Hợp pháp hóa làm giàu tập thể một cách hợp lý? Mấy người Lý Minh Cơ có cảm chút cảm giác não không theo kịp.
Cách nói này thật ra không sai, nhưng nếu chính thức áp dụng vào thực tế, khó khăn không nhỏ! Là một xí nghiệp chuỗi siêu thị bán lẻ, nếu muốn lợi nhuận cao, chỉ có thể mua vào thấp bán ra cao. Mà hàng hóa giá cả càng thấp, bọn họ khi định giá sản phẩm càng nắm quyền chủ động.
Hoa Hạ hiện tại, khi người trong nước mua sắm, hầu hết đều chú ý tới giá cả. Giá cả càng thấp, sẽ hấp dẫn nhiều khách hàng hơn, đương nhiên cũng bởi vậy việc kinh doanh của siêu thị cũng sẽ ngày càng tốt. Tập đoàn Carrefour, đương nhiên cũng không ngoại lệ, thậm chí có thể nói, tập đoàn siêu thị này giá mua từ xưởng hàng vào bậc thấp nhất cả Hoa Hạ. Nhưng giá tiền cũng không thể nói giảm giá là giảm giá. Dù sao siêu thị cũng cần phải đảm bảo lợi nhuận ổn định.
Mặc dù, bọn họ cũng hiểu, ép giá xưởng hàng liên tục, là một hành động tuyệt đối không thể làm được, nhưng hiện giờ, đối mặt với tập đoàn Refur bán giá thấp như vậy, bọn họ sao có thể quan tâm tới những nhà cung cấp kia, ngay cả bọn họ chính bản thân cũng khó bảo toàn!
- Tổng giám đốc Hoa, Tôn Chiếu Luân nói lời này lúc nào vậy?
Lý Minh Cơ vội vàng hỏi.
- Chú Tôn quả thật đã từng nói vậy, hình như là nói ở cuộc họp tập thể hiệp hội siêu thị thành phố Thượng Hải!
Phương Minh Viễn mỉm cười nói. Mặc dù ý kiến này là Tôn Chiếu Luân tự mình nghĩ ra, nhưng không có sự ngầm đồng ý của hắn, Tôn Chiếu Luân cũng sẽ không dám quang minh chính đại nói ra ở nơi công cộng.
Ở kiếp trước, Hoa Hạ được xưng là “Nhà xưởng của thế giới”, nhưng đồng thời cũng là quốc gia có lượng hàng giả, hàng kém chất lượng và sách lậu xuất hiện khắp nơi. Mà nguyên nhân những hàng giả và hàng kém chất lượng này xuất hiện khắp nơi, hung hăng ngang ngược không kiêng dè ai, không thể cấm được, không những do chủ nghĩa bảo hộ của địa phương và những xí nghiệp lòng dạ hiểm độc muốn kiếm món lợi khổng lồ phi pháp, mà còn do mức thuế nặng nề của Hoa Hạ khiến bọn họ không thể không cúi đầu nhượng bộ.
Mặc dù, những chuyên gia thuế kia cũng có nói qua, thuế Hoa Hạ nếu so với tổng thể trung bình trên thế giới, cũng không phải cao nhất. Thế nhưng bọn họ lại vô tình xem nhẹ một điều là, ở Hoa Hạ, cho dù là công dân hay xí nghiệp, ngoài việc phải nộp thuế quốc gia quy định, còn phải nộp hàng đống thuế lung tung lằng nhằng khác nữa!
Bỏ qua những lý do này ở ngoài, lợi nhuận của những xí nghiệp này còn bị áp chế trên diện rộng, mà chi phí để làm ra thành phẩm lại cao, cho nên, khi bán hàng với siêu thị - những khách hàng lớn này, lợi nhuận họ thu được từ mức chênh lệch của giá thành xuất xưởng và chi phí sản xuất là vô cùng ít ỏi.
Ở kiếp trước, nguyên nhân rất nhiều xí nghiệp bỏ kinh doanh hàng hóa, tham gia vào ngành bất động sản và giao dịch chứng khoán là bởi vì, làm xí nghiệp hàng hóa dễ thua lỗ, nhưng lợi nhuận kiếm được lại chẳng đáng bao nhiêu, đã thế, nếu cực khổ đi kinh doanh xí nghiệp, không bằng đi đầu tư cho rồi.
Mà nguyên nhân tiền lương công nhân trước sau vẫn khó có thể tăng lên, không cách nào đuổi kịp tốc độ tăng trưởng kinh tế của quốc gia, cũng do những nguyên nhân tương tự. Không phải bởi các xí nghiệp đều có lòng dạ độc ác, đều muốn bóc lột công nhân, mà là nếu bọn họ tăng lương cho công nhân, lợi nhuận còn lại, làm cho họ cảm thấy không đáng công một năm cực khổ. Chủ xí nghiệp cũng là người, cũng muốn nhận được xứng đáng công sức mình bỏ ra, hơn nữa ngành kinh doanh này, muốn phát triển mạnh một xí nghiệp có lẽ phải cần đến 10 năm, 20 năm hay thậm chí là vài chục năm, nhưng để suy tàn, lại chỉ cần vài năm!
Cứ như vậy, xí nghiệp Hoa Hạ ngày càng có xu hướng rỗng ruột.
Tôn Chiếu Luân nhìn ra nguy cơ trong chuyện này, nếu tất cả các xí nghiệp lớn nhỏ đều đóng cửa hoặc thay đổi mặt hàng sản xuất, chỉ còn lại có tập đoàn công ty lớn, đối với ngành bán lẻ không phải chuyện gì tốt. Bởi vì hàng hóa từ những tập đoàn công ty lớn này, đều được chuyển tới các chi nhánh của chúng, cứ như vậy, ngành bán lẻ sẽ bị họ khống chế.
Cho nên, mấy năm gần đây tập đoàn Carrefour vừa mở rộng ở ba tuyến thành thị, vừa thu mua một số nhà xưởng, thành lập hệ thống tự cung cấp hàng hóa trong siêu thị. Nhưng đây cũng chỉ là cách tạm thời, hay còn có thể nói là cách bổ sung, không thể phát huy tác dụng lớn.
Cho nên, Tôn Chiếu Luân cho rằng, muốn tập đoàn Carrefour có tốc độ phát triển nhanh chóng như dự định, cần ổn định xí nghiệp cung cấp hàng hóa trước, vấn đề đặt ra là, làm thế nào để những xí nghiệp này có thể phát triển ổn định? đây chính vấn đề chủ yếu mà Tôn Chiếu Luân quan tâm thời gian gần đây. Mà lần y đề xuất ý kiến ở hiệp hội siêu thị Thượng Hải, chỉ là tìm hiểu trước khi hành động mà thôi. Chỉ là theo phản ứng của các thành viên trong hiệp hội siêu thị Thượng Hải mà nói, mọi người đối với lời đánh giá của Tôn Chiếu Luân hầu hết đều tán thành, nhưng muốn áp dụng ý kiến đó vào thực tế, lại vô vàn khó khăn, đâm ra không có ai tình nguyện thử trước.
- Nếu nói như vậy, điều này chẳng phải chúng ta tự gán cho mình mức giá giới hạn sao?
Lâm Dung có chút không hiểu nói.
Phương Minh Viễn hơi lắc đầu nói:
- Dung Dung, một xí nghiệp thành công, nếu chỉ chăm chăm với bên ngoài thì ép giá các xí nghiệp cung cấp hàng hóa, với bên trong thì ép lương của công nhân viên, không cho họ mức lương họ đáng được hưởng, thì tuyệt đối xí nghiệp đó không thể được gọi là một xí nghiệp thành công! Suy nghĩ của cô hiển nhiên là sai lầm! Siêu thị Carrefour chúng ta, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ cần giá tiền chúng ta bán hàng là thấp nhất, mà chỉ cần hàng hóa tốt nhất!
Theo Phương Minh Viễn thấy, những siêu thị suốt ngày tuyên truyền khắp nơi mình bán giá thấp nhất thành phố kia, thậm chí chỉ cần phát hiện có nơi bán giá thấp hơn là giảm giá, đều không phải cách làm khôn ngoan. Luôn cố giảm giá hàng hóa, sẽ chỉ khiến trong ngành siêu thị xuất hiện một vòng tuần hoàn tiêu cực. Tất cả mọi người đều sẽ chỉ quan tâm tới giá cả, lại không chú ý tới giá tiền của hàng hóa là do nhiều nguyên nhân tổng hợp lại.
Chuyện này cũng giống với ở Bắc Kinh, giá cả hàng hóa những siêu thị ở đường Trường An có thể so sánh với giá cả ở các siêu thị ở chỗ khác sao? Nếu giá cả hàng hóa ở siêu thị khu đất trung tâm lại còn thấp hơn giá cả hàng hóa trong những siêu thị ở chỗ khác, như vậy hiển nhiên trong chuyện này có vấn đề. Giữa hai siêu thị đã có giá tiền thuê đất chênh lệch lớn, giá hàng hóa sao có thể như nhau? Siêu thị cũng không phải Lôi Phong – làm việc tốt không cần báo đáp, đương nhiên sẽ không làm chuyện kinh doanh mà biết chắc chắn sẽ lỗ! Đã như vậy, chắc chắn ở phương diện nào đó của siêu thị này, kém hơn rất nhiều so với những siêu thị ở chỗ khác.
- Chúng ta vì khách hàng cung cấp hàng hóa có thể yên tâm sử dụng, dịch vụ bảo hành nhanh và tiện lợi, hoàn cảnh mua sắm thoải mái, cung cấp các sản phẩm giá rẻ, khiến các khách hàng mua sắm trong tâm trạng dễ chịu… Tất cả những điều này tổng hợp lại, mới là hình tượng của siêu thị Carrefour chúng ta trong cảm nhận của khách hàng!
Phương Minh Viễn quay về phía người đàn ông trung niên sau hắn, nói:
- La Thận, ông nhất định phải nhớ kỹ điều này, siêu thị Carrefour tuyệt đối không thể chỉ dựa vào việc giảm giá để cạnh tranh. Tôi không hy vọng sau này nghe được người dân Bắc Kinh nói, siêu thị Carrefour là siêu thị bán giá rẻ nhất.
La Thận vội vàng gật đầu. Y là tổng giám đốc tập đoàn Carrefour chi nhánh Bắc Kinh, lần này tập đoàn Refur khai trương siêu thị mới, y tất nhiên muốn tới quan sát một phen.
- Cậu Phương!
Trần Trung đột nhiên đưa điện thoại đang cầm trong tay cho Phương Minh Viễn, nói
- Điện thoại của Tổng giám đốc Tôn!
Phương Minh Viễn nhận lấy. Mới chỉ nghe xong vài câu, sắc mặt hắn lộ vẻ vui mừng, nói:
- Chú Tôn, như vậy thì tốt quá! Ừ, tôi đồng ý, lập tức hành động đi! Tổng giám đốc La cũng đang ở bên cạnh tôi, ông nói trực tiếp với ông ta đi.
La Thận chỉ có thể không hiểu mô tê gì nhận lấy điện thoại, chỉ nghe vài câu, trên mặt ông lộ ra thần sắc cực kỳ kinh ngạc, môi mấp máy muốn nói lại thôi, chẳng qua ông cũng đồng ý.
Siêu thị Carrefour với đặc trưng chiếc cửa đỏ thẫm, lúc này bên trong đã chật kín người, người dân xung quanh siêu thị đang vào đây để hưởng thụ niềm vui mua sắm.
Vợ chồng Chu Vũ Lâm là một đôi vợ chồng trẻ sống ở gần đó, cả hai người họ đều đến từ Tam Tương, cho nên cực kỳ yêu thích đồ ăn cay. Tuy đến Bắc Kinh có khí hậu khô hanh, nhưng khẩu vị của hai người vẫn không hề thay đổi.
- Anh Vũ, hôm nay chúng ta mua hai chai tương ớt Henri về đi, nghe nói đây là sản phẩm của xí nghiệp nổi danh quốc tế đấy.
Người vợ Lăng Diễm ôm lấy cánh tay người chồng, chỉ về kệ hàng cách đó không xa nói. Thực phẩm nhập khẩu, như tương ớt Henri, nếu so với sản phẩm cùng loại trong nước, đắt hơn gấp đôi! Nếu không phải tiền lương tháng này của Chu Vũ Lâm được tăng lên một bậc, cô cũng không nỡ mua vì tiếc.
Chu Vũ Lâm hiểu ý cười cười, đối với chút nguyện vọng nhỏ bé ấy của vợ, y đương nhiên không từ chối.
Chu Vũ Lâm vừa mới lấy một chai tương ớt từ kệ hàng, đang định cho vào trong giỏ xe hàng, bỗng nhiên một người đàn ông trẻ tuổi đeo bảng hiệu nhân viên siêu thị Carrefour đi tới, nhẹ giọng nói:
- Chào anh, thật xin lỗi, chúng tôi mới nhận được lệnh của cấp trên, bởi chất lượng tương ớt Henry có vấn đề, nên phải thu hồi hàng từ trên kệ ngay! Bộ phận chăm sóc khách hàng cũng đã nhận được tin tức này, nên đình chỉ tiêu thụ tương ớt Henri. Cho nên, mong anh có thể đưa lại chai tương ớt đó cho tôi!
- Thu hồi hàng trên kệ ngay lập tức?
Chu Vũ Lâm giật mình kinh hãi, kinh ngạc hỏi:
- Vì sao?
- Điều này… Mệnh lệnh tới thật sự quá bất ngờ, cấp trên cũng chưa giải thích nguyên nhân cho chúng tôi. Hơn nữa cũng không chỉ riêng siêu thị này, tất cả siêu thị chi nhánh của tập đoàn Carrefour hiện tại đều đang gấp rút thu hồi tương ớt Henri. Tôi nghĩ nguyên nhân cụ thể, hai vị khoảng hai ngày nữa sẽ biết, còn bây giờ, thực sự rất xin lỗi!
Người đàn ông trẻ tuổi lễ độ nói.
Chu Vũ Lâm trong lòng càng thêm thắc mắc, tương ớt Henri rút cuộc là bị làm sao vậy, đến mức tập đoàn Carrefour thu hồi nó trong cả nước!
Lăng Diễm lấy chai tương ớt trong tay Chu Vũ Lâm, đưa cho nhân viên siêu thị Carrefour. Ngay sau đó, cô thấy năm nhân viên siêu thị Carrefour đẩy xe hàng đi tới, lấy xuống tất cả tương ớt Henri trên kệ hàng. Tiếp theo lại có thêm vài nhân viên siêu thị Carrefour, đưa tới sản phẩm mới, một lần nữa bày lên kệ. Chu Vũ Lâm chú ý tới, sản phẩm bị thu hồi không chỉ riêng tương ớt Henri.
- Thông báo khẩn cấp, đây là thông báo khẩn cấp!
Bên tai đột nhiên truyền tới một giọng nói ngọt ngào.
- Các vị khách hàng thân mến, hiện nay chúng tôi mới nhận được mệnh lệnh từ tổng công ty, những sản phẩm sau đây: Tương ớt Henri, dầu thực vật “Sơn Phong”, đồ ăn nhà họ Vương, tơ cải bẹ, miếng cải bẹ, cải bẹ thơm ngon, cải bẹ thơm ngon cao cấp… 15 loại sản phâm này, đều thu hồi khẩn cấp! Những vị khách đã lỡ lấy chúng, xin hãy đưa lại cho nhân viên siêu thị Carrefour! Còn những vị khách đã lỡ mua, xin hãy đem hóa đơn tới quầy thanh toán, chúng tôi sẽ đền bù lại gấp đôi. Rất xin lỗi các vị vì đã làm phiền việc mua sắm của các vị, mong các vị thứ lỗi và thông cảm cho chúng tôi!
Thông báo khẩn cấp liên tục lặp đi lặp lại trong siêu thị, Chu Vũ Lâm nhìn thấy, không ít khách hàng đều lấy sản phẩm từ giỏ xe hàng ra, đưa lại cho nhân viên siêu thị Carrefour.
- Chu Vũ Lâm, rút cuộc siêu thị Carrefour muốn làm gì nhỉ?
Lăng Diễm kinh ngạc chỉ vào nhân viên siêu thị Carrefour đang ở khắp nơi, nói. Trường hợp như thế này, thật sự quá ít khi xảy ra.
Kỳ thật trường hợp tương tự như vậy, không chỉ xảy ra ở chi nhánh siêu thị Carrefour này, mà đúng như lời của người nhân viên siêu thị Carrefour kia, ở tất cả siêu thị tập đoàn Carrefour trong Hoa Hạ, cũng đang diễn ra khung cảnh tương tự. Điều này không thể nghi ngờ dẫn tới sự chú ý của giới truyền thông, tất cả mọi người đều tò mò, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà khiến cho tập đoàn Carrefour hạ lệnh thu hồi khẩn cấp 15 loại sản phẩm này.
Rất nhiều phóng viên đã chạy tới siêu thị Carrefour, muốn lấy được tin tức trực tiếp, nhưng cho dù là tổng công ty tập đoàn Carrefour ở Bắc Kinh, hay là giám đốc ở các chi nhánh, đối với chuyện này đều thống nhất mười phần – đều nói nhận được mệnh lệnh từ tổng công ty, thu hồi 15 loại sản phẩm này, còn về phần nguyên nhân, tổng công ty vẫn chưa giải thích.
Đến trưa, trong siêu thị Carrefour ở Bắc Kinh, 15 loại sản phẩm này đều đã biến mất toàn bộ trên kệ, hơn nữa trước cửa siêu thị Carrefour còn dàn thông báo, miễn là khách hàng đã mua 15 loại sản phẩm này ở siêu thị Carrefour trong vòng một năm gần đây, mặc kệ đã sử dụng hay chưa, chỉ cần có hóa đơn, đến siêu thị Carrefour sẽ được đền bù gấp đôi số tiền bỏ ra vô điều kiện.
Cứ như vậy, lại càng gây ra hiệu quả chấn động! Trong thời gian ngắn, đủ loại suy đoán được đưa ra khắp nơi.
- Siêu thị Carrefour điên rồi sao?
Lý Minh Cơ khó tin nói. Thu hồi tất cả 15 loại sản phẩm, trong đó có cả nhãn hiệu nước ngoài tương ớt Henri, đây là lần đầu tiên từ khi siêu thị Carrefour thành lập.
- Không thể là tùy ý làm bậy đâu, mọi người cũng không phải không biết rõ Tôn Chiếu Luân, ông ta làm vậy, chắc chắn có dụng ý gì đó!
Giáp Hoa nhíu mày, thấp giọng nói. Y đã từng tìm hiểu cẩn thận về Tôn Chiếu Luân, phong cách kinh doanh của người này, tuy không phải là bảo thủ, nhưng luôn tính trước cẩn thận rồi mới làm!
- Vấn đề hiện giờ chúng ta cần quan tâm không phải nguyên nhân vì sao siêu thị Carrefour làm như vậy, mà là nên suy nghĩ xem chúng ta có làm giống như họ không!
Hoa Lương cắn răng nói, mặc dù siêu thị của y chưa chắc đã có nhãn hiệu nước ngoài như tương ớt Henri, nhưng các loại sản phẩm như dầu thực vật “Sơn Phong”, các loại đồ ăn linh tinh nhà họ Vương trong nước, tám phần mười là cũng có.
Lý Minh Cơ lúc này lại nhận một cuộc điện thoại, sau một lúc lâu vẻ mặt có chút quái dị nhìn mọi người nói:
- Các thành viên khác của hiệp hội siêu thị Thượng Hải, cũng đã mệnh lệnh cho các siêu thị chi nhánh, thu hồi khẩn cấp 15 loại sản phẩm này.