Thật ra hôm nay sớm muộn gì cũng phải vào thành phố, Phương Minh Viễn trong lòng rất rõ ràng. Trước kia bởi có ông Tô Hoán Đông và ông Quách che chở, mình ở trong chính phủ cũng có chút tiếng tăm, với lại gia nghiệp họ Phương còn chưa đâu ra đâu, đối với những con cá lớn kia mà nói, vì chút tài sản này mà trở mặt với hai vị lão gia ấy rõ ràng là không đáng. Thế nhưng sản nghiệp họ Phương đã nhanh chóng tăng lên, mở rộng ra toàn quốc, dám chắc ngày càng có khối người xem nó như một món ngon béo bở mà thèm thuồng. Quan trọng hơn là, quan điểm kinh doanh của Phương Minh Viễn và bọn họ hoàn toàn không giống nhau, vì thế hai bên hiển nhiên là kẻ thù bởi vì sự tồn tại của Phương Minh Viễn sau này sẽ gây trở ngại đến việc cướp đoạt của cải quốc dân một cách trắng trợn của bọn họ.
Nói thật, Phương Minh Viễn đôi khi cũng muốn mình có thể giống như những con người đáng căm hận đó, cùng bọn quan chức cấu kết nhau để đoạt những món lợi kếch sù, tiền tới cũng nhanh, không phải mạo hiểm, không bị mọi người căm ghét, lại có một số quyền lợi tập đoàn thích hợp, có thể cùng bọn quan viên ấy lớn tiếng ta đây gia thế tốt đẹp, như vậy sẽ sống được dễ dàng. Nhưng Phương Minh Viễn cũng tự hiểu lương tâm mình không cho phép, hắn vẫn không cách nào hiểu được, nếu như nói những kẻ tham lam không thỏa mãn kia vẫn còn chút lương tâm, thì làm sao mà bọn họ có thể làm ra những chuyện đáng khinh như thế
Thế nên Phương Minh Viễn vẫn cẩn thận che giấu sức mạnh thực sự của Phương gia, để bọn quan viên tham lam vô hạn kia khỏi phải dòm ngó, đồng thời hắn cũng cố gắng mở rộng vòng giao thiệp của Phương gia đến mức rộng nhất, với càng nhiều người càng tốt, tìm kiếm càng nhiều đồng minh. Dù vậy, mọi nỗ lực này của hắn có lẽ đối với những người cấp quốc gia kia mà nói, cũng chẳng phải việc bí mật gì, suy cho cùng khi so với một quốc gia, sức mạnh của cá nhân thật sự không đáng kể.
- Tuy vậy cháu cũng đừng quá để ý, cháu bây giờ cũng không còn là Phương Minh Viễn trước đây mới từ Bình Xuyên đi ra, nếu thực sự muốn xong chuyện, chú tin sẽ có rất nhiều người đứng về phía cháu.
Tô Ái Quân vỗ vai Phương Minh Viễn, mỉm cười nói. Phương Minh Viễn hiểu ý cười cười. Đúng vậy, mình bây giờ cũng không còn là đứa trẻ cần sự che chở của hai vị lão gia như trước kia nữa rồi. Thời gian mấy năm nay, cũng không phải hắn không làm gì mà vượt qua được.
Ngày hôm sau, các vị lãnh đạo của hãng vận tải đường sắt Bình Xuyên tề tụ tại nơi ở của họ Phương trong phố cổ Bình Xuyên, bàn bạc về dự án đổi mới tiếp theo của hãng.
- Phương, gặp được cậu thật không dễ dàng, Mễ Nhĩ Đốn khỏe khoắn sôi nổi xuất hiện trước mặt Phương Minh Viễn, dành cho hắn một cái ôm đầy tình cảm.
- Ngài Mễ Nhĩ Đốn, xem ra ông ở đây thật không tệ nhỉ?
Phương Minh Viễn cũng dùng sức ôm lại Mễ Nhĩ Đốn, buộc ông lão phải kêu oa oa.
- Phương, xương cốt cả người lão già này đều bị cậu tháo ra hết rồi.
Mễ Nhĩ Đốn vũng vẫy với vẻ mặt "ai oán" nói. Khiến cho Tô Ái Quân cười đến ngặt nghẽo.
- Còn cười à, Tô, anh nỡ khoanh tay đứng nhìn lão già này bị chàng trai trẻ đây ức hiếp sao?
Mễ Nhĩ Đốn bất mãn nói.
- Ông là lão già sao? Ba tháng trước, hình như tôi có nhận được điện thoại của ai đó kia mà, còn nói mình có khả năng...
Tô Ái Quân còn chưa nói xong, Mễ Nhĩ Đốn đã bằng một bước nhảy dài không phù hợp với tuổi đến trước mặt bịt miệng Tô Ái Quân.
- Tô thân mến, tôi nhớ quý quốc chẳng phải luôn xem kính già yêu trẻ là phẩm chất tốt đẹp của dân tộc Hoa Hạ sao? Vì danh dự của người già, thanh niên phải hiểu là không được nói lung tung, đặc biệt quan trọng là không được dạy hư con nít.
Mễ Nhĩ Đốn nói dữ tợn
- Lẽ nào những phẩm chất tốt đẹp này anh cũng không định tuân theo sao?
Tô Ái Quân đẩy bàn tay Mễ Nhĩ Đốn chặn trước miệng ra, thở dài mấy hơi, rồi tức tối nói:
- Già mà không kính, chưa từng đối xử như thế này hừ hừ hừ, tôi hỏi ông vừa mới làm cái gì thế hả? Sao mà trên tay lại có mùi lạ vậy?
- Mùi lạ?
Mễ Nhĩ Đốn ngạc nhiên ngửi tay mình, lúc này mới bừng tỉnh nói
- Tô, dầu gì anh cũng còn là người Hoa Hạ, vốn dĩ là thầy giáo, làm sao mà mùi mực tàu cũng có thế quên mất rồi
Mễ Nhĩ Đốn sau khi đến Hoa Hạ, không biết tại sao, tự dưng đối với tranh thủy mặc Hoa Hạ cảm thấy có hứng thú, nên nhờ Tô Ái Quân mời thầy về, học cách vẽ tranh thủy mặc.
- Phương, đã lâu không gặp
Theo sau tiếng nói hùng hồn ấy, một ông cụ cao chừng một thước tám trở lên xuất hiện trước mặt Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn nhận ra, vị này là do Tô Hoán Đông giới thiệu đến, ở hãng vận tải đường sắt Bình Xuyên, là tổng giám đốc của bộ đường sắt Trung Quốc trước đây, phó cục trưởng cũ của cục đường sắt Thượng Hải Quan Nhân Bình. Vừa lui xuống được một năm đã bị lão cấp trên Tô Hoán Đông điểm tướng, cử đến Bình Xuyên làm cho Phương Minh Viễn. Đúng là nhờ có lão tự mình trấn thủ, hãng vận tải đường sắt Bình Xuyên này hơn nửa năm nay, cùng với cục đường sắt Phụng Nguyên tuy là luôn có xung đột nhưng cũng bình an mà vượt qua
- Ông Quan, ngài có khỏe không, ở chỗ này đã quen chưa?
Phương Minh Viễn lập tức nghênh đón nói. Vị này là người miền nam, tuổi lại cao, Phương Minh Viễn vẫn lo lão ở vùng Tây Bắc không quen.
- Có gì đâu mà không quen, tôi khi còn trẻ, Trung Quốc bốn phương tám hướng không có chỗ nào là chưa qua, điều kiện của các anh bây giờ so với lúc trước đến đây, không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Quan Nhân Bình cười to nói. Lão nói thật lòng, những cán bộ lão thành bọn họ đến đây, Phương Minh Viễn cho bọn họ mỗi người một biệt thự nhỏ, mỗi căn biệt thự còn có người hầu phụ trách những công việc hằng ngày, hoàn toàn tương ứng với cấp bậc của lão, hơn nữa mỗi người đều có xe riêng. Vượt xa khỏi dự đoán ban đầu của mấy người Quan Nhân Bình.
- Ông Quan, anh hùng không nhắc chuyện ngày xưa, ngài bây giờ cũng đã có tuổi rồi, thân phận tôi đây không đủ sức cho ngài một cuộc sống an nhàn sau khi về hưu, tôi cũng đã cảm thấy hổ thẹn rồi, hơn nữa nếu như không chăm sóc tốt các vị, ông Tô kia hẳn sẽ trách mắng
Phương Minh Viễn nói chân thành. Những cụ già đường sắt này, vẫn đáng được kính trọng. Tuy rằng nói mình định cho bọn họ mỗi người một căn biệt thự và xe riêng, thế nhưng các cụ lại chủ động đến ở chỉ trong một căn biệt thự, cũng chỉ giữ lại một chiếc xe riêng. Còn những biệt thự và xe cộ khác đều trả lại cho Phương Minh Viễn.
- Tận hưởng cuộc sống an nhàn sau khi về hưu gì chứ, từ lúc về hưu, trong những lão già chúng tôi, có biết bao nhiêu người ăn không ngon ngủ không yên, kết quả là không bệnh cũng thành bệnh, không có việc gì làm sống cũng có chút uổng phí, để cho những lão già chúng tôi phát huy chút sức tàn lực kiệt thử xem, đừng nói là cậu phát tiền lương nhiều như vậy, cho dù không có tiền chúng tôi cũng vui lòng, như thế này dễ chịu hơn là ở nhà ăn không chờ chết
Quan Nhân Bình khoát tay nói
- Nếu không dính dáng đến người trong gia đình, chúng tôi ít nhất còn có thể trở lại những ba bốn người.
Phương Minh Viễn không khỏi cười khổ trong lòng, nói thật, nửa năm qua, hắn cũng có nghe một số tin tức từ cục đường sắt Phụng Nguyên truyền tới, dĩ nhiên rồi, nếu như tin tức cục đường sắt Phụng Nguyên đóng vai vợ bé. Đám người này trước kia đều là những nhà lãnh đạo lớn của cục, tuy rằng không có chức vị chính, nhưng cũng đều là lãnh đạo thực sự, tuy nói là lui xuống, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn. Hiện giờ đất nước có những cán bộ thực quyền của cục đường sắt này, bọn họ đều có bạn học cũ, đồng nghiệp, có thể xoay ngoặt cả cấp trên. Thế nên hơn nửa năm nay, mỗi khi hãng vận tải đường sắt Bình Xuyên của cục đường sắt Phụng Nguyên nảy sinh chút mâu thuẫn, mà cục đường sắt Phụng Nguyên vô tình hay cố ý làm khó dễ, thì các vị này sẽ ra tay. Lần đầu tiên thực sự đã khiến cho người của cục đường sắt Phụng Nguyên cố tình làm khó Phó cục trưởng hãng vận tải đường sắt Bình Xuyên bối rối cực kỳ, mất hết thể diện. Từ đó về sau, những nhà lãnh đạo không đồng ý Phụng Nguyên làm nơi thí điểm đổi mới kia, lời nói và hạnh động hạn chế đi rất nhiều. Nếu bất hòa với những người này, e rằng những người lãnh đạo Bình Xuyên kia của cục đường sắt Phụng Nguyên còn phải khóc đến chết
- À, đúng rồi, thiếu chút nữa là quên mất, La Đại Quân hôm qua đã sắp xếp chỗ làm ở nhà ga cho những công nhân viên chức kia, Vương Manh Thục bị điều tới phòng sách nhà ga làm người quản lý, Vương Na bị điều tới làm hậu cần cho khâu tạp vụ, những người khác cũng bị điều đi, bố trí chức vị lại từ đầu. Bạn bè thất lạc của cậu y cũng tìm được rồi, hôm nay để cậu dẫn đến. Nhưng có một người làm việc không đàng hoàng, xử lý thế nào, y có chút nhức đầu
Quan Nhân Bình nghiêm mặt nói.
- Sao?
Phương Minh Viễn ngạc nhiên nói. Chuyện này cũng cần tới hỏi mình sao? Đã làm việc không đàng hoàng, thì nên xử phạt, nên khai trừ, có trong quy định của hãng, vậy có gì phải nhức đầu, trừ khi người này có gì đó khác biệt về gia thế, đến cả Quan Nhân Bình cũng khó xử phạt thỏa đáng. Nhẹ, thì không vừa mắt người đời, nặng, lại sợ chuốc lấy phiền phức không đáng có.
- Người này họ Hồ, gọi là Hồ Nguyệt, là vợ của em vợ cục trưởng cục thương mại huyện Bình Xuyên, năm ngoái nhờ cậy vào quan hệ nên vào được hệ thống đường sắt, năm nay đã bị trả về hãng. La Đại Quân có phần do dự, nếu như khai trừ rồi, có mang lại phiền phức không đáng có cho hãng hay không
Quan Nhân Bình cười hề hề nói
- Quan hệ gia đình?
Phương Minh Viễn khẽ nhướng mày, chuyện này ở Trung Quốc có thể nói là quá quen thuộc. Thu nhập của hệ thống đường sắt tuy không hẳn là cao, nhưng ổn định, nếu có thể đi vào ban vận chuyển hàng hóa, quầy bán vé, những khâu quan trọng này, thì thu nhập cũng không ít
- Xác định xem cô ta làm gì? Xác định, rồi khai trừ đi, người như thế không giữ được.
Phương Minh Viễn vô tình nói. Vợ của em vợ cục trưởng cục thương mại, đối với hắn mà nói, vẫn không là gì cả. Hắn không ngại dùng cô ta làm người mở đầu, để cảnh giác những người khác. Nhiều nhất, ngòi bút nể nang trong hồ sơ ở khâu nhân sự, khi hắn điều tra ra, xem như nể mặt y lắm rồi.
- Theo ta được biết, cục trưởng cục thương mại này với phó chủ tịch thường trực huyện mới tới Lưu Trì qua lại rất thân thiết.
Quan Nhân Bình nhẹ giộng nói.
- Sao mà ở đâu cũng có y?
Phương Minh Viễn không khỏi nói thầm trong lòng.