Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 577: Một tảng đá rơi tạo cơn sóng ngàn tầng



Trải qua hơn nửa năm nay, điều tra nghiên cứu, cân nhắc cẩn thận, Phương Minh Viễn đã quyết định sáu tháng cuối năm phải bắt đầu, chỉnh đốn lại công ty vận chuyển. Nếu nửa năm trước, công ty vận chuyển chỉ tiến hành nhận việc sửa sang đường sắt Phụng Nguyên từ trong tay Cục Đường sắt, thì bắt đầu từ sáu tháng cuối năm nay, công ty từng bước thực hiện cải cách, tìm lợi nhuận thực tế.

Tuy Tô Ái Quân được điều đến Cục giáo dục, nhưng không hề buông lơi công tác này. Lúc trước anh ta cố ý ở lại Phụng Nguyên cũng vì duyên cớ này. Dù sao, anh ta cũng quen biết không ít người từ trên xuống dưới trong Cục Đường sắt Phụng Nguyên, có anh ta quay vần chính giữa, cũng rất tiện cho việc hợp tác giữa Phương Minh Viễn và Cục Đường sắt Phụng Nguyên.

- Chuyện này cho dù là không biết cũng đã dọa người có liên quan hoảng hốt. Hiện giờ cháu khâm phục ông cụ tận đáy lòng. Một bộ Đường sắt rách nát như vậy mà vẫn còn có thể gắn bó, thật sự không thay đổi.

Phương Minh Viễn cảm thán tự đáy lòng.

Đâu chỉ có một Cục Đường sắt Phụng Nguyên, còn có 26 ngành chức năng Đảng ủy, 5 ngành chức năng cơ cấu, 3 hiệp hội khoa học, phát sinh 2 ngành trong cơ cấu, cơ cấu không phụ thuộc bộ là 27, các ngành phụ thuộc là 38. Toàn cục có 57 đơn vị cơ sở, trong đó gồm: 30 đơn vị vận chuyển, 15 đơn vị phi vận chuyển, trường Đảng và toà soạn báo là 2 đơn vị, công, kiểm đường sắt, đơn vị tòa án là 10.

Tổng số công nhân viên chức là 83 ngàn người, trong đó công nhân viên chức tại vị là hơn bảy mươi lăm ngàn người. Mà hơn hai mươi ngàn người trong đó là cán bộ. Có thể nói, trong Cục đường sắt Phụng Nguyên, cứ bốn người thì có một cán bộ.

Hơn nữa, trên đây còn chưa tính đến các trường học, trường kỹ thuật chuyên nghiệp, bệnh viện, trẻ em trên danh nghĩa Cục đường sắt Phụng Nguyên. Nhưng khi Phương Minh Viễn tiếp nhận đường sắt Phụng Đồng, các bệnh viện, trường học linh tinh thuộc cơ cấu đều bỏ cả, xem như hắn giảm bớt không ít gánh nặng.

Nhưng dù vậy, đường sắt Phụng Đồng vẫn đang có hơn hai nghìn sáu trăm công nhân viên chức, ngoại trừ các nhân viên trong ngành duy tu bảo dưỡng đường sắt, vẫn còn đang dư hơn hai nghìn công nhân viên chức. Trong đó, công nhân không làm bất cứ ngành sản xuất nào cho đường sắt đã có hơn sáu trăm năm mươi người. Đây là sau khi Phương Minh Viễn tiếp quản, một số cán bộ đã dời đi, nếu không, số lượng còn có thể khả quan hơn. Theo đó mà tính, thì cừ bảy người sẽ có một gã cán bộ, cơ cấu như vậy đã khiến cho Milton không hài lòng. Đa số bọn quan viên trong đó, căn bản đều không tạo ra giá trị gì, mà chỉ là như côn trùng hút máu trên người những công nhân khác.

- Cải cách, cải cách, nói thì dễ, còn làm thì rất khó. Ai cũng hiểu, hiện giờ phần lớn quan lại của Bộ Đường sắt đều vô dụng, người nhiều hơn việc. Đến lúc thật sự phải làm, quan hệ sau lưng của những người này như một tấm lưới cá thật lớn, làm cản trở bao nhiên người. Cha chú sáu năm trước đã nghĩ sẽ tiến hành cải cách ngành đường sắt. Nhưng cho đến năm ngoái mới có thể bắt đầu làm phần râu ria từ Đường sắt Phụng Đồng này. Vì thế có thể nghĩ được khó khăn trong đó lớn biết bao.

Tô Ái Quân tràn đầy cảm xúc nói:

- Minh Viễn, nói thật, chú cảm thấy cha con chú đã làm liên lụy cháu.

Tuy năm đó, Phương Minh Viễn bắt đầu tham gia kế hoạch cải cách đường sắt là do Tô Ái Quân nhờ vả, nhưng mấy năm nay, Tô Ái Quân thật cảm thấy hổ thẹn với Phương Minh Viễn. Ngành đường sắt như một thùng thuốc nhuộm lớn, muốn tìm một con đường mới từ giữa phải phí biết bao nhiêu tinh lực, tài lực, từ lâu anh ta cũng đoán trước được. Nếu phần tinh lực và tài lực này, Phương Minh Viễn đầu tư vào lĩnh vực khác, có khả năng đẻ ra tiền, chắc chắn là những gì tập trung cho Phụng Đồng phải sinh ra lợi nhuận.

Hiện giờ Phương gia đã hoàn tất chuỗi siêu thị, ngành bất động sản, quảng cáo, chế tạo máy tính, du lịch, ngành vận tải, ngành điện ảnh…đều có thành tích huy hoàng. Việc khai phá bất động sản ở Nhai Châu hiện giờ đã thành kiểu mẫu cho ngành bất động sản Hoa Hạ. Còn ngành điện ảnh, trên thế giới cũng có chút danh tiếng, mỗi năm liên tục đều có phim có doanh thu đứng trong top 50 trên thế giới. Kẻ hủy diệt 2, Công viên kỷ Jura đều thu được số tiền lớn cho Phương Minh Viễn, chưa tính ở Nhật Bản và Nga.

Nhưng Phương gia và Phương Minh Viễn khá khiêm tốn, luôn đứng nấp sau Quách gia, nên người dân bình thường cũng chỉ biết Phương gia là đại cổ đông của siêu thị Carrefour, còn không biết rõ lắm về những sản nghiệp khác.

Phương Minh Viễn cười, khoát tay nói:

- Chú Tô, tuy số tiền này có thể tạo cho gia đình cháu một thu nhập nhất định, nhưng đối với việc tăng giảm của nó, đối với Phương gia, không có ý nghĩa quá lớn. Nếu có thể giúp được đất nước tìm ra phương hướng, hướng dẫn nhiều người làm giàu, vậy thì không phải cuộc sống càng có ý nghĩa sao? Nếu chúng ta có thể cải cách thành công, như vậy trong lịch sử đường sắt Hoa Hạ, tất nhiên sẽ lưu danh sử sách tên cháu và Phương gia, đây không phải là điều mà người xưa theo đuổi cùng cực sao?

Tô Ái Quân chỉ cười cười. Anh hiểu, đây tất nhiên là lời nói thật lòng của Phương Minh Viễn, nhưng ý chính vẫn là an ủi mình. Nếu Phương Minh Viễn muốn lưu danh sử sách, thì khi mới phát triển sản nghiệp hắn đã làm loạn lên rồi, hoàn toàn không cần phải nhảy đến cái chảo thuốc nhuộm đường sắt này.

Nhà ga huyện Bình Xuyên giờ đã thành một trạm quan trọng trong tuyến đường sắt Phụng Đồng, thậm chí còn hơn cả ga trung tâm đường sắt Phụng Đồng là Đồng Xuyên. Nơi này mỗi ngày có một lượng lớn hàng hóa từ các nơi vận chuyển về Phụng Nguyên, lại từ Phụng Nguyên chuyển đến khắp nơi trong nước. Nơi đây đương nhiên cũng có tàu khách, nhưng chỉ có loại tàu vận hành trong đường sắt Phụng Đồng từ xa xưa, chỉ có ghế ngồi cứng, trên tàu không có máy điều hòa, buồng vệ sinh lại bẩn không chịu nổi, tốc độ chậm như rùa bò. Toàn bộ hành trình chỉ hơn một trăm bốn mươi km, lại chạy mất hơn sáu giờ, trạm dừng nhiều đến nỗi người ta thấy phiền phức, hơn nữa, mỗi ngày chỉ có hai chuyến ngược chiều, khiến trên tàu khá chật chội. Đôi khi có các đồng chí đồng hương mang theo gà hay chó lên xe, khiến bên trong tàu xe vô cùng bẩn chật.

Kết quả là, tuy rất nhiều người qua lại Bình Xuyên mua bán và du lịch, mỗi ngày phải hơn con số mười ngàn, nhưng vì tuyến đường cao tốc kéo dài đi qua Bình Xuyên, khiến đại đa số người dân thích di chuyển tốc độ cao nên đã bỏ qua đường sắt vận chuyển hành khách. Cứ như vậy tạo thành vòng tuần hoàn ác tính, càng không ai muốn đi tàu vận chuyển hành khách, Cục đường sắt lại càng không coi trọng tuyến tàu vận chuyển hành khách. Đến cuối năm 92, hai đoàn tàu đi ngược chiều bị giảm còn một đoàn, việc làm tiếp viên trên tàu cũng biến thành một loại công việc có tính trừng phạt hay an trí. Chỉ có những người bị lãnh đạo không coi trọng hay ghét bỏ mới có thể bị bố trí làm việc trên các đoàn tàu vận chuyển hành khách. Thu nhập cũng được xếp vào hàng thấp nhất.

Nhưng đến cuối năm 92, sau khi đường sắt Phụng Đồng được giao cho công ty vận chuyển Đường sắt Bình Xuyên, được đưa vào hoạt động thì bộ mặt thay đổi rõ ràng. Các toa tàu và máy xe kiểu cũ đều bị đào thải, thay vào đó là các động cơ dầu mazut, là sản phẩm mới nhất trong nước, và các toa xe được sơn xanh, gắn điều hòa không khí trắng. Đây chính là trang bị cho đoàn tàu có tiêu chuẩn quốc tế, ghế ngồi cứng trong toa cũng được thay bằng ghế đệm êm ái, toàn bộ cơ sở vật chất rõ ràng được nâng cấp. Hơn nữa, số chuyến và điểm tạm dừng cũng thay đổi rõ rệt.

Đầu tiên, số chuyến đi ngược chiều ra vào Phụng Nguyên vốn chỉ có một chuyến được nâng lên ba chuyến một ngày. Toàn bộ hành trình kéo dài một giờ mười tám phút. Còn giữa Phụng Nguyên và Bình Xuyên, cứ cách ba giờ lại có một đoàn tàu đi ngược chiều, toàn bộ hành trình chỉ có ba mươi bảy phút. Như vậy, tính ra, mỗi ngày, từ Phụng Nguyên đến Bình Xuyên có hơn bảy chuyến tàu, cơ sở vật chất được nâng cao, tiền vé chỉ dao động có 10%.

Cứ thế, đoàn tàu vận chuyển hành khác đã chiếm lại một số lớn hành khách trước đây đi đường quốc lộ. Hiện giờ, trong công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên, có thể trở thành tiếp viên của đoàn tàu vận chuyển hành khách là một vinh dự. Điều này chứng tỏ anh được lãnh đạo công ty xem trọng, hơn nữa tiền lương cũng cao hơn trước kia 30%.

Nhưng những người có thể trở thành tiếp viên của đoàn tàu vận chuyển hành khách này tuy rất vui nhưng vẫn không an tâm. Họ đã làm việc trong ngành đường sắt nhiều năm, tất nhiên cũng hiểu, đầu tư nhiều vào cơ sở vật chất như vậy, nhưng chỉ tăng giá vé 10% là tuyệt đối không thể có lãi được. Nên biết rằng, nếu dựa theo tiêu chuẩn này, nếu đổi lại là từ nhà ga Phụng Nguyên mở một chuyến tàu đến các tỉnh thành khác, giá này tuyệt đối không mua được vé.

Nếu công ty kiếm không ra tiền, thì như vậy, chỉ hoạt động một thời gian nữa lại sẽ đem đường sắt Phụng Đồng trả lại cho Cục Đường sắt Phụng Nguyên. Bọn họ không ai không nhớ đến hoàn cảnh sống không bằng chết lúc đó. Thật ra, không chỉ có bọn họ, ngay cả tổ nhân viên vận chuyển hàng hóa cũng cùng mối lo. Tuy từ khi được công ty vận chuyển Đường sắt Bình Xuyên tiếp nhận đến nay, hoàn cảnh làm việc của họ được cải thiện rõ rệt, tiền lương cũng cao hơn lúc trước 10%, nhưng thứ nhất là không hề khất nợ, sau nữa là không nhiều danh mục bị cắt xén, cho nên tiền thật sự tới tay cũng nhiều hơn trước. Tuy công ty quản lý nghiêm khắc hơn trước kia, nhưng chỉ cần kiếm được tiền, dù nghiêm khắc một chút nhưng mọi người vẫn cam tâm tình nguyện.

Tục ngữ có câu từ đơn giàn đến xa hoa thì dễ, nhưng từ xa hoa đến đơn giản rất khó. Hiện giờ bọn họ đã quen với điều kiện làm việc và tiền lương như thế, đến lúc đó chắc chắn là không thể chịu nổi việc trở lại như trước.

Ngày 15 tháng 7 năm 93, một ngày khá đáng nhớ. Ngày này, công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên chính thức công bố, ngoại trừ các ban tài vụ, nhân sự, và mấy ban quan trọng bên trong công ty, còn lại các cán bộ quản lý trung tầng cũng như các công nhân viên chức bình thường, phải cạnh tranh giành lấy vị trí, trong hơn sáu trăm vị trí sẽ bị giảm bớt hai trăm hai mươi mối vị trí. Điều này có nghĩa là, ít nhất chỉ còn khoảng gần bốn trăm vị trí cán bộ có thể giành lấy.

Hơn nữa, dựa theo văn bản của công ty, các cán bộ không cạnh tranh được vị trí, sau này sẽ được xem là công nhân bình thường, các viên chức sẽ tiến hành quản lý.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv