Trong lịch sử phát triển của nhân loại, không thiếu những chuyện chỉ vì một chi tiết nhỏ mà quyết định thành bại.
Người Hoa Hạ từ xưa đã sớm để lại rất nhiều danh ngôn nói về sự coi trọng đối với chi tiết nhỏ. Ví dụ như Lão Tử đã từng nói “Việc lớn thiên hạ, cần phải làm từ việc nhỏ”, trong “Tuân tử” thì nói “Không tiến nửa bước, không thể đi ngàn dặm, không trải qua sông nhỏ, sao có thể thành biển lớn”. Người phụ tá Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước – Thừa tướng Tần quốc Lý Tư đã từng nói “Thái Sơn không có đất bồi đắp, sao có thể lớn; biển rộng không có trăm sông đổ về, sao có thể sâu".
Mà ở những quốc gia phương Tây, nhắc đến chi tiết nhỏ quyết định thành bại, người ta nhớ ngay tới vị quốc vương Anh quốc Richard đệ tam và đối thủ của ông – bá tước Richmond chiến tranh quyết định ai là người thống trị Anh quốc. Cùng từ sự kiện đó, mà truyền lưu lại cho tới nay một bài thơ ngắn.
- Đánh mất một cái đinh, hỏng một chiếc móng ngựa.
Hỏng một chiếc móng ngựa, một chiến mã gãy chân.
Một chiến mã gãy chân, một kỵ sĩ bị thương
Một kỵ sĩ bị thương, thua một trận chiến
Thua một trận chiến, mất cả đế quốc.
Chuyện này rốt cuộc là thật hay giả, bởi vì đã quá xưa rồi, nên không ai có thể kiểm chứng, nhưng ít nhất cũng chứng minh được: nhiều khi, một chi tiết nhỏ có thể quyết định thành bại.
Trong cơn mưa phùn kéo dài, Phương Minh Viễn và Ollila nói chuyện cả một buổi sáng, tới tận khi Lâm Dung nhắc nhở bọn họ đã tới giờ cơm trưa, bọn họ mới dừng lại.
Ollila lúc này, thần thái bay bổng, vẻ mặt vui mừng, tựa như vừa đem được người đẹp y đã tương tư mười năm nhét vào phòng vậy, trên đường đi tới nhà hàng cười nói không ngừng, khiến cho không ít người phải chú ý. Tuy rằng, Ollila xưa nay trong công ty, cũng không phải lúc nào cũng là hình tượng nghiêm khắc, nhưng như hôm nay, cũng là cực kì hiếm thấy. Không ít công nhân viên tập đoàn Nokia đều tò mò, không biết là tin tức gì tốt, mà có thể khiến Chủ tịch vui vẻ như thế!
Sau bữa cơm trưa đơn sơ vừa ăn được một chút đã dừng lại khiến Lư Minh Nguyệt và Mai Đông Trạch trong lòng oán thầm không thôi, tới buổi chiều, Lư Minh Nguyệt và Mai Nguyên Trạch cùng với hai cán bộ cấp cao tập đoàn Nokia tham quan tập đoàn Nokia, còn Phương Minh Viễn với Ollila thì đi gặp mặt các thành viên trong Hội đồng quản trị.
Kỳ thật trong Hội đồng quản trị có không ít người Phương Minh Viễn đã gặp qua ở sân bay, bây giờ chính thức cần giới thiệu chỉ còn vị chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Nokia – Fremont Rato, ông là người kế nhiệm của chủ tịch Hội đồng quản trị trước đây – Keira, mà Keira lại là Bá Nhạc của Ollila, chính ông đã đưa Ollila từ ngân hàng Hoa Kì tới tập đoàn Nokia, hơn nữa hoàn toàn tín nhiệm Ollila, cho Ollila thoải mái phát huy tài năng của mình.
Mà nhờ có Keira ủng hộ, Ollila – lúc ấy vừa mới 36 tuổi, mới có thể trở thành một trong những người đứng đầu của tập đoàn điện thoại di động Nokia, từ đó về sau mới có thể tiến vào Hội đồng quản trị. Do kinh tế nước Mỹ về sau lâm vào khủng hoảng, mà theo sự khủng hoảng kinh tế của nước Mỹ, kinh tế thế giới cũng gặp khủng hoảng theo, và đương nhiên, có quan hệ mậu dịch mật thiết với nước Mỹ - châu Âu cũng không ngoại lệ. Tập đoàn Nokia gặp phải thua lỗ nghiêm trọng, nhưng sau đó lĩnh vực điện thoại di động do Ollila quản lý lại lấy được thành công huy hoàng, so với những lĩnh vực khác trong tập đoàn Nokia gây nên thua lỗ nghiêm trọng, lĩnh vực điện thoại di động quả thật chính là bình tiếp tế máu cho tập đoàn Nokia. Cũng bởi công trạng xuất sắc này, từ đó năng lực của Ollila bắt đầu được Nokia công nhận.
Nhưng tới năm 1988, do không chịu nổi áp lực lớn từ việc tập đoàn thua lỗ, Keira tự sát. Fremont Rato kế nhiệm ông. Cũng may sau khi Fremont Rato kế nhiệm, vẫn luôn ủng hộ hết mình cho Ollila. Ollila cũng không khiến cho Fremont Rato thất vọng, tới năm 1992, ông trở thành Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc Nokia.
Trong những năm khó khăn nhất này của tập đoàn Nokia, nhờ Fremont Rato ủng hộ, Ollila mới có thể thuyết phục các cổ đông khác của tập đoàn Nokia, ngoài lĩnh vực điện tín và điện thoại di dộng thì giữ lại, còn sản nghiệp của các lĩnh vực khác thì chuyển nhượng toàn bộ ra ngoài! Việc này cũng khiến tập đoàn Nokia hôm nay có cơ sở bền vững.
Trong mấy lần nói chuyện của Phương Minh Viễn và Ollila, Ollila cũng đã từng nhiều lần nhắc tới vị Chủ tịch Hội đồng quản trị này, với vẻ mặt rất tôn kính. Cho nên Phương Minh Viễn khi gặp Fremont Rato, cũng tỏ vẻ khiêm nhường.
Sau khi hai bên nói chuyện một lúc, Ollila trở lại vấn đề chính.
- Cậu Phương, trải qua thảo luận vừa rồi của Hội đồng quản trị, chúng tôi về cơ bản đã thống nhất xong. Chỉ cần chúng tôi ở một số vấn đề nhỏ có thể thống nhất ý kiến, thì nguyện vọng cậu nhập cổ phần tập đoàn Nokia, hoàn toàn có thể thực hiện!
Trước khi Phương Minh Viễn tiến vào phòng họp, bọn họ đã có một cuộc họp Hội đồng quản trị kéo dài nửa tiếng.
Phương Minh Viễn mỉm cười đừng dậy, hơi khom lưng nói với mọi người:
- Có thể cùng các vị chứng kiến tương lai tươi sáng của tập đoàn Nokia, tôi cảm thấy rất vinh hạnh! Cũng hy vọng sau này, mọi người có thể hợp tác vui vẻ với tôi.
Fremont Rato cười nói:
- Cậu Phương, chúng tôi đã sớm nghe nói qua về cậu! Hôm nay gặp mặt, quả thật đúng như lời Jorma, anh hùng xuất thiếu niên! Cậu nguyện ý gia nhập vào tập thể chúng tôi, là vinh hạnh của tất cả chúng tôi! Ở ngay đây, chúng tôi cảm tạ cậu trước!
Đang lúc nói chuyện, không biết từ khi nào Ollila đã tới sau lưng Phương Minh Viễn, hai tay đặt trên vai của hắn, rồi tất cả thành viên Hội đồng quản trị ở đây, đồng loạt đứng dậy, khom lưng thật, quay về phía Phương Minh Viễn, cúi đầu thật sâu.
Phương Minh Viễn theo bản năng định đứng dậy, lại bị Ollila giữ lại trên ghế.
- Cậu Phương, đây là những gì cậu nên được!
Lần này Phương Minh Viễn cho tập đoàn Nokia vay một tỷ đô la Mỹ, tuy rằng có điều kiện đi kèm là mua kỹ thuật và các thiết bị liên quan của tập đoàn Nokia, nhưng mọi người trong tập đoàn Nokia từ trên xuống dưới, ai cũng cảm kích Phương Minh Viễn không thôi. Phải biết rằng, thời điểm Phương Minh Viễn cho vay tiền, các quốc gia phương Tây đối với kỹ thuật chế tạo điện thoại cho dù mạnh hay yếu đều quan tâm rất lớn. Nhưng hiện tại, Phương Minh Viễn đưa ra một tỷ đô la, cho dù là tập đoàn Nokia không bán, thì chắc chắn cũng sẽ có xí nghiệp chế tạo điện thoại mượn cơ hội này, đem kỹ thuật đã có chút lạc hậu – những kỹ thuật mà sẽ bị đào thải trong hai, ba năm tới, chuyển nhượng ra ngoài.
Hơn nữa khoản cho vay một tỷ đô la Mỹ này, đối với tập đoàn Nokia mà nói, không khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Phải biết rằng tập đoàn Nokia lúc trước, còn suýt bị thu mua, nếu không phải bên thu mua lo tập đoàn Nokia thua lỗ quá nghiêm trọng, có thể liên lụy tới mình nên quyết định không thu mua nữa, thì có khi tập đoàn Nokia đã biến mất từ vài năm trước rồi.
Phương Minh Viễn đành bất đắc dĩ cười nói:
- Các vị thành viên Hội đồng quản trị, nhưng cũng đừng có cúi đầu ba cái đấy, tại quốc gia của tôi, nó có nghĩa là cáo biệt di thể đó!
Tất cả mọi người không khỏi mỉm cười.
Ollila trở về chỗ của mình, nói với các thành viên Hội đồng quản trị:
- Đề tài thảo luận kế tiếp, là về lượng tiêu thụ của công ty chế tạo điện thoại chúng ta. Đề tài thảo luận này, là do cậu Phương nhắc đến, mà tôi cảm thấy, đề nghị này của cậu Phương, đối với việc mở rộng lượng tiêu thụ điện thoại của công ty chúng ta, có khả năng giúp ích rất lớn! Cho nên, hôm nay tôi nói ra việc này, mời mọi người đang ngồi đây suy nghĩ một chút, chúng ta có nên nghe theo đề nghị của cậu Phương hay không.
Các thành viên Hội đồng quản trị trong lòng rung động, đều hướng ánh mắt chờ mong về phía Phương Minh Viễn
Phương Minh Viễn ho nhẹ hai tiếng rồi nói:
- Các vị thành viên Hội đồng quản trị, các loại điện thoại trên thị trường điện thoại hôm nay, cũng không coi là nhiều. Các công ty chế tạo điện thoại trên thế giới, hàng năm cũng chỉ thêm từ ba đến năm mẫu mã mới, mà mỗi mẫu mã, cũng chỉ có ba bốn loại màu đen, trắng, đỏ. Điều này cũng tạo thành kết quả là, đi trên đường, có thể nhìn thấy một người già 50, 60 tuổi và một thanh thiếu niên 20, 30 tuổi dùng điện thoại không khác gì nhau. Hơn nữa đối với phụ nữ mà nói, họ có rất nhiều loại quần áo đẹp đẽ, mỗi ngày lại đổi một bộ, mà không phải mỗi bộ đều là cố định, tùy theo thời tiết, tâm tình, hoàn cảnh và mục đích, họ lại thay đổi những phụ kiện và quần áo khác nhau, thế nhưng dù sao thì họ cũng không thể khiến cho cả điện thoại cũng xứng với trang phục của mình phải không? Mọi người có thể suy nghĩ một chút, trong một yến hội đèn đuốc sáng trưng, một cô gái xinh đẹp mặc váy dạ hội đỏ rực, lại cầm một chiếc điện thoại màu đen hoặc trắng, có phải rất là kỳ quặc và buồn cười không, chẳng hợp nhau chút nào?
Các thành viên Hội đồng quản trị không khỏi cùng gật đầu.
- Hơn nữa, tôi cho rằng, người trẻ tuổi là tầng lớp sử dụng điện thoại nhiều nhất, và cũng chỉ có bọn họ, mới không ngừng mua sắm điện thoại mới – cho sành điệu, thời trang và hợp với thời đại, còn đối với những người tuổi lớn một chút, một chiếc điện thoại sẽ được sử dụng trong một thời gian dài. Như vậy, điều người trẻ tuổi cần là gì?
Phương Minh Viễn cũng không đợi mọi người trả lời, tiếp tục nói:
- Cái bọn họ cần, là một chiếc điện thoại có thể thể hiện cá tính của mình, một chiếc điện thoại cho họ cảm giác khác biệt, không giống với người khác! Cho nên, tôi cho rằng, mặc dù đối với hầu hết mọi người, điện thoại không thể giống như quần áo trên người, thích là thay thế, nhưng bản thân chiếc điện thoại lại có thể thay quần áo!
- Thay quần áo cho điện thoại!
Ánh mắt Fremont Rato sáng lên nói:
- Cậu Phương, ý cậu là… thay thế vỏ cho điện thoại?
- Không sai, chính là thay thế vỏ điện thoại!
Phương Minh Viễn nói chắc như đinh đóng cột:
- Chỉ cần các vị suy nghĩ một chút, trong cửa hàng bán điện thoại, các nhãn hiệu điện thoại khác chỉ có hai, ba màu đơn điệu, còn tập đoàn di động Nokia chúng ta lại có đủ loại màu sắc, mẫu mã, cho người mua lựa chọn, sẽ có kết quả gì?
Đổi vỏ cho điện thoại, chuyện này đối với kiếp trước của Phương Minh Viễn mà nói, là một chuyện quá bình thường, cơ hồ tất cả mọi nhà máy trên thế giới đều sản xuất nhiều loại vỏ điện thoại kích thích tiêu thụ. Công ty sản xuất điện thoại Israel thậm chí còn lấy việc sản xuất đủ loại vỏ điện thoại làm chính, còn sản xuất điện thoại lại là phụ. Mà Nokia, lại chính là người khởi xướng phong trào đổi vỏ điện thoại, thậm chí sau này còn được nói thành “Khoa học kỹ thuật lấy đổi vỏ làm gốc!”
Nhưng vào thời điểm hiện tại, tất cả mọi người trong tập đoàn Nokia từ trên xuống dưới, lại chưa có ai nhận thức được điều này!
Kỳ thật trên thế giới này có vô số chuyện, đối với mọi người mà nói, chẳng qua chỉ cách một lớp giấy mà thôi, một khi lớp giấy này bị đâm thủng, như vậy sẽ không còn vấn đề gì cản trở nữa!
Tất cả thành viên Hôi đồng quản trị, ai cũng lộ ra thần sắc kích động!