Phương Minh Viễn dõi theo bóng hai cô gái khuất dần trong ánh Lượng mờ mờ của ngọn đèn trong nhà, lúc này mới quay đầu đi về. Rõ ràng là hai cô vì không thể có được một câu trả lời dứt khoát nên có chút thất vọng.
Nhưng hai người Trương Quốc Bình không hề biết rằng, thật ra trong lòng Phương Minh Viễn đã sớm có quyết định rồi, thay đổi vận mệnh của hầu hết tất cả mọi người thì Phương Minh Viễn không có thời gian không có sức lực và càng không có năng lực làm chuyện đó, nhưng nếu giúp một người từ nay về sau thoát khỏi vận mệnh đen đủi thì lại không có gì là khó. Nhưng giúp đỡ thì giúp đỡ, điều quan trọng là phải giúp như thế nào.
Hắn nghĩ tình hình của nhà máy cán ép Tần Tây bây giờ so với cha hắn nói thì còn tồi tệ hơn nhiều, công nhân chỉ dựa vào mấy đồng lương còm cõi để sống qua ngày. Nếu hắn lỗ mãng nhúng tay vào rất có khả năng sẽ càng rắc rối hơn. Hắn không giúp đỡ ai cả là một nhẽ, nhưng nếu giúp người này mà không giúp người kia thì lại đi một nhẽ khác. Chưa có một bước đi nào cụ thể nào thì hắn không muốn mình lại trở thành tâm điểm công kích của cả nhà một lần nữa.
Khu hành hính của nhà máy cán ép Tần Tây là một khu nhà sáu tầng nằm ở cửa vào phía bắc của nhà máy. Vào buổi Lượng ngày thứ hai, vừa vào giờ làm việc, trong khu hành chính người đi qua đi đi lại.
“