưng có khó khăn bằng doanh nghiệp tư nhân gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng không? Không cho vay? So với doanh nghiệp quốc doanh, doanh nghiệp tư nhân một mình phải xoay sở, đã khó lại càng khó hơn nữa! Bản thân hắn nếu không phải ngay từ đầu có mối quan hệ tốt với ngân hàng Giao Thông thì ban đầu ai cho vay đây?
Hơn nữa điều khiến Phương Minh Viễn cảm thấy bất mãn nhất chính là doanh nghiệp quốc doanh này dù không phát lương cho cán bộ công nhân viên thì mấy vị lãnh đạo cũng chẳng khổ chút nào, ngồi xe rèm che, đi hội hè ăn uống, vốn không có nghĩ tới , bọn họ có một chút cơm, là do mấy chục thậm chí mấy trăm công nhân viên chức nhà máy đem lại. Giờ lại còn than khóc với mình nữa!
-Vụ trưởng La, nếu công ty bọn họ khó khăn như vậy, vì sao bộ còn để họ thành lập công ty? Nếu không thì đổi một vị lãnh đạo làm có hiệu quả và lợi ích chút? Phải biết rằng, tốc độ đổi mới kỹ thuật di động rất nhanh, không nghiên cứu liên tục phát triển năng lực, chỉ sau vài năm, mấy người tổng giám đốc Vũ phải làm thế nào?
Phương Minh Viễn cau mày nói với La Thành. Vũ Quốc Cường đang kể khổ giống như bị cắt ngang họng, đang quàng quạc phải dừng lại!
-Hả?
La Thành trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt che mặt, cố nhịn cười.
-Như vậy đi, hôm nay chúng ta nói chuyện cùng với tổng giám đốc Hề và tổng giám đốc Mã, nếu chúng ta có thể bàn luận thành công, như vậy sau này ủy ban phát triển có cấp giấy phép cho ai, thì cũng phải theo đó mà chấp hành.
Phương Minh Viễn tỏ vẻ chân thật, tin tưởng nói. Rõ ràng là các người khóc lóc nỉ non muốn gia nhập, lại không muốn bỏ tiền, thực ra muốn tôi làm từ thiện phải không? Hơn nữa, chính là có tiền, cũng tuyệt đối không lấy của mấy người Vũ Quốc Cường, căn bản đã có tài sản quốc hữu, ăn trên ngồi chốc hưởng quan liêu rồi!
Vũ Quốc Cường trong lòng khẩn trương, vội vàng đứng dậy nói:
-Cậu Phương hiểu lầm rồi!
Đùa phải không, nếu đến đây không được trao quyền, sau khi trở về bộ nhất định các lãnh đạo sẽ cho hắn một trận nhớ đời khó quên. “Ký ức tốt đẹp” – là ván đã đóng thuyền rồi, đi đàm phán không ngờ cuối cùng chính mình lại bị đá ra!
-Hiểu lầm à? Sao mà hiểu lầm? Nếu các anh khó khăn như thế thì không cần phải phùng má giả làm người mập, như vậy khó lấy được giấy phép di động, nếu các anh trì hoãn thời gian quý giá, khiến di động nước ngoài chiếm lĩnh thị trường, vậy thì các anh với tôi đều là tội nhân của đất nước!
Phương Minh Viễn nghiêm mặt nói:
- Công ty tôi sở dĩ trả giá cao như vậy, từ mấy năm trước đã ký kết vụ giao dịch này, chính là hy vọng điện thoại trong nước phát triển trên thị trường, đánh bật doanh nghiệp điện thoại nước ngoài. Cũng chính bởi vậy, bên tôi mới đồng ý điều kiện đem kỹ thuật này trao tặng ba tập đoàn, hy vọng cùng các anh đồng tâm hiệp lực, mặc dù không chiếm được thị trường cao cấp, nhưng ít nhất ở thị trường trung cấp các sản phẩm cũng chiếm được một vị trí nhỏ nhoi! Mọi người có cơ hội được dùng sản phẩm giá rẻ! Nếu không vậy, doanh nghiệp tôi độc quyền chẳng phải rất tốt sao!
Phương Minh Viễn nói một hồi, mặt Vũ Quốc Cường lúc xanh lúc trắng, hai người Hề Quốc Bình và Mã Quốc Lập cảm thấy may mắn vì Vũ Quốc Cường đi trước một bước, nếu không người hiện giờ xui xẻo chính là mình! Thằng ngốc cũng hiểu, hiện giờ phát triển điện thoại di động lợi nhuận cao, tuy rằng bọn họ kêu nghèo, nhưng chỉ là để giảm bớt giá Phương gia đưa ra, nhưng muốn bọn họ buông tha cho thì không thể được!
-Cậu Phương, tôi không phải có ý đó. .
Vũ Quốc Cường cảm thấy lo lắng, không có ý đó làm sao lại thao thao bất tuyệt lâu như thế?
-Cậu Phương, tôi nghĩ tổng giám đốc Vũ . . .
La Thành cũng vội vàng hòa giải. Ba tập đoàn lớn có được giấy phép chế tạo điện thoại di động, đã phải qua nhiều lần thương thảo với bộ Công nghiệp điện tử và ủy ban phát triển mới có kết quả, đừng nói chuyện vốn khó sửa đổi, mà kể cả có sửa đổi, chưa một tập đoàn nào có thể thay thế được tập đoàn Nam Thông, chỉ sợ không có mấy tháng tranh chấp, không thể có kết quả được.
La Thành hòa giải một hồi cùng Hề Quốc Bình và Mã Quốc Lập, Phương Minh Viễn lúc này mới buông tha, Vũ Quốc Cường lúc này lưng đã toát mồ hôi lạnh, không bao giờ . . . nói năng bừa bãi nữa.
Hề Quốc Bình và Mã Quốc Lập trải qua lúc nãy đã bị rung cây dọa khỉ, giờ ngôn ngữ cũng cẩn thận hơn rất nhiều.
Mặc dù thế, phí trao quyền hai bên đưa ra vẫn đang chênh lệch không nhỏ.
Mấy người Hề Quốc Bình kỳ thật không phải là không có chỗ nào lợi thế, cả hai bên trong lòng đều hiểu điều này, nếu như Phương gia không đáp ứng được việc trao kỹ thuật sản xuất điện thoại di động cho những doanh nghiệp quốc doanh thì bộ Công nghiệp điện tử khi nào mới có thể đưa xuống giấy phép cái này thật sự là rất khó nói, tới thời điểm đó, chỉ sợ Phương gia chỉ có thể đem tới Hồng Kông hoặc nước ngoài Hoa Hạ để sản xuất di động. Tuy không hẳn là không thể được, nhưng điều này vi phạm quy ước ban đầu của Phương Minh Viễn.
Nhưng mấy người Hề Quốc Bình cũng hiểu, chỉ cần Phương gia đáp ứng việc trao quyền sản xuất cho doanh nghiệp quốc doanh, trung ương sẽ không để ý doanh nghiệp nào được trao quyền lớn nhất, bộ Công nghiệp điện tử mặc dù trong chuyện này đang có quyền phát ngôn lớn, nhưng cũng không thể để ý kịp, bắt buộc Phương gia không ràng buộc hoặc bắt mấy người Hề Quốc Bình hạ giá thấp, như vậy chẳng những sẽ đắc tội với Phương gia mà còn một số người đứng sau nữa, hơn nữa sẽ làm cho mọi người thất vọng, như vậy chỉ sợ sau này Phương gia sẽ không bao giờ . . . đưa kỹ thuật mới mang về nữa.
Nói vậy chỉ sợ là không thể được, tuy nhiên các lãnh đạo phải biết rằng, mấy năm vừa qua, Phương gia cống hiến cho quốc gia, nếu tính toán cặn kẽ cũng vô cùng là khả quan. Không cần nói gì thêm, hai mỏ than và quặng sắt mới kia Phương gia đã chủ động giao cho doanh nghiệp nhà nước, được lãnh đạo các nơi nhiều lần tán dương.
Vì thế, cuộc đàm phán lâm vào cục diện bế tắc.