Không biết nữa, vừa rồi, tên thanh niên phía trước không ngừng gọi tiếp viên hàng không, hình như là cần gì đó, nhưng tiếp viên hàng không từ chối nên gã làm ầm ĩ nãy giờ. Cậu Phương, nãy giờ cậu không để ý chút nào hả?
Phương Minh Viễn cũng hơi xấu hổ, sờ sờ mũi. Sau khi lên máy bay, hắn chăm chú xem tài liệu mà Vu Thu Hạ chuẩn bị theo yêu cầu của hắn. Vì sự việc rất quan trọng, xem chăm chú không để ý đến mọi việc xảy ra xung quanh. Nói thật, ngay cả máy bay cất cánh lúc nào hắn cũng không có ấn tượng.
- Cậu Phương, thằng nhóc kia uống rượu rồi lên máy bay, lại đòi tiếp viên hàng không đưa rượu nữa, cô tiếp viên kia nhìn thấy gã đã có men say, sợ gã uống thêm rồi gây chuyện trên máy bay nên từ chối yêu cầu của gã, gã liền nổi giận. Đầu tiên chửi bới, tiếp theo là đấm vào ngực tiếp viên, còn hùng hùng hổ hổ nữa.
Trần Trung từ phía sau chồm tới, nói nhỏ.
Phương Minh Viễn lập tức rõ ràng, kiếp trước việc thế này có nhiều. Một khi đã uống, không thể tự chủ, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nhất là bọn quan chức có chút quyền lực trong tay, chúng càng đáng ghét hơn.
- Trên máy bay không có nhân viên bảo an sao? Để gã càn quấy như vậy?
Phương Minh Viễn cảm thấy khó hiểu, giữa không trung thế này, phát sinh chuyện gì cũng có khả năng biến thành tai nạn.
- Đó, thằng đó, đúng nó đó.
Trần Trung chỉ, nói:
- Nhưng gã cũng không giống như người không biết gì.
Phương Minh Viễn nhìn theo hướng Trần Trung chỉ, thấy một thanh niên mặc thường phục đang ngăn cản tên say kia, tuy cản trở gã ra tay với người tiếp viên kia, nhưng vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, cũng không ra tay chế ngự gã.
Phần lớn mọi người trên cabin lúc này đều để ý đến sự lộn xộn kia, không khỏi bàn tán xôn xao.
- Cha… Lê Cương, mày…kỹ nữ, tao muốn… hai ly rượu, không con mẹ nó…tao không cho mày yên, không cho mày yên…
Gã kia tuy rất đạp trai nhưng vẻ mặt hung dữ, mắt đầy hung quang. Hắn vừa mắng, vừa xô đẩy nhân viên bảo an đi. Nhân viên bảo an đó từ đầu đến cuối đứng che chắn cho người tiếp viên đang khóc không ngừng phía sau, bên cạnh là mấy tiếp viên đang khuyên bảo, chỉ chịu đựng sự nhục mạ của tên thanh niên đó.
Tên thanh niên lại nhìn về phía sau nhân viên bảo an:
- Ngươi, ngươi, ngươi… mày định làm gì, tránh ra…
- Máy bay đang ở giữa không trung, vì an toàn của ngài, xin ngài quay về chỗ ngồi.
Nhân viên bảo an là một người thanh niên khoảng hai mươi bày hai mươi tám tuổi, không cao lắm nhưng rắn chắc, vừa nhìn thấy đã biết là loại người không nên chọc vào.
Nhưng tên say rượu cũng không chút sợ hãi, lại đến gần, vuốt má anh ta nói:
- Mẹ mày, mày định làm gì? Mày làm vậy tao không có cách khác hả?
Nhân viên bảo an hơi cau mày, im lặng, vẫn đứng đó không nhúc nhích, đưa tay ra sau lưng vẫy tiếp viên hàng không nhanh đi đi, nhưng không biết vì quá sợ hay không nhìn thấy, mà vẫn đứng khóc không ngừng sau lưng anh ta.
Phương Minh Viễn nhíu mày, tên say rượu quả thật rất càn rỡ. Tuy trong cabin nhưng tốt xấu gì cũng là ở chốn đông người, sao gã không sợ sau khi máy bay đáp xuống sẽ phải tới đồn cảnh sát? Hơn nữa hành động của nhân viên bảo an cũng rất kỳ lạ, sao có loại bảo vệ trên máy bay kỳ quái như vậy?
- Tao gọi mày ngăn cản!
Tên say rượu đánh một đấm vào bụng nhân viên bảo an.
- Tao cho mày ngăn cản.
Gã lại đánh tới tấp vào mặt nhân viên bảo an, lập tức máu mũi chảy ra.
Phương Minh Viễn thật sự không nhìn nổi. Hắn nghiêng mặt nhìn thoáng qua Trần Trung, Trần Trung hiểu ý gật đầu, đứng lên.
Từ khoang điều khiển có một người đàn ông trung niên xông tới, xem ra là phi công, bước nhanh tới gã say rượu, vỗ vai gã nói:
- Lê…
Anh ta vừa mới mở miệng, tên say rượu đã đấm vào mặt anh ta, làm anh ta lảo đảo hai bước, tên say rượu kia vẫn không buông tha, lại bước tới đấm tiếp hai đấm nữa.
- Không đánh được, anh ấy là cơ trưởng.
Vài nhân viên hàng không lập tức la lên liên hồi.
Trần Trung nghe vậy cũng thấy run lên, liền nhảy tới.
Tên say kia vẫn làm ngơ mà đấm tiếp một đấm nữa, nhưng cũng may có mấy người ngăn gã lại, mấy đấm sau không đánh trúng.
Trần Trung vỗ vai tên say kia, gã lại xoay người tung ra một đấm. Trần Trung sớm đã có chuẩn bị, nghiêng qua một bên tránh được, dùng hết sức đấm từ dưới lên đến cằm của gã, chỉ một đấm đã đánh gã ngã xuống.
- Mày dám đánh tao? Cha tao là Lê Cương đó!
Tên say kia ngã trên lối đi nhỏ. Cú đấm vừa rồi chỉ giúp gã tỉnh lại, nói chuyện cũng lưu loát hơn. Gã vuốt gó má đau nhức của mình, vẻ mặt khó tin hét lớn:
- Không ngờ mày dám đánh tao. Tao thấy mày không biết chữ Tự tử viết thế nào rồi. Ba tao là Lê Cương.
- Lê Cương?
Phương Minh Viễn kinh ngạc quay lại. Lê Cương rất nổi tiếng sao? Là con của Lê Cương, gã quả là “quan nhị đại”. Trên máy bay giữa không trung dám đánh cơ trưởng, chuyện không biết sợ như thế cũng làm được.
- Lê Cương hả? Cha mày là Thủ Cương, Bảo Cương gì cũng không cần.
Trần Trung không khách khí đá thêm một cái. Thằng nhóc này vừa rồi ra tay quá độc ác. Nếu chẳng may cơ trưởng có việc gì, chẳng phải là toàn bộ hành khách trên máy bay mạo hiểm cùng gã sao? Nhà Trần Trung có già có trẻ, nếu mất mạng như vậy, chẳng phải oan ức lắm sao?
Tên say kia bị đá trúng rất đau đớn, đau đến nỗi chỉ như con tôm cuộn mình lăn giữa lối đi, lại càng không ngừng rên rỉ. Trần Trung lúc này mới kéo gã từ dưới đất lên, theo tay của nhân viên bảo an, đưa gã tới chỗ ngồi.
- Mày dám đánh tao, mày dám đánh tao! Đồ khốn kiếp! Tao sẽ cho cha tao nhốt mày vào tù một ngàn năm.
- Thằng nhóc!
Trần Trung lại tát một cái nữa.
Tát liên tiếp năm sáu cái, tên say mới nhận ra, thế nào gọi là tránh voi chẳng xấu mặt nào, cuối cùng cũng ngậm miệng lại, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập vẻ hung tợn, chứng tỏ gã giận Trần Trung thấu xương.
- Anh Trần, nếu nó còn mắng chửi người khác, thì cho mượn tất của anh nhét vào mồm nó.
Phương Minh Viễn lạnh lùng thốt lên.
- Nó không biết xấu hổ, chúng ta cũng không cần phải giữ gìn mặt mũi cho nó.
Cabin lúc này vang lên một tràng vỗ tay, mọi người vốn không chịu nổi tên thanh niên say rượu gây rối vô lý kia. Phương Minh Viễn để ý thấy có mấy người đàn ông cũng đứng dậy, nhưng do động tác của Trần Trung nhanh hơn, đã nhanh gọn khắc chế được gã.
Cơ trường và nhân viên bảo an kia cũng nhận ra Phương Minh Viễn và Trần Trung đi cùng nhau.
- Ôi, vị này, tôi trước tiên phải cảm ơn các anh đã hăng hái làm việc nghĩa, giúp chúng tôi chế phục gã. Nhưng tôi không thể không nhắc nhở các anh, lúc này các anh đang gặp rắc rối đó.
Nhân viên bảo an mặc thường phục kia nhỏ giọng nói với Phương Minh Viễn đầy vẻ đau khổ.
- Đúng vậy, e rằng có rắc rối to rồi.
Vị cơ trường xoa xoa vết máu bên mép, cũng đến gần nhỏ tiếng nói.
- Cha nó là Lê Cương, phó cục trưởng cục hàng không dân dụng Tần Tây, chỉ cần mách lại bậy bạ cũng đủ làm giám đốc công ty chúng tôi đau đầu. Hơn nữa đây không phải lần đầu. Lần trước nó đại náo trên chuyến bay Hoa Hàng, đánh ba bốn tiếp viên, cuối cùng đánh rắm cũng không có. Lãnh đạo Hoa Hàng còn bắt buộc các tiếp viên đó đến tận nhà xin lỗi, tôi nghe nói mấy người đó quá tức giận nên làm đơn xin từ chức. Kết quả là người phụ trách Hoa Hàng ở Tần Tây không thể không tự mình đến nhận lỗi. Vả lại tôi còn nghe Lê Cương đánh tiếng, công ty nào dám nhận mấy tiếp viên hàng không đó thì đừng trách ông ta trở mặt, cuối cùng các tiếp viên hàng không đó chỉ có thể chuyển nghề.
- Con của cục phó cục hàng không dân dụng mà đã có uy phong lớn như vậy?
Lâm Liên kinh ngạc nói.
Nhân viên bảo an kia cười khổ nói:
- Nghe lời nói của cô, đối với hệ thống hàng không quốc gia dân dụng của chúng ta cô đúng là người bình thường. Đừng thấy ông ta chỉ là Cục phó, nhưng ông ta quản lý vận mệnh của toàn bộ sân bay của Phụng Nguyên và tỉnh Tần Tây. Sân bay nước ta nhiều như vậy, lưu lượng khách không ngừng tăng lên nhưng số lượng cũng chỉ có hạn. Công ty hàng không nào đắc tội với ông ta, ông ta có không biết bao nhiêu cách để ngáng chân họ, dễ dàng tạo ra tổn thất cả triệu. Cô nói thử xem, có chủ tịch hãng hàng không nào không đau đầu?
- Ảnh của nó đã sớm được các công ty hàng không đánh dấu. Nếu không phải hôm nay nó uống quá nhiều, sợ nó trên máy bay gây ra chuyện không thể cứu vãn, chúng tôi sẽ không từ chối yêu cầu của nó.
Vẻ mặt của cơ trưởng thật chua xót.
- Nhưng chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Cơ trưởng bị đánh cũng không phải việc nhỏ, nó đã uy hiếp đến an toàn sinh mạng của toàn bộ hành khách trên máy bay, cũng uy hiếp đến sinh mạng tôi nữa, để cho nó quậy phá không kiêng nể gì như vậy, nói khó nghe một chút, nó không muốn sống nữa, nhưng mọi người còn chưa sống đủ đâu.
Phương Minh Viễn lạnh lùng cười. Quả nhiên không ngoài dự liệu, lại là một quan nhị đại.
- Vấn đề là ở chỗ họ sẽ không nói lý lẽ. Chuyện lớn như vậy, chắn chắn nó không chịu bỏ qua.
Cơ trưởng bất đắc dĩ nói:
- Việc này không thể giấu giếm, tí nữa tôi phải thông báo cho phân cục cảnh sát sân bay, các anh có quen biết cán bộ nào có thể giúp đỡ không