Trùm Tài Nguyên

Quyển 4 - Chương 634: Dì nuôi cũng không bằng



Tết âm lịch năm 1994, Phương Minh Viễn sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ ở Bắc Kinh, dẫn theo Triệu Nhã, Phùng Thiện và Lưu Dũng cùng đáp máy bay trở về Phụng Nguyên ăn tết.

Song Lâm Dung khi đi theo cũng vẫn đang suy nghĩ, vì sao quốc gia cuối năm nay vừa mới tuyên bố xóa bỏ chế độ lương phiếu, Phương Minh Viễn lại cử cấp dưới đi đến các tỉnh để thu gom tất cả các loại phiếu thực phẩm lại? Nếu như là rất ít có, hoặc là phiếu thực phẩm đã lâu so với niên đại bị trầy bẩn, tổn hại cũng mua. Vì chuyện này, hắn còn bỏ ra khoản tiền cao tới năm triệu tệ chỉ để thu thập phiếu thực phẩm.

Phương Minh Viễn để ý thấy sự khó hiểu của Lâm Dung, nhưng hắn lại không có cách nào giải thích rõ ràng với cô được.

Đối với người Hoa Hạ sau những năm tám mươi và chín mươi mà nói, bọn họ rất khó lý giải được người trong tình huống có tiền, có lương mà vẫn không mua được lương thực, đây là tình trạng gì vậy? Nhưng đã từng tồn tại qua chế độ chứng phiếu, làm mấy thế hệ người Hoa Hạ khắc sâu trong trí nhớ nhất, thành tựu tượng trưng của kinh tế có kế hoạch, lương phiếu cùng với người Hoa Hạ trải qua gần bốn mươi năm dài đằng đẵng. Ở niên đại sử dụng chứng phiếu để mua những sản phẩm theo nhu cầu, thậm chí muốn mua đường, bánh ngọt, gia cầm, thịt, cá,… đều phải sử dụng chứng phiếu cho vay định mức. Có thể nói trong gần bốn mươi năm, một mảnh giấy hoặc lớn hoặc nhỏ, lại đại biểu cho quyền lợi, liên quan đến sự sống chết của mỗi người.

Thời đại vật tư thiếu thốn, phiếu thực phẩm trở thành tặng phẩm có giá trị, ai đó kết hôn, tặng năm cân phiếu thực phẩm; đến bệnh viện khám bệnh, để lại năm cân phiếu thực phẩm, họ sẽ cảm kích vô cùng. Đến nhà người khác chơi, cũng cần mang theo, nếu không sẽ làm chủ nhà thấy rất khó xử. Đó là một niên đại tràn đầy đau khổ và cay đắng mỗi khi nhớ lại, hàng hóa đều cần “mua bằng phiếu”, hàng càng hiếm thì càng cần nhiều chứng phiếu. Lấy phiếu thực phẩm để thay cho chứng phiếu, trở thành xiềng xích trói buộc trên hàng hóa, không phiếu nửa bước khó đi, trở thành dấu ấn khó phai trong thời đại đó.

Nhà nước xoá bỏ quy chế phiếu thực phẩm, đối với tuyệt đại đa số mọi người mà nói, đây là một tin vui, có nghĩa là Nhà nước chính thức chấp thuận chỉ cần có tiền, lương thực sẽ không phải là không thể mua được. Người ta không bao giờ phải lo lắng chuyện có một ngày lương thực sẽ không đủ ăn nữa.

Nhưng đối với Phương Minh Viễn mà nói, đây cũng là một cơ hội làm giàu. Hắn nhớ rất rõ, sau năm 2000, những phiếu thực phẩm cất chứa giá trị này, thu thập trên thị trường cũng khá là khả quan. Tuy rằng không thể so sánh với tem khỉ nhưng theo góc độ bảo đảm giá trị tiền gửi mà nói thì đúng là đáng giá hơn gửi trong ngân hàng rất nhiều. Nếu không phải là suy xét đến việc thị trường sưu tập có hạn, hắn cũng không hy vọng nước cờ này sẽ kiếm được khoản tiền lớn gì, nếu không thì sẽ không chỉ chuyển khoản năm triệu tệ.

Tuy nhiên khi năm 2000 tới, chính mình đến biếu quà không những ấn tượng mà giá trị còn rất tốt.

Máy bay lao vút lên trời cao rất nhanh, theo dáng bay thì không có vấn đề gì. Nhóm tiếp viên hàng không từng người, từng người một bắt đầu phục vụ hành khách, mọi người vốn lúc ban đầu còn có chút căng thẳng cũng đã thả lỏng, thắt dây an toàn trên người.

- Minh Viễn, tôi nghe mẹ tôi nói, xí nghiệp Nga cũng góp vốn vào nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây? Chuyện này là thật sao?

Lưu Dũng ngồi ngay phía sau Phương Minh Viễn nói rất hưng phấn. Hiện tại mẹ của cậu ta đã là Bí thư Đảng ủy thị trấn Hải Trang, nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây liên tục thua lỗ, có thể nói đây là chuyện làm bà đau đầu nhất. Thế nhưng hết lần này tới lần khác cố tình đối mặt với xí nghiệp hạng trung và lớn của một nước như thế này, không chỉ một Bí thư Đảng ủy thị trấn nhỏ như bà, mà ngay cả Cục trưởng cũng phải chịu thua. Các lãnh đạo của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, vị nào cấp bậc cũng cao hơn bà, ngay việc muốn hỏi thêm mấy câu mà bà cũng đã thấy khó mở miệng. Nhưng nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây lại là trụ chống kinh tế của thị trấn Hải Trang, có thể nói, giá trị sản lượng kinh tế một năm của nó bằng sáu, bảy lần của toàn thị trấn Hải Trang này. Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây vẫn thua lỗ, công nhân viên chưa nhận được lương, ảnh hưởng vô cùng lớn đến thị trấn Hải Trang.

- Là thật. Chỉ có điều vẫn đang trong quá trình đàm phán, cuối cùng có thể thành hay không thì khó mà nói trước!

Phương Minh Viễn cười nói.

- Có lẽ năm tới dì có thể hết giận được rồi!

Thực ra không phải hắn cố ý gạt Lưu Dũng, chỉ là hắn lo rằng dù sao cậu ta cũng vẫn còn nhỏ tuổi, khó tránh khỏi việc sẽ không giữ được miệng, một khi chuyện bị tiết lộ ra ngoài, vậy thì việc mua lại nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây sẽ càng phiền phức hơn.

- Anh nói xem họ có thể giống như lần trước, làm trên quy mô lớn hay không?

Lưu Dũng nói có chút lo lắng. Cậu ta nghe mẹ mình nói Sở tỉnh lần đó cùng nhà họ Phương thương lượng đã đưa ra 40% cổ phần với giá 110 triệu đô la Mỹ.

- Ha ha, cho bọn họ mượn gan hùm, họ cũng không dám!

Phương Minh Viễn cười lạnh nói. Từ sau khi Sở công nghiệp máy móc tỉnh đưa ra cái giá không thể tưởng tượng nổi kia, Phương Minh Viễn liền không bao giờ để ý tới "Cành ô-liu" của Sở công nghiệp máy móc tỉnh đó nữa.

Sau khi Phương Minh Viễn từ Nga trở về, Sở công nghiệp máy móc tỉnh thông qua nhiều con đường, cố tình ngỏ ý muốn bàn chuyện chuyển nhượng cổ phần của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây thêm lần nữa, thậm chí còn đến nhờ cả Phương Thắng, nhưng mà đều bị Phương Minh Viễn từ chối thẳng thừng – Nhà họ Phương không còn hứng thú với nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, tài chính vốn chuẩn bị đã có việc khác cần dùng đến, trong vòng vài năm cũng không đủ tiền để đầu tư cho nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây.

Lý do này có thể nói là quang minh chính đại, khi trước tiền đã chuẩn bị xong thì không đồng ý, vậy thì phải dùng chúng vào việc khác, do đó số tiền lớn như thế hiển nhiên sẽ không thể nào lại để không chờ ở ở đó đến giờ. Nếu đã dùngở hạng mục mới, vậy thì không còn dư tiền cũng là chuyện rất bình thường. Vậy nên hắn mới từ chối thẳng yêu cầu của Sở công nghiệp máy móc.

Mai Nguyên Trạch nghe được tin giận đến nỗi quăng đĩa đập bát trong phòng làm việc. Thật ra ông ta có ý muốn làm khó Phương Minh Viễn, phô trương uy phong Giám đốc sở của ông ta một chút, nhưng siêu thị Carrefour là xí nghiệp thương mại, lại là lá cờ lớn của Sở thương mại tỉnh Tần Tây, cùng với sự mở rộng không ngừng trong phạm vi cả nước của siêu thị Carrefour, thành tích cũng lên cao như tre trổ vồng. Sở thương mại tỉnh Tần Tây được tỉnh và trung ương khen ngợi, tuyên dương không ít lần, còn tổ chức cả một cuộc họp để công bố ra ngoài. Cứ nói đến siêu thị Carrefour anh có biết không, nó là xuất thân từ trong tỉnh chúng tôi ra đấy cũng thực sự vô cùng mát mặt.

Đó là lí do các quan viên đều mong ước quy mô của siêu thị Carrefour càng ngày càng lớn, là tốt nhất thế giới, vậy mới càng thể hiện được trình độ của Sở thương mại tỉnh Tần Tây. Vậy nên làm họ sao có thể nghe theo sự điều khiển của Mai Nguyên Trạch, gây trở ngại cho siêu thị Carrefour chứ?

Nhà máy điện tử Đức Quang thật ra có thể bị Sở công nghiệp máy móc quản lý, nhưng Mai Nguyên Trạch căn bản là không dám hành động, nó giống như là huyết mạch của các lãnh đạo vùng Ly Sơn của thành phố Phụng Nguyên vậy, cũng là thành phố Phụng Nguyên góp vốn với đơn vị kiểu mẫu của xí nghiệp. Ông ta nếu chính thức gây trở ngại cho nhà máy điện tử Đức Quang, ảnh hưởng đến tỷ giá hối đoái xuất khẩu, không cần đề xuất kháng nghị gì trong thành phố Phụng Nguyên, các lãnh đạo trong tỉnh cũng đã sớm nói ra rồi, thêm mắm thêm muối, nói toạc cả ra. Chỗ đất liền trong tỉnh Tần Tây, có thể tạo ra ngoại hối cho các xí nghiệp kia đều là vật báu trong tỉnh. Đặc biệt là giống như nhà máy điện tử Đức Quang, sản xuất ra những sản phẩm kỹ thuật hiện đại cao cấp mới, so với các hàng dệt, đặc sản địa phương xuất khẩu thì cũng có tiếng nói hơn!

Với lại nhà máy điện tử Đức Quang này mấy năm qua luôn luôn cố gắng không ngừng mở rộng khu vực nhà xưởng, tuyển thêm công nhân mới, những công nhân thất nghiệp của các công ty điện tử trong thành phố Phụng Nguyên này trên cơ bản đều được nhận hết, không thiếu một ai. Nhìn thấy một doanh nghiệp Nhà nước đang đứng trước bờ vực phá sản, các nhà lãnh đạo của thành phố Phụng Nguyên chỉ còn biết trông cậy vào nhà máy điện tử Đức Quang có thể tiếp tục tiếp nhận những công nhân thất nghiệp này, trừ phi đầu họ bị lừa đá, bị ngu muội thì họ mới chấp nhận tạo ra trở ngại cho nhà máy điện tử Đức Quang.

Mai Nguyên Trạch không chiếm được sự ủng hộ, chỉ có thể nuốt giận trong nửa năm này, nghe sự châm chọc khiêu khích ở sở và tỉnh về ông ta. Đồng thời ông ta cũng tích cực tìm kiếm người có khả năng tiếp nhận xí nghiệp của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây.

Thế nhưng, lúc ấy có thể tiếp nhận doanh nghiệp Nhà nước của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, trong tỉnh Tần Tây, trên cơ bản có thể nói là không có ai, trong phạm vi cả nước mà nói, xí nghiệp có thực lực này thật ra là có, nhưng ai sẽ chạy đến tỉnh Tần Tây để thu mua xí nghiệp? Mà xí nghiệp tư nhân khi mua doanh nghiệp Nhà nước cũng chỉ có giới hạn. Thứ hai, cũng là do Mai Nguyên Trạch đã dọa những người này sợ khiếp vía – Phương Minh Viễn sau này đã đem chuyện này thông qua đủ mọi cách để mở tung ra. Thậm chí còn có một khoảng thời gian, mọi người có nhắc tới nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, có người nói:

- Ai da, tôi biết rồi, chính là nhà xưởng trị giá 200 triệu đó.

Hai trăm triệu, đó là khoản tiền vô cùng lớn trong tỉnh Tần Tây lúc bấy giờ, ai lại bỏ nhiều tiền như vậy ra để mua một doanh nghiệp Nhà nước chứ? Gần bằng số tiền này cũng đã đủ dọa người khác phải bỏ chạy rồi.

Cho nên khi công ty cơ giới Blizzard hướng Sở công nghiệp máy móc tỉnh Tần Tây tỏ ý muốn góp vốn hợp tác với nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, thậm chí còn có ý muốn mua để sau này sử dụng, trong Sở công nghiệp máy móc từ trên xuống dưới đều rất nhiệt tình, đúng là đã làm nhóm lãnh đạo khờ cảm động. Theo như họ thấy, đây nhất định là sự đãi ngộ của các lãnh đạo chính phủ, từ ăn, mặc, ở, đến việc đi lại, tất cả mọi việc đều được Sở công nghiệp máy móc chiêu đãi chu đáo vẹn toàn, làm cho bọn họ không thể tìm ra được chút khuyết điểm nào, dù là rất nhỏ. Nếu có thể, bọn họ thật sự hy vọng cuộc thương lượng này kéo dài lâu một chút. Nếu nói nhất định cần cho thêm chút thời gian, thì chính là mãi mãi.

Mặc dù vẫn chưa có kết quả cuối cùng, nhưng theo như tin tức được truyền đến thì lúc này đây, Sở công nghiệp máy móc ra giá cực kỳ thấp. Công ty cơ giới Blizzard chỉ cần hứa hẹn giữ lại những công nhân hiện có, đồng thời tiếp nhận khoản nợ của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, như vậy chỉ cần trả thêm năm triệu nhân dân tệ là có thể có được 100% cổ phần. Về phần góp vốn, Sở công nghiệp máy móc chỉ là lúc ban đầu còn suy xét một chút, sau đó liền để công ty cơ giới Blizzard mua lại toàn bộ nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây.

Mai Nguyên Trạch lần này cũng muốn vứt bỏ gánh nặng ở nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây. Nếu hợp tác đầu tư quá hai, ba năm mà nhà máy vẫn không có chuyển biến tốt gì thì chẳng phải lại trở thành một nỗi lo lắng hay sao? Đơn giản chuyển nhượng toàn bộ lại cho công ty cơ giới Blizzard, còn có thể cầm năm triệu tệ lại cho quốc gia, dù ít dù nhiều thì đây cũng là một chiến tích! Thực ra nếu không suy xét đến chuyện nếu không nhận khoản tiền này sẽ bị người dân chỉ vào mũi mà nói rằng làm hao mòn tài chính quốc gia, ông ta thật không muốn nhận làm gì!

Kết quả như vậy, không khỏi khiến Phương Minh Viễn thầm thở dài thương xót. Ở Hoa Hạ, doanh nghiệp tư nhân quả thực đúng là ngay cả dì nuôi cũng không bằng!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv