Nhìn thấy sự xuất hiện của bọn họ, mắt Vương Na lập tức sáng lên. Nhiều người bu quanh như vậy trong lòng cô ta cũng có chút áp lực.
-Này, tiểu Vương, các cậu tới thật là đúng lúc, ở chỗ tôi mấy ngày hôm nay có vô số người đến gây chuyện làm mất trật tự công cộng.
Uông Manh Thục hơi nhíu mày, cái cô Vương Na này đúng là quá đáng, cho dù thế nào mình cũng là người đứng đầu của bộ phận gửi đồ, trước đó mình không đến thì không nói làm gì, bây giờ đến rồi, trước khi mình chưa có ý kiến gì thì làm gì đến lượt cô ta đưa ra chủ trương ở đây. Cô ta làm như vậy là coi mình thành cái gì chứ?
Tiểu Vương nhìn Vương Na, rồi lại nhìn mấy người Phương Minh Viễn. Y chú ý thấy mấy người Trần Trung theo sau Phương Minh Viễn và Tô Ái Quân. Y dù sao cũng đã làm trong nghành cảnh sát đường sắt nhiều năm rồi, dù không được thăng quan tiến chức, nhưng con mắt nhìn người thì có thừa. Tô Ái Quân và Phương Minh Viễn mới nhìn, tuy ăn mặc không mỹ lệ, nhưng cái khí chất đó vừa nhìn là đã biết đó là nhân vật tầm cỡ. Dưới sự có mặt của mình và áp lực của Vương Na, người ta căn bản là không hề coi ra gì. Hơn nữa người mà có tùy tùng đi cùng thì lai lịch đều không phải là đơn giản. Một nhân viên cảnh sát đường sắt nhỏ nhoi như y, đối mặt với dân thường thì còn có chút uy, nhưng đối với những nhân vật tầm cỡ thì chẳng là cái gì.
Huống gì, bây giờ ga Bình Xuyên lại thuộc quyền kinh doanh của công ty vận tải đường sắt Bình Xuyên, tuy rằng trị an vẫn do cảnh sát đường sắt đảm nhận, nhưng công ty cũng có không ít yêu cầu đối với việc chấp pháp của cảnh sát. Tuy rằng nói những yêu cầu này trói buộc tự do của bọn họ khiến rất nhiều người cảm thấy khó chịu, hơn nữa cũng làm gián đoạn con đường tài lộc của bọn họ, có điều phụ cấp của công ty người ta cũng nhiều mà, chỉ chút ít tiền vụn vặt cũng đã bằng 2/3 số tiền lương của họ. Có ai mà lại chê tiền bao giờ, hơn nữa số tiền này lại là chính đáng, chỉ cần làm việc tốt là có thể lấy được tiền, ai còn dám mạo hiểm đi kiếm những đồng tiền bất chính? Cần phải biết rằng ông chủ người Mỹ kia của công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên, lấy lý do vài lần bọn họ chấp pháp sai lầm, cộng một vài lần không ngăn chặn chuyện xảy ra kịp thời nên đã trừ mất mấy tháng phụ cấp của bọn họ, mãi cho đến tận hôm nay mấy người dính phải chuyện này vẫn còn mặt nặng mày nhẹ với y.
Cho nên lần này, không giống như những gì Vương Na nghĩ là sẽ khiển trách mấy người Phương Minh Viễn, ngược lại y còn cười nói:
-Các vị, có chuyện gì mọi người có thể cùng ngồi lại từ từ nói, nhà ga là nơi công cộng có nhiều người qua lại, mong các vị sẽ hợp tác với chúng tôi để duy trì trật tự, tránh xảy ra những chuyện ngoài ý muốn. Các vị xem, mọi người cùng đến một góc nói chuyện có được không?
Tô Ái Quân ngầm gật đầu, có thể nói rằng những lời này của viên cảnh sát tên Tiểu Vương rất khéo léo thì cũng không phải, nhưng thái độ của y, đây mới đúng là cái thái độ muốn giải quyết vấn đề. Chứ không giống cái người phụ nữ kia, chưa nói là đã muốn áp chế người khác làm người ta cảm thấy chán ghét.
Nhưng cái cô Vương Na kia thì lại không vui, vẫy vẫy cánh tay thô ráp gằn giọng nói:
-Tôi nói này tiểu Vương, cậu nói vậy là có ý gì. Cái gì gọi là có vấn đề gì mọi người cùng ngồi xuống từ từ bàn bạc hả, cái quy định cả nghành đường sát cũng có thể từ từ bàn bạc được sao? Cứ cho là bàn đến năm sau, chỉ cần bộ đường sắt không thay đổi quy định thì cứ một kg đồ bị mất sẽ được bồi thường 15 tệ. Hay là cậu định móc tiền túi ra để bồi thường cho họ hả? Nếu như là như vậy thì cậu đi mà bàn với họ, đừng kéo theo tôi vào, tôi không muốn tốn nước bọt. Một đám ăn mặc không ra giống người, ai biết có phải là đến để lừa đảo hay không.
Sắc mặt Phương Minh Viễn có chút thay đổi nói với Lâm Dung:
-Dung Dung, Chuyện này do cô giải quyết, tôi và chú Quân tiếp tục đi một chút, Vũ Hân, hai người cũng đi cùng đi.
Nói dứt lời hắn dắt Tô Ái Quân quay đầu đi. Lý Vũ Hân tất nhiên cũng sẽ kéo Lô Minh Tú cùng đi. Chuyện này Phương Minh Viễn đã để người khác giải quyết cô ta tất nhiên là rất yên tâm.
Mắt nhìn Tô Ái Quân và mấy người Phương Minh Viễn quay đầu đi, Trần Trung chỉ để lại một người theo Lâm Dung, Vương Na vẻ mặt đắc ý nói:
-Cậu xem, bọn họ có tật giật mình, nếu không sao phải chạy chứ?
-Cô tên là Vương na phải không?
Lâm Dung cười lạnh nói, cái cô này đã gây phiền phức cho người ta mà còn không tự biết. Trên đường đến đây, có đến gần một nửa thời gian Phương Minh Viễn và Tô Ái Quân đều nói đến chuyện cải cách của công ty vận tải đường sắt Bình Xuyên. Đối với thái độ của những nhân viên của nghành đường sắt được thu nạp từ cục đường sắt trước đây của công ty đều cảm thấy rất bất mãn. Trước đây nửa năm, vì chưa muốn là kinh động bọn họ chỉ là vì muốn làm yên lòng nhân viên, cũng là vì muốn giải quyết hiện tượng này triệt để, để từ đó thực hiện cải cách một cách triệt để nên mới chưa có động thái gì. Nhưng bây giờ thì khác rồi, cùng với việc cần phải cắt giảm một số nhân viên không cần thiết, văn bản quyết định điều động nhân viên lại một lần nữa của công ty vận tải đường sắt Bình Xuyên có thể nói là đã được ban hành. Tiếp theo, trong công ty sẽ còn một chút biến đổi, Những nhân viên đang tại vị này nếu còn muốn sống như trước đây an nhàn tự tại là chuyện tuyệt đối không thể.
“Vì vậy coi như trảm Vương Na là màn mở đầu, cũng coi như là một lựa chọn không tồi” Lâm Dung thầm nghĩ.
Vương Na trừng mắt, hai tay chống nạnh nói:
-Đúng, tôi chính là Vương Na, thì sao nào? Cô còn muốn trả thù cá nhân nữa hả?
-Nhìn thấy cô tôi cảm thấy việc công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên có một nhân viên như cô thật là mất mặt.
Lâm Dung lạnh lùng nói:
-Bộ phận gửi đồ của cô là do ai quản lý, chắc không phải là cô đấy chứ?
-Cái con tiểu nha đầu này cô nói cái gì đấy?Ai mất mặt…
Những câu tức giận của Vương Na còn chưa nói xong thì đã bị Uông Manh Thục chặn lại.
-Tôi là Uông Manh Thục, cô có chuyện gì có thể nói với tôi được rồi.
Uông Manh Thục lúc này cũng đã cảm thấy có chút gì đó bất thường rồi, người ta quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cho người khác phải run sợ.
-Cô chính là?
Lâm Dung hơi kinh ngạc, người phụ nữ này nãy giờ vẫn đứng ở một bên, xem ra cái cô Vương Na kia không hề coi sự xuất hiện của cô ta ra gì. Làm đến chức lãnh đạo rồi mà cô ta cũng không quản nổi cái cô Vương Na này.
-Thôi bỏ đi, tôi trực tiếp tìm ông Milton được rồi, đưa điện thoại của mấy người cho tôi mượn một chút.
Những người đứng đầu trong công ty vận tải đường sắt Bình Xuyên thì người mà Lâm Dung quen biết nhất chính là Milton.
-Milton?
Trong lòng Uông Manh Thục cảm thấy hồi hộp, trong công ty Milton chính là nhân viên cao cấp duy nhất người nước ngoài, nhưng quyền lực của ông ta thì rất lớn, không hề kiêng nể gì tổng giám đốc, hơn nữa ông ta làm việc rất rõ ràng, một là một hai là hai, lại làm việc ở nghành đường sắt Hoa Kỳ cả một đời, đối với những việc không vừa ý trong công ty chắc chắn ông ta sẽ lên tiếng. Không giống như những lãnh đạo khác, làm việc ở nghành đường sắt trong nước, đối với những việc như thế này đã quá quen rồi. Chính vì thế đối với những nhân viên của công ty đường sắt Bình Xuyên thì vị lãnh đạo làm họ đau đầu nhất chính là ông ta.
-Điện thoại của công ty không thể cho người ngoài mượn.
Vương Na vẻ mặt khinh miệt nói trước khi Uông Manh Thục kịp nói gì. Trong lòng cô ta nghĩ, cô định dọa ai chứ, ông chủ người Mỹ này cô muốn gặp là có thể gặp được sao? Xinh đẹp thì sao chứ, không cho cô dùng thì đừng hòng đụng vào.
Lâm Dung sững người nhìn Vương Na lắc đầu. Cái tôi của cô Vương Na này đúng là quá cao, đến mức này rồi mà vẫn còn giữ cái bộ dạng đó, đúng là rất giống với câu nói “người tốt thì bị ăn hiếp, ngựa hiền thị bị người cưỡi”. Nếu đã như vậy Lâm Dung quyết định trực tiếp đi tìm Milton.
-Ơ? Đây không phải là trợ lý Lâm sao?
Từ đằng sau vọng đến một giọng nói vui mừng của một người đàn ông, tiếp theo đó là một người đàn ông mặc đồng phục nghành đường sắt rẽ đám đông đi tới.
-Giám đốc La.
Uông Manh Thục ngạc nhiên nói.
-Ông là?
Lâm Dung cảm thấy người đàn ông này quen quen, hình như là đã gặp ở đâu đó rồi thì phải.
-Ha ha, trợ lý Lâm đúng là nhiều việc quá nên hay quên, tôi chính là giám đốc của ga bình Xuyên La Đại Quân. Nửa năm trước đã từng cùng phó tổng giám đốc Milton tham dự một cuộc bán đấu giá, lúc đó đã gặp trợ lý Lâm một lần.
La Đại Quân nhiệt tình nói.
Người đàn ông này đối với những cô gái đẹp thì có ân tượng rất sâu sắc, đặc biệt là những cô vừa có địa vị vừa xinh đẹp thì lại nhớ càng rõ. Mãi đến hôm nay, La Đại Quân vẫn còn nhớ những lời của Milton nói khi giới thiệu Lâm Dung, cô ta tuy chỉ là trợ lý của cháu đích tôn nhà họ Phương, nhưng trên thực tế quyền lực của cô ta không hề thua kém Tôn Chiếu Luân Và Milton. Làm một so sánh đơn giản, thư ký của bí thư thành ủy, nói về chức vụ thực ra cũng chỉ là cấp cục, nhưng thực ra những lãnh đạo có thực quyền cấp sở có ai dám xem thường người này?
Là người đứng đầu ga Bình Xuyên, ông ta cũng đã làm ba năm rồi, đối với địa vị của cháu đích tôn nhà họ Phương trong sản nghiệp này ông ta sớm đã nghe tiếng rồi. Nếu nói sản nghiệp nhà họ Phương này là một vương quốc thì người cháu đích tôn này chính là thái tử, hơn nữa lại là một thái tử đã bắt đầu chấp chính. Trợ lý của hắn lại xinh đẹp như thế này, lúc đó La Đại Quân đã liệt cô vào danh sách những người không thể đắc tội.
Lâm Dung cười giơ tay ra, tuy rằng cô vẫn chưa nhớ đó là lúc nào nhưng nếu đối phương đã biết mình thì mọi việc cũng dễ dàng rồi.
-Giám đốc La, đây không phải là nơi nói chuyện, chúng ta đến văn phòng đằng kia đi.
Lâm Dung chỉ vào căn phòng bên cạnh nói. Dù sao thì ga Bình Xuyên bây giờ cũng thuộc quyền kinh doanh của công ty vận tải đường sắt Bình xuyên, mấy người Phương Minh Viễn trong sản nghiệp nhà mình lại được đối đãi như thế này sẽ không có lợi đối với hình tượng doanh nghiệp.
-À, được được được, không vấn đề gì.
La Đại Quân liên tục gật đầu, quay đầu nhìn uông Manh Thục nói.
-Tiểu Uông, mở cửa phòng làm việc ra.
Uông Manh Thục lúc này đầu óc đã có chút choáng váng, cô ta có thể nhìn thấy La Đại Quân rất khách khí với cô gái này, thậm chí là còn có chút cung kính. Thậm chí cô ta còn cảm thấy khi gặp những lãnh đạo trong công ty La Đại Quân còn không khách sáo bằng.
Người phụ nữ này rốt cuộc là thế nào?