Lúc này đoàn người của Phương Minh Viễn đã đi đến trước cửa cổ thành mới đã tu sửa, bên ngoài chỗ đỗ xe của cổ thành đã đỗ không ít xe, có thể nhìn thấy trước cửa vào của cổ thành, mặc dù không phải nhiều nhưng vẫn là dòng người tương đối lạc quan.
- Thì ra nơi này là cổ thành của Bình Xuyên.
Tô Ái Quân ngạc nhiên nói.
Cổ thành của Bình Xuyên bây giờ không còn cảnh tượng đổ nát, cửa thành được sửa chữa, con đường bằng đá thẳng tắp thu hút mọi ánh nhìn hiếu kỳ của mọi người. Nơi này trước kia đến đâu cũng có thể thấy được hồ, trải qua nhiều năm hủy hoại của chiến tranh loạn lạc và cải cách văn hóa cùng với sự dỡ bỏ sau này, bây giờ đã trở thành vật thể hi hữu, tường thành cổ Phụng Nguyên tuy nói đã hoàn thành cơ bản, nhưng để thỏa mãn được yêu cầu phát triển kinh tế còn phải mở ra không ít đường. Hơn nữa thành Phụng Nguyên mặc dù là nội thành thời Đường nhưng diện tích vẫn rất khả quan, trong thành lại là sự kết hợp phức tạo của mới và cũ, trừ tường thành ra thì gần như không nhìn thấy hình dáng như xưa nữa rồi.
Nhưng thành cổ Bình Xuyên không như vậy, trong thành cơ bản là vẫn giữ được diện mạo của 30 năm về trước, rất nhiều kiến trúc thậm chí vẫn còn giữ từ khi triều thanh tuyên bố thống nhất, đi vào bên trong dễ dàng thấy được sự quay ngược thời gian, dường như có cảm giác quay về quá khứ. Từ khi thành cổ mở cửa đến nay, sự thu hút khách du lịch đang có xu hướng tăng lên rõ rệt.
- Ừ, khách du lịch cơ bản là đi cửa này, trong thành không lưu thông xe, xe đạp thì còn có thể.
Lâm Dung giải thích.
- Bên trong cũng có xe ngựa và kiệu, tùy khách lựa chọn.
- Những người vào thành mỗi ngày đều đỗ xe ở bãi đỗ xe bên ngoài thành rồi cưỡi ngựa, ngồi kiệu đi vào thành sao?
Tô Ái Quân hiếu kỳ hỏi. Anh ta biết, trong kế hoạch tái xây dựng huyện Bình Xuyên của Phương Minh Viễn là muốn thông qua việc thuê phòng trong thành để thu hồi tiền tu bổ. Chỉ sợ ngồi xe ngựa hay ngồi kiệu từ bãi đỗ xe đến những khu trọ trong thành cũng không phải là nguyện vọng của những ông chủ.
- Cũng không phải vậy, khu dân cư thống nhất sắp xếp ở phía tây thành, ở trong thành có chỗ trọ, có thể lái xe vào thành nhưng đường lưu hành xe cũng chỉ giới hạn trong khu dân cư, nếu muốn đi từ khu dân cư đến khu du lịch nhất định phải tuân theo quy định của thành, có thể đi bộ, xe ngựa, ngồi kiệu.
Phương Minh Viễn giải thích.
Xe đi theo con đường ben ngoài thành thêm mười phút, quả nhiên phía trước lại xuất hiện một cái cổng, chỉ là trước cổng có thiết kế một cái trạm, có bốn cảnh vệ đứng hai bên, xe dừng trước trạm, một viên cảnh vệ đi đến trước xe, cung kính nói:
- Xin hỏi các vị có thẻ thông hành trong thành không? Đây là khu dân cư cá nhân, không có thể thông hành thì không được vào. Nếu các vị được mời đến thì mời thống báo tên và địa chỉ người mời, sau khi đối chiếu chúng tôi sẽ cho qua.
Trần Trung lấy ra một giấy chứng nhận đưa cho anh ta. Viên cảnh vệ xem đi xem lại mấy lần rồi lại nhìn mấy người trong xe rồi mới dùng hai tay đưa lại giấy chứng nhận cho Trần Trung, lại cũng kính rồi mới vẫy tay bảo người khác mở đường.
- An toàn thực hiện rất nghiêm chỉnh sao?
Tô Ái Quân cười nói.
Loại kiểm tra như thế này đối với anh ta mà nói cũng không xa lại gì, nhưng những người này là những vệ binh có súng. Nhưng có sự kiểm tra như vậy có thể ngăn chặn không ít những người không có ý tốt đi vào. Hơn nữa kiểm tra như vậy, càng khiến cho những người sống ở trong cảm thấy an toàn.
- Chú Tô chê cười rồi.
Phương Minh Viễn cười nói.
Theo cửa tây đi vào thành, đường vẫn rải đá như cũ chứ không phải là đường nhựa, vừa vào cửa thành hai bên đường có cây cổ thụ, ngăn cách những độc hại từ bầu trời, mặc dù trong xe có điều hòa nhưng Tô Ái Quân vẫn cảm nhận được nhiệt độ bên ngoài mát mẻ hơn. Hai bên đường là những kiến trúc cổ trùng trùng điệp điệp, hoàn toàn theo như phong cách kiến trúc ngày xưa. Hơn nữa Tô Ái Quân còn chú ý thấy, ở trong thành, anh ta không thấy có một cây cột điện nào, cũng không nhìn thấy dây điện chằng chịt, xem ra dây điện đều ở dưới lòng đất.
Xe tiếp tục đi về phía trước, đi thẳng đến trung tâm khu dân cư mới dừng trước cửa của một gia đình, Tô Ái Quân để ý thấy ở trước cửa vẫn còn giữ hai viên “Thượng mã thạch”, cho thấy chủ nhân cũ của ngôi nhà, ngày xưa cũng là một người có thân phận và địa vị.
Tô Ái Quân xuống xe, cửa mở ra, đoàn người đi vào, bên trong là cái sân.
- Chú Tô, đây là căn nhà tốt nhất ở Bình Xuyên thời Quốc dân, chủ nhân của nó là Tư lệnh của Phụng Nguyên thời đó. Sở trưởng Lưu của sở bảo vệ di tồn để cử căn nhà này cho cháu, để cháu làm nơi nghỉ ngơi ở Bình Xuyên.
- Ừ, xem ra vẫn còn có hương vị cổ xưa.
Tô Ái Quân gật đầu nhè nhẹ, ở kinh đô, anh ta nhìn thấy không ít những tứ hợp viện kiểu ngày xưa, chính là vương phủ còn lưu lại từ triều Thanh, anh ta cũng đã từng đến thăm quan cho nên căn nhà này trong mắt anh ta chỉ là xưa cũ. Nhưng ở huyện Bình Xuyên có thể giữ được như thế này đã là rất tốt rồi.
- Nơi này đại khái có khoảng bao nhiêu căn nhà như thế này?
Tô Ái Quân hỏi.
- Loại một có 7 căn, loại hai có 37 căn, loại ba có 128 căn.
Lâm Dung trả lời.
- Nhiều như vậy?
Tô Ái Quân không kìm được có chút bất ngờ.
- Nơi này lúc nhiều nhất có 3-4 vạn người sống, trong thành đều là nhà ở, vào thời kỳ tu sửa, cháu cho họ một nơi hợp lý để ở, cả khu dân cư đại khái là chiếm 1/4 diện tích của thành.
Phương Minh Viễn cười nói.
- Chú Tô có hứng thú không? Có thể chọn một căn.
Tô Ái Quân lắc đầu nói:
- Thôi đi, nhà chú có ba người, khó có cơ hội đến, ở lại cũng lãng phí, cho dù cho chú cũng là hơi lớn, có ở thật cũng cảm thấy không thoải mái, hơn nữa căn nhà này của cháu nhất định có phòng khách, không bằng chú ở đây vài ngày, không phải cháu còn có thể dụ dỗ chú sao?
Mọi người cười rộ lên. Phương Minh Viễn cũng không kiên trì, thực sự đúng như Tô Ái Quân nói, căn nhà này nếu như người ở ít thì sẽ cảm thấy trống trải không thoải mái.
Theo sự dẫn đường của Phương Minh Viễn, Tô Ái Quân tham quan một vòng căn nhà, đối với hoa viên hơn 40 m2 phía sau vườn Tô Ái Quân thật sự rất ngưỡng mộ, ở đó thể hiện sự tu sửa rất tâm huyết, lại pha thêm một chút cảnh giới vườn cây phương Nam.
- Căn nhà này của cháu, cũng là ở đây, nếu như ở thủ đô thì không biết định giá như thế nào được.
Tô Ái Quân cảm khái nói.
- Hì hì, nó thoải mái hơn mấy căn lầu.
Phương Minh Viễn đồng cảm sâu sắc, căn nhà có sân như của cậu, nếu như ở thủ đô thì có đưa ra giá 100 triệu cậu cũng không bán.
Mọi người lại quay về trong cái sân thứ ba, đây chính là nơi ở của nhà họ Phương sau này, có 8 căn phòng, đủ cho tất cả người nhà họ Phương ở. Nhưng đây cũng không phải nơi mà Phương Minh Viễn để lại cho gia tộc nhà mình ở mà cậu định để cho nhà mình cùng với vợ chồng cụ Phương. Đối với những người khác thì đến ở hai căn bên cạnh nhỏ hơn đây một chút.
Vừa mới ngồi chưa bao lâu, Lưu Vũ của sở bảo vệ di tích đã nghe tin tức chạy đến.
- Cậu Phương, cuối cùng cậu cũng trở về rồi.
Vừa mới ngồi xuống Lưu Vũ đã vội vàng nói.
Anh ta bây giờ không còn bộ dạng nghèo nàn như ba năm trước nữa. Trong bao năm nay, mặc dù anh ta không động tay vào công quỹ nhưng Phương Minh Viễn cứ năm ba ngày, hay ngày lễ tết gì đều phát thưởng, tính một năm số tiền thưởng cũng hơn mấy lần thu nhập của anh ta. Thêm nữa, địa vị của anh ta ở huyện cũng hơn trước, không chỉ chi phí bảo tồn di tích hàng năm đầy đủ, mà những lãnh đạo của huyện nhìn thấy anh ta cũng cười nói vài câu, thế nào cũng không còn là một viên quan nhỏ nhoi nữa rồi.
Hơn nữa cùng với sự mở cửa của huyện Bình Xuyên, đối với sự phát triển kinh tế huyện Bình Xuyên cũng dần dần có hiệu quả, người trong huyện, đối với anh ta cũng không cần phải nói rồi. Cứ dăm ba ngày lại có người muốn xin cấp phép làm ăn buôn bán ở huyện Bình Xuyên hay vùng lân cận đến gặp anh ta, muốn anh ta chỉ giáo thêm chút. Đặc biệt là những căn nhà mà Phương Minh Viễn giữ lại ở trong thành cổ đã thu hút rất nhiều sự quan tâm của mọi người.
Thành cổ Bình Xuyên tuy đã mở cửa với bên ngoài, nhưng những căn nhà này, trước mắt mà nói chỉ có 4 căn đã có chủ, đều rơi vào tay người nhà họ Phương hay những người có quan hệ thân thiết với nhà họ Phương. Thậm chí hơn 100 căn, mặc dù công tác tu sửa cơ bản và lắp đặt cơ bản đã hoàn thành nhưng vẫn chưa chính thức mở cửa việc thuê mua của bên ngoài. Những người có đầu óc rất nhanh chóng đã nhận thức được lợi ích của việc ở đây.
Đầu tiên, an toàn của nơi này rất được đảm bảo, khiến cho mọi người cảm thấy yên tâm hơn những tiểu khu trong huyện, chỉ cần nhìn thấy trong thành cổ có bao nhiêu bảo vệ và cảnh sát thì liền biết rồi. Hơn nữa khi còn đang tu sửa, trong số họ không ít người đã đến xem, rất hài lòng với nơi này, sống ở đây còn thoải mái hơn những căn nhà hai phòng ba phòng.
Tiếp theo, sống ở đây có thể làm hàng xóm với nhà họ Phương hay những người thân cận bên cạnh nhà họ Phương, có thể thuận lợi trong việc kéo gần quan hệ hai bên. Nhà họ Phương bây giờ đã trở thành nhà giàu nhất huyện Bình Xuyên, mà bảy tám nhà như nhà họ Triệu, nhà họ Phùng, nhà họ Chu, nhà họ Lưu từng có quan hệ hữu hảo với nhà họ Phương cũng đang phất lên. Mấy người này không phải kẻ ngốc, đều biết được những nhà này đều có sự cất nhắc hay giúp đỡ của nhà họ Phương mới có thể trong vài năm mà đã trở thành gia đình có tầm ảnh hưởng trong huyện. Như thế, mọi người đều nghĩ đến, nếu đổi lại là mình nếu có được quan hệ tốt với nhà họ Phương thì sẽ như thế nào?
Tiếp đến, sau này ở đây nhất định trở thành nơi của những người giàu nhất trong huyện Bình Xuyên, những người có kinh nghiệm thương trường, tầm quan trọng của mối quan hệ không cần phải nói cũng biết, sống ở những nơi như vậy đối với những thương nhân trong huyện đúng là như gần quan được ban lộc.
Cho nên nhóm người này đều nhìn chằm chằm vào nơi này, nhìn chằm chằm vào Lưu Vũ...