Trong phòng hội nghị chính của tập đoàn Carrefour, Phương Minh Viễn chán nản tiếp đón đoàn người Lý Hoan Thành.
- Giám đốc Lý, thật sự xin lỗi, tôi là tân sinh viên mới nhập trường, hiển nhiên là phải tuân thủ quy định của nhà trường, đã để các vị phải chờ lâu! Thời gian cấp bách, tôi cũng chưa kịp tắm rửa và thay y phục, thật sự là có chút thất lễ, mong giám đốc Lý bỏ quá cho. Tôi chỉ có ba tiếng đồng hồ, giám đốc Lý có chuyện gì xin cứ nói thẳng ra!
Lý Hoan Thành giờ khắc này thật có thể ói ra máu, ba tiếng đồng hồ, một việc trọng đại như thế này, ba giờ có thể đủ để làm gì chứ?
Nhưng anh ta cũng chỉ có thể cười gượng:
- Không sao, không sao, việc này cũng nên trách chúng tôi. Thật không ngờ cậu Phương hiện tại lại có ít thời gian như vậy, đã gây thêm không ít phiền toái cho cậu.
Nếu chỉ có ba tiếng đồng hồ, Lý Hoan Thành cũng chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề.
- Cậu Phương, bản kế hoạch này là của cậu?
Phương Minh Viễn nhận lấy, tiện tay lật xem vài trang, gật gật đầu nói:
- Đúng. Đây là bản kế hoạch tôi gửi cho công ty quảng cáo Tam Giang, xem ra họ đã chuyển cho giám đốc Lý. Sao vậy? Lần này giám đốc Lý đến chính là vì nó sao?
Lý Hoan Thành giơ ngón tay cái lên nói:
- Cậu Phương quả nhiên là tài hoa hơn người. Các chuyên gia và lãnh đạo trong đài chúng tôi mời đến xem bản kế hoạch này đều khen ngợi không ngừng. Cho nên họ cử tôi tới đàm phán với cậu, xem đài truyền hình Hoa Hạ chúng tôi có thể mua toàn bộ bản quảng cáo này được không.
-Quý phương muốn mua nó?
Kết quả này cũng không ngoài ý liệu của Phương Minh Viễn.
-Không biết quý phương cho rằng nó trị giá bao nhiêu?
-Điều này phải xem cậu Phương là chuyển nhượng dưới danh nghĩa cá nhân, hay là chuyển nhượng với danh nghĩa của công ty.
Lý Hoan Thành nói như đã có dự tính trong lòng.
- Nếu cậu Phương chuyển nhượng dưới danh nghĩa cá nhân, đài chúng tôi có thể trả vốn năm trăm nghìn nhân dân tệ…
-Giám đốc Lý! Năm trăm nghìn tệ, ngài cảm thấy cậu Phương thiếu chút tiền này sao?
Lâm Dung tức giận cắt ngang lời Lý Hoan Thành.
-Nắm giữ bản kế hoạch này, trong vài năm cũng đủ để quý đài thu lợi đủ từ quảng cáo, sổ thu tăng cũng phải đến hàng trăm triệu, mà đối với người sáng tác, quý đài lại tính trả giá ngay cả một phần nghìn cũng không bằng hay sao? Giám đốc Lý, quý phương cũng không tránh khỏi quá…
-Trợ lý Lâm! Để giám đốc Lý nói hết đã!
Lâm Minh Viễn xua tay, ngăn Lâm Dung lại.
Lý Hoan Thành cười khổ nói:
- Cậu Phương, trợ lý Lâm nói không sai, lợi nhuận này đối với cậu quả thật là quá ít, ít đến nỗi chính bản thân tôi cũng thấy khó mở miệng! Nhưng trong đài truyền hình, vì điều này mà chúng tôi đã tranh luận rất lâu, rất nhiều lãnh đạo cho rằng nên trả nhiều hơn nữa! Nhưng sau này, nếu chẳng may bị truy cứu, đài chúng tôi cũng không tiện giải thích! Năm trăm nghìn tệ, đối với cậu mà nói, tuy chỉ là một sợi lông trâu, không đáng là gì, nhưng đối với tuyệt đại đa số mọi người mà nói, đây không khác gì mức tiền lương cao nhất cả đời!
Những điều Lý Hoan Thành nói này quả là thật, Hoa Hạ năm 1995, một bản kế hoạch buôn bán có thể nhận được năm trăm nghìn tệ, tin tức này cũng đủ để rất nhiều người phải nghẹn họng tròn mắt nhìn. Tuy tất cả mọi người đều hiểu nếu quả thực trả Phương Minh Viễn lợi nhuận năm trăm nghìn tệ, nói từ ý nghĩa nào đó, không khác nào tặng hắn một cái tát, khi trước siêu thị Carrefour vì để tìm kiếm một nhân viên trong sạch còn phải treo giải thưởng đáng giá ba trăm nghìn tệ! Nhưng nếu trả thù lao nhiều hơn, vậy thì không khác gì tạo nhược điểm sơ hở cho đối phương bắt thóp!
-Đó là lí do ngoài số tiền thù lao bé nhỏ không đáng kể này, chúng tôi bằng lòng ưu đãi giá quảng cáo sáu tháng trong năm cho tập đoàn Carrefour, còn có thể vì các sản nghiệp dưới danh nghĩa nhà họ Phương, quảng cáo mỗi tiết mục chuyên đề không dưới sáu trăm phút, cam đoan phát sóng trong những giờ chính! Không biết ý cậu Phương thế nào?
Lý Hoan Thành nói một thôi một hồi, sắc mặt Lâm Dung cũng đã tốt hơn nhiều.
Phương Minh Viễn hơi gật đầu, tiếp tục hỏi:
- Nghe ý của giám đốc Lý, dường như tôi còn thấy có phương án thứ hai?
Lý Hoan Thành vội vàng nói:
- Quả đúng là như vậy. Nếu cậu Phương bằng lòng chuyển nhượng dưới danh nghĩa của công ty quảng cáo Tam Giang, như vậy đài truyền hình chúng tôi sẽ giao 50% nghiệp vụ quảng cáo trong ba năm cho đại lý của công ty quảng cáo Tam Giang!
-Vậy còn 50% còn lại thì sao?
Phương Minh Viễn hỏi. Tuy rằng việc của công ty quảng cáo Tam Giang hiện tại, bình thường hắn không còn tham giao vào nữa, nhưng tình hình cơ bản thì hắn vẫn biết. Năm ngoái và năm nay, đại lý của công ty quảng cáo Tam Giang nghiệp vụ của đài truyền hình Hoa Hạ ước chừng có ba bảy, ba tám phần trăm, Lý Hoan Thành bằng lòng trả 50% cho nghiệp vụ quảng cáo, đối với công ty quảng cáo Tam Giang mà nói, đây vẫn là lực hấp dẫn khá lớn. Đây chính là nghiệp vụ chiếm phân nửa các nghiệp vụ quảng cáo của đài truyền hình Hoa Hạ! Gần với nghiệp vụ này, cũng đủ để công ty quảng cáo Tam Giang nổi danh cả nước.
-Điều này… Đài chúng tôi thật sự là bất lực! Cậu Phương, các mối quan hệ ở tất cả các mặt, mặt nào cũng cần có tí chút chứ!
Lý Hoan Thành cười khổ nói. Cùng với công ty quảng cáo Tam Giang quật khởi ở thủ đô, không biết có bao nhiêu người trợn mắt nhòm ngó khối thịt béo này, mà nghiệp vụ quảng cáo của truyền hình Hoa Hạ hiển nhiên cũng trở thành gánh nặng đặc biệt quan trọng trong mắt những người này. Mỗi tháng anh ta cũng không biết phải tiếp nhận bao nhiêu cuộc điện thoại liên quan đến những quan viên đó, liên quan đến yêu cầu về thời gian quảng cáo của những “con ông cháu cha”. Thời gian quảng cáo của đài truyền hình Hoa Hạ cũng không phải là vô hạn định, có thể đưa ra 50% thời gian quảng cáo cho công ty quảng cáo Tam Giang đã là cao cực độ rồi, còn lại 50% kia, vẫn cần để chuẩn bị cho các công ty quảng cáo khác.
Phương Minh Viễn gật gật đầu như đã hiểu, những điều Lý Hoan Thành nói cũng là thật.
Từ hai phương án này xem xét, đài truyền hình Hoa Hạ vẫn khá là có thành ý. Nhưng lựa chọn hai phương án này như thế nào, đây lại là một vấn đề. Bản kế hoạch là do tự tay Phương Minh Viễn viết, như vậy những ưu đãi đó toàn bộ đều thuộc về nhà họ Phương, những người khác theo đạo lý mà nói sẽ không thể bàn luận gì thêm được! Thế nhưng Phương Minh Viễn lại không thể không suy xét kỹ đến phản ứng của những người khác nếu hoàn toàn chiếu cố nhà họ Phương. Nhà họ Phương đến nay vẫn là lực lượng mỏng yếu trên chính đàn, vẫn phải dựa vào sức mạnh của người khác, nếu không suy xét đến lợi ích của những người này, làm họ bất mãn, sau này có lẽ sẽ gặp phiền toái.
Phương Minh Viễn muốn thực hiện được ý nghĩ bản thân có thể thay đổi Hoa Hạ, nhất định phải đoàn kết với nhiều người hơn, để họ có càng nhiều ưu đãi hơn, về phía hắn, nếu không vì những người trong gia tộc, dựa vào cái gì mà phải đắc tội với những người trong chốn quan trường?
Lý Hoan Thành ngồi ở một bên im lặng không nói gì, đợi câu trả lời của Phương Minh Viễn.
-Giám đốc Lý, 50% nghiệp vụ quảng cáo ba năm của quý đài chắc chắn cũng là áp lực rất lớn!
Phương Minh Viễn xoa xoa ngón tay lên mặt bàn.
Lý Hoan Thành lộ rõ vẻ ngạc nhiên, theo như lời hắn nói, có phải hắn định chủ động giảm giá chăng? Nếu đúng là như vậy thì còn gì tốt bằng!
-Như vậy đi, tôi có một phương án, giám đốc Lý có thể xem xét xem thế nào. 50% nghiệp vụ quảng cáo của quý đài, thêm nữa giờ quảng cáo vàng năm sau phải giao cho xí nghiệp mà tôi chỉ định!
Phương Minh Viễn mỉm cười nói.
-Tôi cũng không lấy mất lợi ích của quý đài, tôi sẽ trả 30 triệu tệ cho giá niêm yết của giờ quảng cáo vàng! Nếu giá thầu của những người khác cao hơn, số tiền còn lại tất nhiên là do quý đài gánh vác rồi! Không biết ý của giám đốc Lý thế nào?
Lý Hoan Thành há miệng giật mình, hắn đúng là chủ động giảm giá thật! Vốn anh ta chuẩn bị tốt hai phương án này, đài truyền hình Hoa Hạ cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho mọi tình huống xấu nhất, thật không ngờ Phương Minh Viễn lại chủ động giảm giá!
Phải biết rằng, không biết có bao nhiêu người mong ước làm đại lý 10% nghiệp vụ quảng cáo một năm của đài truyền hình Hoa Hạ!
Hơn nữa trước khi đến, bọn họ đã tính qua phí thời gian quảng cáo trong giờ vàng, theo thị trường giá cả hiện tại, tổng phí dụng cũng gần 150 triệu nhân dân tệ, cho dù sau khi kế hoạch được thực hiện, phí quảng cáo tất nhiên sẽ còn tăng cao, nhưng giá trả của Phương Minh Viễn làm anh ta mừng không tả nổi, đây chính là năm anh ta đổi đời!
-Cậu Phương, ba mươi triệu tệ thật sự là quá nhiều, không dấu gì cậu, một nửa là quá đủ rồi!
Lý Hoan Thành cũng không dám lừa gạt Phương Minh Viễn, nếu không hắn mà biết, hắn sẽ đòi đài truyền hình trả giá cao gấp đôi, dù trong lòng có điều gì không vừa ý, có lẽ đài truyền hình Hoa Hạ cũng là tự mình tìm thêm chuyện rắc rối, vậy thì thật là khó khăn!
-Không nhiều, không nhiều!
Phương Minh Viễn hơi nhếch mép, hắn nhớ rất rõ, lần thứ nhất giờ vàng niêm yết giá thật sự là một con số vô cùng may mắn, muốn không nhớ cũng khó – sáu mươi sáu triệu sáu trăm sáu mươi nghìn tệ!
-Chúng tôi cũng chỉ là muốn giúp đỡ công tác của giám đốc Lý, chỉ có hiệu quả hai bên cùng có lợi, hợp tác song phương mới có thể lâu dài! giá niêm yết giờ vàng này hoàn toàn là do tôi đề xuất, chỉ sợ có một số người trong quý đài còn có chút nghi vấn về hiệu quả của nó, vậy thì không ngại nếu để chúng tôi nhận con cua khổng lồ này!
Phương Minh Viễn nói rất hùng hổ.
Lý Hoan Thành xúc động đến mức muốn khóc to thành tiếng, kết quả như vậy, nếu mang về báo cáo với đài truyền hình, đúng là thành công quá lớn! Đúng là lý lịch dày này không ai có thể bỏ qua! Bất luận năm sau sẽ thế nào, anh ta ít nhất cũng phải mang 150 triệu tệ này về đã! Đài trưởng đương nhiệm của đài truyền hình tuổi tác đã cao, lại có thời gian lùi về tuyến hai, có chiến tích này, bản thân anh ta đã là người có đủ sức ra cạnh tranh chức đài trưởng cao nhất!
-Tôi bằng lòng! Tôi bằng lòng!
Lý Hoan Thành vội vàng như gà con ăn gạo, gật đầu liên tục nói.
-Không biết cậu Phương còn có điều kiện gì khác?
Có được lợi ích, hiển nhiên phải có quà trả lễ mới phải đạo cho toại lòng nhau, anh ta nghĩ chắc Phương Minh Viễn cũng sẽ không đưa ra điều kiện gì quá mức.
Phương Minh Viễn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Điều kiện thật ra là không có, nhưng tôi muốn nhắc giám đốc Lý hai câu.
-Cậu nói đi! Cậu nói đi!
Lý Hoan Thành nói liến thoắng.
-Sau này khi quý đài phát tin quảng cáo, có thể để ý cảm xúc của khan giả một chút được không? 12 giờ trưa, 6 giờ 30 phút tối, đều là thời gian mọi người đang dùng bữa, đài truyền hình của các ngài muốn quảng cáo nào là thuốc trĩ, nào là thuốc xổ giun, không phải đều là muốn người khác ghê tởm sao? Vì nhân dân phục vụ, vì nhân dân phục vụ, vì nhân dân phục vụ cái gì? Tôi thấy căn bản không có suy xét đến cảm nhận của người khán giả!
Phương Minh Viễn nói với vẻ mặt bất mãn.