Phương Minh Viễn đến giờ vẫn chưa quên, trong tương lai, trên thương trường, Carrefour và tập đoàn Wal-Mart sẽ uy hiếp siêu thị Carrefour sinh sau đẻ muộn của mình. Nhưng trong trí nhớ của hắn, Carrefour còn cần ba hay bốn năm nữa mới có thể tiến vào Hoa Hạ, tập đoàn Wal-Mart còn muộn hơn nữa. Vốn hắn nghĩ, mình kiếm được một khoản tiền trong thị trường kỳ hạn giao hàng dầu mỏ, sau đó tài chính sung túc, có thể trong hai ba năm, thu xếp khuếch trương một vòng các thành phố bên ngoài tỉnh Tần Tây, hiện giờ, dường như kế hoạch này thất bại rồi.
Có lẽ… Carrefour và tập đoàn Wal-Mart tiến vào Hoa Hạ sớm hơn mình dự tính.
Phương Minh Viễn trong lòng đã rối tung. Đúng là nhà dột lại gặp mưa, thuyền đi ngược gió. Tô Hoán Đông bất chợt đòi cải cách đường sắt đã khiến hắn trở tay không kịp, nay Carrefour và Wal-Mart, hai con cá sấu lớn trên thế giới muốn giương móng vuốt đến thị trường Hoa Hạ, lại còn phải tiến hành kế hoạch kỳ hạn giao hàng dầu mỏ, trước khi Liên Xô phát sinh biến cố, còn muốn đến Liên Xô khảo sát, nhìn xem có tìm được cơ hội nào để vơ vét không. Chưa chuyện gì xong cả, thật là khó khăn.
Ông trời thật cũng biết trêu người. Hắn tái sinh nhiều năm, đến giờ, danh cũng có, lợi cũng có, nhưng không ngờ chuyện trai gái thì không có tí cơ hội nào. Mỗi ngày có quá nhiều chuyện cần phải giải quyết, sao hắn có thời gian để tán gái chứ? Cả đời hắn, làm nam nhi hơn nửa đời, trò chơi chơi cũng nhiều, truyện tranh xem cũng nhiều, phim điện ảnh kinh điển xem cũng không ít, biết hướng đi của tương lai lịch sử, biết một ít khoàng sản còn chưa được phát hiện, biết ai, biết công ty nào có thể lớn mạnh, nhưng hắn không phải là siêu nhân.
Món tiền đầu tiên hắn kiếm được xem như là liều mạng mới có được. Tuy nói các tình tiết của phim ảnh, trò chơi và truyện tranh đều khắc sâu trong đầu, nhiều lúc cái gọi là “sáng tác” của hắn thật ra là phục chế, nhưng dù sao cũng cần thời gian và công sức. Hơn nữa, mấy thứ này, làm người chơi, người đọc hay người xem đều được hưởng thụ nhưng nấu hắn lấy thân phận của một tác giả, sáng tác ra chúng thì công lao của Phương Minh Viễn cũng rất nhiều.
Có lẽ trong mắt nhiều người, Phương Minh Viễn không tập trung cho bài vở nhưng nào ai biết, lúc hắn xem sách giáo khoa tiểu học, sách vở trung học cơ sở, nhưng không được mượn sách của người lớn trong thư viện cảm thấy buồn tẻ biết bao, còn có bao nhiêu người biết, hắn học ngoại ngữ phải tốn bao nhiêu công sức, có bao nhiêu đêm đèn bàn học hắn vẫn thắp sáng đến khi trời sáng?
Khi mọi người đối mặt với thành công của hắn, chỉ sẽ chú ý đến vầng hào quang và hoa tươi bên ngoài, nhưng không ai chú ý đến hắn phải đổ biết bao mồ hôi và cả máu nữa.
- Cậu Phương, cậu Phương!
Phương Minh Viễn im lặng một thời gian dài, khiến Tôn Chiếu Luân cảm thấy bất an, kêu nhỏ.
Phương Minh Viễn xoay lại. Trong nháy mắt, Tôn Chiếu Luân nhìn thấy một điều mà bao năm qua anh ta chưa từng nhìn thấy, trong ánh mắt của Phương Minh Viễn tràn đầy sự căm phẫn và không cam lòng.
Tôn Chiếu Luân rất hiểu tâm trạng của Phương Minh Viễn lúc này. Trải qua hai năm tiến hành kinh doanh, dưới sự quản lý của Tôn Chiếu Luân, siêu thị Carrefour chuyển biến từng ngày. Anh ta như một người cha, từng ngày nhìn thấy Carrefour trong tay mình, từ một siêu thị nho nhỏ ở huyện Bình Xuyên phát triển đến hôm nay, mở rộng khắp tỉnh Tần Tây, trở thành doanh nghiệp tư nhân bán lẻ lớn nhất tỉnh.
Hiện giờ, anh ta bừng bừng tráng chí hùng tâm, tìm cách thoát ra khỏi Tần Tây, vươn tới các tỉnh lân cận. Trong lòng anh ta luôn muốn cắm cờ Carrefour trên toàn Hoa Hạ. Hiện giờ, tin hai tập đoàn lớn cùng lúc muốn tiến vào Hoa Hạ khiến anh ta cảm thấy khiếp sợ, nhưng mặt khác cũng khiến anh ta thấy phẫn nộ, kích động muốn thiêu cháy cả hai tập đoàn này.
- Cậu Phương, có thể nghĩ tới biện pháp nhờ chính phủ gây khó khăn, kéo dài bước tiến của hai tập đoàn đó vào thị trường của ta không? Không cần nhiều thời gian lắm, chỉ cần hai đến ba năm thì cục diện sẽ khác hẳn.
Tôn Chiếu Luân nói với vẻ mặt mong chờ.
Khi anh ta biết tin này, phản ứng đầu tiên là siêu thị Carrefour phải bắt tay vào khai thác thị trường vùng duyên hải Đông Nam. Nhưng hiện giờ Carrefour chẳng những không thu được nhiều để phát triển mà còn cung cấp tái chính cho Phương Minh Viễn sử dụng. Tuy anh ta không biết Phương Minh Viễn điều động tài chính nhiều như vậy định làm gì, nhưng tình hình hiện giờ rất căng thẳng, không còn sức để mở cửa hàng mới, đó là sự thật không thể tranh cãi. Cho nên anh ta cũng chỉ có thể gởi gắm hy vọng vào Phương Minh Viễn, có thể lợi dụng sức ảnh hưởng của họ Tô hay họ Quách, theo góc độ của chính phủ Hoa Hạ, ngáng chân hai tập đoàn kia.
- Chú Tôn, trời thì phải mưa, con gái phải lấy chồng, không thể ngăn cản.
Phương Minh Viễn im lặng một lúc. Không phải hắn chưa từng nghĩ đến, có nên lợi dụng sức ảnh hưởng của Tô Hoán Đông trên phương diện chính trị,tạo một ít chướng ngại cho hi tập đoàn này không, có thể trì hoãn bước tiến của họ chậm lại đến sau năm 95, thời điểm đó, hệ thống siêu thị Carrefour trên cả nước cũng đã sắp xếp ổn thỏa, đủ lông đủ cánh, có thể đương đầu.
Phương Minh Viễn cũng không kiêu ngạo ngông cuồng. Trong lòng hắn hiểu rõ, dù mình có được rất nhiều tiền từ việc kỳ hạn giao hàng dầu mỏ, nhưng tổng kim ngạch so với hai tập đoàn lớn kia thì như kiến với voi. Kim ngạch kinh doanh hàng năm của họ phải lên đến hơn mười tỷ đô la Mỹ. Tập đoàn Wal-Mart sau này đứng đầu top 500 doanh nghiệp lớn trên toàn thế giới, ngay cả các công ty lớn như General Motors, Microsoft, Boeing, Mobil, Apple cũng phải xếp dưới nó. Mà đến sau năm 2000 mới có các công ty đó lục tục kéo vào, hơn nữa, toàn bộ các công ty lớn đều là của nhà nước hoặc nhà nước khống chế phần lớn cổ phần. Các công ty này lợi dụng vị thế lũng đoạn nền kinh tế quốc dân, thu hoạch siêu lợi nhuận, do đó phát triển nhanh chóng thành công ty hàng đầu, sao có thể so sánh với các công ty lớn được lập nên từ hai bàn tay trắng!
Hơn nữa, trước mắt các lãnh đạo Hoa Hạ sẽ không từ chối các tập đoàn lớn tiến vào, ngoài nguyên nhân chính trị, về phương diện khác, có thể lấy thị trường trong nước đổi lấy các thiết bị buôn bán tiên tiến và ý niệm kinh doanh bán lẻ hoàn toàn mới mẻ của nước ngoài nhằm gia tăng thu nhập tài chính quốc gia, xúc tiến phát triển kinh tế xã hội, cải thiện và nâng cao mức sống của người dân Hoa Hạ, cung cấp cho Hoa Hạ nhiều cơ hội việc làm và phát triển nghề ngiệp. Đồng thời, còn hy vọng hai tập đoàn lớn này có thể hợp tác với các công ty Hoa Hạ hình thành mối liên kết cung thương, giúp đỡ họ hiểu thêm về nhu cầu thị trường, cải tiến và tối ưu hóa các công ty sản xuất, đóng góp cho nền sản xuất Hoa Hạ. Các lý do tương tự, Phương Minh Viễn có thể tìm ra cả sọt.
Hơn nữa, ảnh hưởng của Tô Hoán Đông hiện giờ chưa mở rộng đến lĩnh vực quản lý kinh doan, ngay cả khi ông ra mặt thì hiệu quả e là cũng có hạn. Đương nhiên, tính khả thi càng thấp, Phương Minh Viễn lại càng không muốn nghĩ đến nhiều vì hắn biết, hiện giờ hắn không thể ngăn cản được, có nghĩ nữa cũng chỉ tăng thêm phiền não thôi.
- Xem ra chúng ta phải tăng tốc khuếch trương thôi.
Phương Minh Viễn bất đắc dĩ nói. Nếu một trong hai tập đoàn lớn kia bước trước một bước thì khả năng truy cản còn khó khăn hơn. Vì chỉ cần họ trụ được một chân, hai tập đoàn dựa vào tiền mà bước, thì công ty của hắn sẽ chết. Chỉ có cách bước trước họ, trụ vững trên một phân khúc khách hàng, khiến người dân hưởng thói quen được phục vụ như thượng đế, khi bọn họ tiến vào cũng sẽ không gây ra quá nhiều sự chú ý hiếu kỳ. Người dân cũng có thói quen, khi đã quen mua sắm ở siêu thị của hắn rồi cũng sẽ không dễ dàng thay đổi.
Chỉ cần Carrefour chiếm cứ ở các thành phố trước, dựa vào ưu thế là công ty nội địa, khả năng xảy ra một trận chiến. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn cũng phải đầu tư lớn cho Carrefour.
- Chỉ e là không đủ tiền.
Phương Minh Viễn than thầm. Vốn cho rằng khoản tiền “từ trên trời rơi xuống” kiếm được trong kế hoạch kỳ hạn giao hàng dầu mỏ có thể cho mình xài đã tay, hiện giờ tính lại, cho dù còn lại một ít cũng có hạn mà thôi.
- Chú Tôn, trước tiên cử vài người đi Bắc Kinh, Thượng Hải, và mấy thành phố trực thuộc Trung ương, cả Quảng Châu và mấy thành phố vùng duyên hải đông nam, tiến hành khảo sát, tìm kiếm mặt tiền thích hợp, nếu không đủ tiền có thể thuê trước, khi nào dư dả hãy mua.
Phương Minh Viễn hiểu được, lúc này mua bất động sản chỉ là để dành, không nên mua bán. Sau này cần vốn, chỉ cần mang mặt tiền cửa hàng cũ bán ra giá sẽ rất cao. Tin rằng lúc đó, có khi là mấy nhà buôn bán bất động sản còn phải cầu cạnh chính mình.
- Còn nữa, chúng ta đặt hàng các thiết bị làm thẻ, giờ đàm phán thế nào rồi?
Sau khi siêu thị Carrefour tiến vào Phụng Nguyên, Phương Minh Viễn đã đưa ra chế độ hội viên, nhưng giai đoạn đầu thực hiện chế độ này, số lượng tương đối lớn nên chỉ mới dừng lại trên kế hoạch. Vì hàng nhẹ vốn, cũng xem trọng thị trường thẻ trong tương lai, lại nghĩ tới sau này có đủ các loại thẻ hội viên, còn có thẻ tín dụng, gần như mỗi người dân thành phố đều có mấy cái trong ví. Thị trường lớn như vậy, Phương Minh Viễn sao có thể bỏ qua?
- Đang đàm phán vì trước mắt chúng ta cũng chưa cấp mà.
Tôn Chiếu Luân tất nhiên hiểu được chế độ hội viên nhằm tăng việc khách hàng quay lại, nâng cao độ trung thành của khách hàng rất hiệu quả. Để thực hiện chế độ hội viên, không cần nói cũng biết thẻ hội viên có tầm quan trọng rất lớn. Trong suy nghĩ của Phương Minh Viễn, Carrefour làm thẻ hội viên cũng như làm danh thiếp, chẳng những trên thẻ phải in dấu hiệu của Carrefour hay là sơ đồ Carrefour mà còn phải tuyên truyền quảng bá cho hình tượng siêu thị. Hơn nữa phải súc tích, đầy đủ công năng quản lý khách hàng, thu hút khách hàng mới, giữ khách, tăng cường mức độ trung thành của khách hàng.
- Vậy đàm phán nhanh hơn đi, mau chóng ký hợp đồng. Tôi hy vọng sáu tháng cuối năm, siêu thị Carrefour có thể triển khai chế độ hội viên.