Vào lúc ông hiệu trưởng cũ Lỗ Sơn và Ngụy Minh Luân cảm thấy vui mừng không tả thì Phương Minh Viễn đã đáp chuyến tàu đi Phụng Nguyên.
Nếu đã muốn phát triển huyện Bình Xuyên trở thành một trung tâm đầu mối hàng hóa của tỉnh Tần Tây thậm chí là của cả vùng Tây Bắc thì cải thiện điều kiện giao thông ở đây là điều quan trọng nhất. Hai năm nay huyện Bình Xuyên không ngừng xây dựng đường sá nhưng so với tiêu chuẩn Phương Minh Viễn chấp nhận được thì còn kém xa. Trong một thời gian ngắn mà muốn phát triển nhanh chóng tốc độ luân chuyển của huyện Bình Xuyên thì không thể không kể đến vai trò của ngành đường sắt, hơn nữa theo Phương Minh Viễn thấy thì dù sau này có tàu cao tốc nối từ huyện Bình Xuyên đến Phụng Nguyên thì vai trò của đường sắt cũng không thể xem nhẹ.
Vì vậy bây giờ Phương Minh Viễn phải có một cái nhìn đầy đủ nhất về tình hình vận tải đường sắt, và cách trực tiếp nhất tất nhiên là tự mình bắt một chuyến tàu đi từ Bình Xuyên lên Phụng Nguyên rồi. Từ lúc tái sinh tới giờ, Phương Minh Viễn chưa từng ngồi qua một chuyến tàu chặng ngắn như vậy bao giờ, tất cả những ấn tượng về nó đều lưu lại từ kiếp trước. Kiếp trước đến cả xe bồn nóng bức hắn cũng đã từng ngồi qua, lúc đó thật khổ không gì có thể tả nổi, bây giờ nghĩ lại lại có một cảm giác rất khác.
- Xem ra hôm nay cậu Phương rất hào hứng nhỉ?
Trần Trung ngồi phía sau nói nhỏ với Lâm Liên.
Lâm Liên gật nhè nhẹ, đúng như lời Trần Trung nói, hai hôm nay tâm trạng của Phương Minh Viễn rất vui, không những chuyện trò vui vẻ mà còn hay chọc đùa hai người và những người đi theo trong đoàn.
Phương Minh Viễn vui như vậy thứ nhất là vì cha hắn cuối cùng cũng đã bước vào con đường gây dựng sự nghiệp, như vậy sau này có thể thay hắn gánh vác một phần trách nhiệm, thứ hai tuy hắn không thể đem toàn bộ các bạn học cũ lên thành phố học nhưng lại có thể cải thiện chất lượng học tập của bọn họ, sau này mỗi tuần đều có những giáo viên giỏi cấp tỉnh, thành phố về đây thỉnh giảng, có thể nói đây sẽ là một cơ hội cực kỳ hiếm có đối với các học sinh và giáo viên ở nhà máy. Phải biết rằng các thầy cô giáo này không phải dễ gì mà mời được, hắn đã phải nhờ đến ảnh hưởng của Tô Ái Quân ở Đại Học Giao Thông và nhờ Mã Vĩnh Phúc, Dương Quân Nghĩa nói với giám đốc sở giáo dục tỉnh tác động lên các trường trung học ở Phụng Nguyên, sau đó siêu thị Carrefour còn phải trả công rất cao cho các thầy cô này mới có thể giải quyết xong chuyện này trong một thời gian ngắn như vậy. Nếu như là người khác, dù có là trưởng phòng đào tạo của Duy Nam thì chắc cũng không đạt được mục đích nhanh như vậy.
Hơn nữa hắn cũng cố ý tiết lộ chuyện này với Lý Đông Tinh, tất nhiên Lý Đông Tinh cũng muốn các giáo viên trong huyện mượn cơ hội tốt này, như vậy là phòng giáo dục huyện đã nợ trường trung học của nhà máy cán ép Tần Tây một ân tình, sau này nhất định sẽ quan tâm đến trường trung học của nhà máy một cách toàn diện nhất, thế thì gánh nặng trên vai của hiệu trưởng Lỗ Sơn cũng nhẹ đi một chút.
Và làm được chuyện này cũng có hai cái lợi. Thứ nhất hai ngày nay Phương Minh Viễn đã hỏi thăm được rằng việc nhận thầu xưởng luyện gang bên ngoài là do Quách Lỗ Sinh đảm nhận nhưng thực chất là do Tư Mã Vân, ông phó giám đốc được bộ chuyển về cách đây hai năm chủ trương, vì hắn không để cho Quách Lượng nhận thầu nên đã làm cho kế hoạch của ông ta thất bại, chắc chắn ông ta sẽ vì chuyện này mà sẽ ôm hận trong lòng. Điều này lúc đó Phương Minh Viễn không biết nhưng nếu có biết hắn cũng không cho phép Quách Lượng làm.
Nhà máy cán ép Tần Tây có thể nói là ngôi nhà thứ hai của hắn, nơi đây lưu giữ ký ức tuổi thơ hai kiếp của hắn, bây giờ hắn có khả năng bảo vệ nó tất nhiên là không bao giờ cho phép kẻ khác phá hoại nó. Việc Quách Lượng nhận thầu xưởng lúc đầu có thể cũng mang lại một chút thay đổi tính cực, nhưng Phương Minh Viễn lo rằng y sẽ lấy tác phong xưa nay ra nắm lấy nhà máy. Hiện tại tình hình quản lý của nhà máy đã rất hỗn loạn, nếu Quách Lượng còn cấu kết với một số lãnh đạo nhà máy thì rất nhanh sẽ vơ vét hết toàn bộ nhà máy, vì vậy nếu lúc đó hắn có biết là mình đắc tội với một vị phó giám đốc nhà máy thì hắn vẫn làm như vậy mà không chút do dự.
Đắc tội với Tư Mã Vân vô tình đã gây ra một chút điều xấu cho việc nhận thầu xưởng của Phương Thắng cha hắn. Vì dù thế nào thì Tư Mã Vân cũng là một phó giám đốc rất có quyền do bộ điều đến, khi quyết định một số việc trong nhà máy thì ý kiến của ông ta không thể xem nhẹ. Nếu như ông ta quyết tâm gây rắc rối cho cha hắn thì cũng rất khó giải quyết, cứ coi như là các lãnh đạo khác trong nhà máy muốn bảo vệ cho nhà họ Phương thì cũng rất ngại nói vì thể diện, hơn nữa nếu làm thế thì nhà họ Phương coi như là đã nợ người ta một ân tình, mà món nợ ân tình lại là món nợ khó trả nhất.
Vì vậy Phương Minh Viễn đã kết hợp hai việc là giúp cha hắn Phương Thắng tạo dựng thế lực và giúp các bạn học của hắn giải quyết cùng một lúc.
Hắn tin rằng chuyện này sau này sau khi truyền đến nhà máy cán ép Tần Tây chắc chắn sẽ tạo ra một làn sóng ủng hộ rộng lớn. Hiện tại vấn đề người Hoa Hạ quan tâm nhất chính là tiền đồ của thế hệ sau, mà nỗ lực học tập thi đậu đại học thoát ra khỏi thị trấn Hải Trang là con đường hiện thực nhất mà các thanh thiếu niên ở đây có thể đi được để thay đổi vận mệnh của mình. Hắn làm như vậy tin rằng ai cũng phải thừa nhận chuyện này có tác dụng rất lớn đến việc tăng tỉ lệ đậu đại học của các trường trong nhà máy sau này, có thể làm cho ngày càng nhiều các học sinh của nhà máy có cơ hội trở thành “cá chép hóa rồng”!
Có thể các lãnh đạo nhà máy sẽ không để tâm chuyện này vì con của bọn họ nếu không thể vào Phụng Nguyên học tập thì chí ít cũng sẽ được chuyển đến học ở Duy Nam, nhưng trăm nghìn công nhân của nhà máy dù đang làm hay đã về hưu chắc chắn sẽ để ý đến việc này. Cái Phương Minh Viễn muốn lợi dụng chính là thứ gọi là lòng dân này! Có được sự đồng tình của nhân dân thì đừng nói là Tư Mã Vân mà nếu tất cả lãnh đạo nhà máy đều liên kết với nhau thì cũng không dám tùy tiện từ chối đơn xin thầu xưởng của Phương Thắng.
Hơn nữa Phương Minh Viễn còn muốn nhân cơ hội này giảm bớt trở ngại cho việc sau này nhà họ Phương muốn mua lại nhà máy cán ép Tần Tây.
Thực ra mọi việc sau đó đều không nằm ngoài dự liệu của Phương Minh Viễn, đến buổi trưa Tư Mã Vân đã vội vội vàng vàng chạy về nhà máy báo tin tốt lành mà ông ta vừa biết được từ hiệu trưởng Ngụy Minh Luân này cho các lãnh đạo nhà máy. Trong khi các vị lãnh đạo khác đang vui mừng hoan hỉ vì chuyện này thì Tư Mã Vân lại âm thầm thở dài bỏ hoàn toàn những kế hoạch mà ông ta tính toán suốt hai ngày nay đi. Buổi chiều, ở phòng làm việc của giám đốc nhà máy, đơn xin nhận thầu xưởng của Phương Thắng đã được thông qua mà không có ghút trở ngại nào.
Và cũng đến buổi chiều thì tin tức này cũng đã truyền đi khắp nhà máy, tất cả các gia đình có con đang học tiểu học và trung học trong nhà máy đều xôn xao vì chuyện này. Mọi người đều hiểu điều này có nghĩa là gì! Và không biết có bao nhiêu gia đình vốn có ý định đợi con mình tốt nghiệp tiểu học và trung học xong sẽ cho vào trường học nghề của nhà máy đã dao động.
Có điều tất cả những chuyện này sau này Phương Minh viễn mới được biết. Còn bây giờ hắn đang ngồi trên đoàn tàu thẳng tiến đến Phụng Nguyên dưới ánh mặt trời.
Đoàn tàu này bọn họ thiết kế đều là màu xanh giống như trước đây, ghế ngồi cũng là loại ghế cứng bọc da màu xanh mà trước đây hắn đã rất quen thuộc, ngồi xuống thật sự là rất cứng, rất không thoải mái. Do trên đường đi tàu phải dừng lại rất nhiều trạm vì vậy tốc độ của tàu không được nhanh cho lắm. Tuy hiện tại ở Tần Tây mùa đông vẫn còn chưa qua hẳn nhưng do người đông lại không có điều hòa nên trong toa vẫn tương đối nóng, hơn nữa những người trên tàu lại không phải ai cũng giống với mấy người Phương Minh Viễn, lại còn có rất nhiều nông dân mang theo lương thực, trứng gà thậm chí là cả gà sống lên tàu, bao nhiêu là mùi trộn lại tạo nên một thứ mùi rất quái dị, Phương Minh Viễn bất đắc dĩ phải mở cửa sổ ra để lấy chút không khí mát mẻ.
Một ngày chỉ có hai chuyến tàu đến Phụng Nguyên dừng lại ở Bình Xuyên một vào buổi sáng và một vào buổi chiều, đều là tàu chậm, lắc lắc lư lư đến cả mấy tiếng đồng hồ mới đến được ga Phụng Nguyên, đó là sau khi đã được nâng cấp rồi chứ nếu là trước kia thì còn lâu hơn nữa. Hơn nữa Phương Minh Viễn cũng để ý thấy rằng đoàn tàu này vẫn đang còn dùng đầu máy hơi nước, trong khi vận hành thải ra những dòng khói đen cuồn cuộn.
Phương Minh Viễn không kiềm chế được ngán ngẩm lắc đầu, với điều kiện vận tải hành khách thế này chắc chắn sẽ không đáp ứng được nhu cầu sau này của huyện Bình Xuyên, nhưng nếu muốn cải thiện tình hình này thì không cần nói cũng biết là khó cỡ nào.
Ở Hoa Hạ, ngành đường sắt từ lâu đã được gọi là “ông lớn” không chỉ vì nó chiếm một vị trí quan trọng trong xã hội mà còn vì sự ngoan cố không chịu thay đổi của nó.
Một tờ “quy định tạm thời” được ban hành từ năm 1979 nhưng mãi đến sau năm 2000 vẫn còn có hiệu lực. Theo quy định trong “quy định tạm thời” thì khi tàu hỏa đâm chết người ngành đường sắt có thể “xem xét trường hợp cụ thể cấp một lần duy nhất từ năm mươi đến một trăm năm mươi tệ hoặc từ tám mươi đến một trăm năm mươi tệ tiền cứu tế hoặc phí mai táng”. Hơn nữa trong “quy định tạm thời” ấy quy định rất rõ ràng số tiền gần một trăm tệ ấy là tiền cứu tế hoặc là phí mai táng chứ không có hề có hai từ bồi thường mà cũng chưa bao giờ được gọi là bồi thường. Cứu tế là xuất phát từ đạo nghĩa đưa cũng được mà không đưa cũng được, còn bồi thường lại là do gây ra lỗi chắc chắn phải bồi thường, hai khái niệm hoàn toàn không giống nhau. Do đó vấn đề đầu tiên khi có tàu hỏa đâm chết người là cấp hay không cấp tiền chứ không phải là bồi thường bao nhiêu. Đối với quy định này thì chuyện phản đối chưa bao giờ kết thúc, mọi người đều có rất nhiều cách nói như “ở trên đường sắt thì một con người còn không bằng một con trâu”vv để thể hiện sự bất mãn của mình.
Từ đó có thể thấy, muốn làm cho các cơ quan nghành đường sắt thuận theo ý của mình để giảm bớt một số quy định cho đường sắt của Bình Xuyên thì là cực kỳ khó. Mặc dù có Tô Hoán Đông hậu thuẫn nhưng khi thực hiện chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều các cơ quan có liên quan, tất nhiên sẽ gây ra vô số rắc rối. Ủy ban và huyện ủy Bình Xuyên muốn tiến đến tương lai thì trước mắt chắc chắn có rất nhiều việc phải làm.
Không phải Phương Minh Viễn chưa từng nghĩ qua nếu sau khi lấy số tiền có được từ vụ dầu mỏ đầu tư vào lĩnh vực giao thông, ví dụ như đường sắt từ Bình Xuyên lên Phụng Nguyên chẳng hạn thì sẽ rất có lợi cho sự phát triển của thị trấn Hải Trang và việc vận chuyển của mỏ than Đồng Xuyên, nhưng những ký ức của kiếp trước lại khiến hắn đành ngậm ngùi vùi sâu ý nghĩ này xuống tận đáy lòng.
- Haizzz
Phương Minh Viễn thở dài một cái, vươn vai đứng lên.