Hoắc Quân vội vàng đứng dậy, với Vu Thu Hạ, y cũng đã từng gặp mặt hai lần nên không thể nhận sai được. Có điều là Vu Thu Hạ khi đó thì mặt mày hớn hở, chưa nói đã cười, còn lúc này thì Vu Thu Hạ lại mặt lạnh như băng khiến người ta phải chùn bước. Hoắc Quân trong lòng cũng có một chút hồi hộp, y không cho rằng, Vu Thu Hạ tức giận bởi vì người nào cả, bởi vì một thương nhân thành công như cô thì khống chế tâm tình cũng là một khóa học mà cô đã vượt qua. Kể cả khi có nảy sinh những sự việc khiến người ta không thể chịu đựng nổi thì cũng không được phép phản ứng như những người khác, nếu không thì sẽ không đủ tư cách là một thương nhân.
Vậy thì phải chăng Vu Thu Hạ là vì đám bọn họ mà tức giận? Hoắc Quân cố gắng hồi tưởng lại, mọi thứ buổi sáng nay hết thẩy đều bình thường. Còn buổi chiều? Buổi chiều bọn họ ngoại trừ việc ngồi đợi ở ngoài thì cũng chẳng gây sự gì với Vu Thu Hạ. Như vậy thì tại sao Vu Thu Hạ lại có vẻ bất mãn như vậy?
- Chủ nhiệm Hoắc, thật không phải, khiến ông đợi lâu.
Vu Thu Hạ tuy rằng nói xin lỗi nhưng Hoắc Quân thấy được trong lời nói khách khí đó lại không có một chút thành ý nào.
Những điều Hoắc Quân nhận thấy thì đương nhiên La Ninh và Đồng Đồng bên cạnh cũng nhận thấy. Đồng Đồng không kìm nổi, nói:
- Hừ, Vu phu nhân, lời nói của bà…
- Chị Đồng.
- Đồng Đồng
Hoắc Quân và La Ninh gần như là cùng nói một lúc.
Lúc này, chưa biết được nguyên nhân rõ ràng, Đồng Đồng mà tùy ý mở miệng, chắc chắn sẽ mất hết lý trí, không chừng còn làm tăng thêm mâu thuẫn giữa hai bên, vì vậy, hai người liền lập tức mở miệng ngăn cản cô.
- Hừ.
Đồng Đồng nhìn hai người một cách bất mãn rồi không nói thêm gì nữa. Tất nhiên, theo vẻ mặt cô mà nói thì đến cả thằng ngốc cũng có thể hiểu được là cô đang rất mất hứng, rất không vừa lòng.
Vu Thu Hạ ngồi lên phía trên, hai người còn lại cùng đi vào với cô đứng ngay phía sau.
- Chủ nhiệm Hoắc, những việc nảy sinh hôm nay quả thực là khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái, vì vậy, tôi không thể không dành một chút thời gian đến đây giải thích cụ thể nguyên do đã tới muộn, khiến ba vị đợi lâu.
Vu Thu Hạ vẫn lạnh lùng nói.
- Công việc của tổng giám đốc Vu bận rộn trăm bề, cô có thể dành một chút thời gian quý báu để gặp chúng tôi, chúng tôi vô cùng cảm tạ.
Hoắc Quân cười cười nói.
Ánh mắt Vu Thu Hạ dừng lại trên người Đồng Đồng, Đồng Đồng cũng nhìn lại cô không kém. Tuy nhiên, đó chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi, bên trong Đồng Đồng cảm thấy được áp lực rất lớn truyền tới từ nơi Vu Thu Hạ. Đồng Đồng luôn tự thấy mình là con cưng của Trời, cha cô hiện giờ đã là Phó cục trưởng Cục Thẩm Tra Điện Ảnh, từ giờ đến khi nghỉ hưu, ông hoàn toàn còn có thể tiến thêm một bước nữa, trở thành Chính Cục Trưởng của cục Thẩm Tra Điện Ảnh. Là cơ quan trực thuộc Quốc Vụ viện, thuộc cấp của Tổng Cục Điện Ảnh, Cục Thẩm Tra Điện Ảnh nắm giữ quyền lực to lớn, không thể coi thường. Có thể nói, phàm là ở trong Hoa Hạ chiếu bất cứ phim gì, cục đều có quyền thẩm tra, quản hạt. Nếu không được Cục phê chuẩn thì dù phim đó có được người trên cả thế giới tán thành thì cũng không thể nào được chiếu ở Hoa Hạ. Cho nên, dù là phải đối mặt với nữ tỉ phú Vu Thu Hạ này thì Đồng Đồng cũng cho rằng mình không việc gì phải sợ, mà ngược lại, Vu Thu Hạ còn phải quay ra nịnh nọt mình.
Nhưng, vào thời điểm ánh mắt hai người gặp nhau, Đồng Đồng lại đột nhiên phát hiện, dù có mười phần tự tin nhưng không ngờ người cô lại hơi run, nếu không phải cô cố cắn răng chịu đựng thì có lẽ cô đã chịu không nổi mà né tránh ánh mắt kia.
- Vậy vị đây chính là thiên kim tiểu thư của Đồng Viễn Chinh, Phó Cục Trưởng Đồng?
Vu Thu Hạ khẽ cười nói. Tiếng cười tuy rằng rất êm tai nhưng trong đó lại không có chút vui vẻ, sung sướng nào.
- Tổng giám đốc Vu, vị này chính là Đồng Đồng, con gái của Phó Cục Trưởng Cục Thẩm Tra Điện Ảnh Đồng Viễn Chinh, hiện đang công tác ở xưởng điện ảnh Bát Nhất, bây giờ qua HongKong cũng là vì muốn đến Công ty điện ảnh Cẩm Hồ thăm quan, học tập.
Hoắc Quân thấy Đồng Đồng chỉ nhìn Vu Thu Hạ mà không trả lời, liền vội vàng tiếp lời, nói.
- Làm việc ở Xưởng điện ảnh Bát Nhất cũng là một nơi tốt đó chứ.
Vu Thu Hạ chuyển ánh mắt về phía La Ninh, cười nói:
- Không biết vị thanh niên tài năng, tuấn kiệt này là con cháu vị nào?
- Vu tổng, tôi là La Ninh, hiện đang công tác ở Ủy ban cải cách tỉnh Quảng Đông.
La Ninh khiêm tốn đáp.
Đến lúc ánh mắt Vu Thu Hạ chuyển về hướng La Ninh, Đồng Đồng mới thở phào một cái, thân mình cứng ngắc bây giờ mới thả lỏng ra được. Vừa rồi, không phải cô không nghe thấy, cũng không phải cô không muốn trả lời mà là cô sợ nếu mình mở miệng sẽ để lộ ra là bản thân mình đang sợ hãi.
- Đều là những cơ quan tốt cả, người bình thường trong nước không thể nào vào được những nơi tốt như vậy.
Vu Thu Hạ dài giọng nói.
- Nhưng tôi thấy kỳ lạ là, cả gia thế lẫn cơ quan của mấy người tốt như vậy, sao lại có liên quan đến dân xã hội đen HongKong vậy?
Vu Thu Hạ nói không lớn nhưng đối với ba người mà nói thì lại như sấm đánh bên tai.
- A?
Hoắc Quân kinh hãi nhìn Đồng Đồng và La Ninh, nhất thời không biết nói gì cho phải. Đối với lời nói của Vu Thu Hạ, ông tuyệt đối rất tin tưởng, con người Vu Thu Hạ, không bao giờ tùy tiện đưa ra một kết luận nào, một khi đã nói ra, chắc chắn là có lý trong đó.
La Ninh trong lòng cũng kinh hãi, tuy nhiên bên ngoài lại chỉ biểu lộ vẻ ngỡ ngàng, bối rối, kinh ngạc nói:
- Vu Tổng, cô nói lời này là có ý gì? Tôi và giới xã hội đen Hongkong có liên quan khi nào?
Cậu ta nói lời này cũng là hợp tình, hợp lý. Tuy rằng cậu ta biết Đồng Đồng thông qua Chí Vĩ liên hệ với xã hội đen HongKong điều tra bối cảnh công ty điện ảnh, nhưng chính cậu căn bản không có nhúng tay vào, cho nên cũng không xem như là hoàn toàn nói dối.
Sắc mặt của Đồng Đồng cũng biến đổi lớn, cô tự biết là bản thân mình làm việc rất bí mật, ngoại trừ La Ninh và Lý Chí Vĩ ra, không ai có thể biết được. Thật không ngờ lại bị Vu Thu Hạ nói ra ngay trước mặt mọi người như vậy, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
Cô cố gắng trấn tĩnh, nói:
- Vu Tổng, cô nói lời này là như thế nào? Tôi và giới xã hội đen HongKong có liênquan là thế nào? Là bởi vì tôi có từng gặp qua người của công ty Tinh điện ảnh HongKong sao? Cả cảnh sát HongKong cũng không hề bắt bọn họ, tôi gặp một lần thì có vấn đề gì? Mà đó cũng là một công ty có danh tiếng trong giới điện ảnh HongKong cơ mà.
Đồng Đồng càng nói càng điềm tĩnh, dù sao thì tất cả mọi người đều biết ở HongKong, mạng lưới xã hội đen có thể nói là không từ bất cứ việc gì, mà trong giới giải trí, bao gồm cả giới điện ảnh, có rất nhiều minh tinh và công ty mờ ám, nếu chỉ vì mình và người trong đó nói chuyện vài câu mà bị coi là tội lỗi thì như vậy có lẽ trong nhà ngục HongKong đã sớm không còn chỗ nữa.
Hoắc Quân cũng kinh hãi trong lòng, người trú tại HongKong lâu dài như y đương nhiên biết được lai lịch của công ty Tinh điện ảnh HongKong là như thế nào, càng biết được là ông chủ lớn đằng sau nó là ai, Đồng Đồng không ngờ lại có liên hệ với bọn họ. Nhưng, cho dù Đồng Đồng và bọn họ có qua lại với nhau thì lại có liên quan gì tới Vu Thu Hạ? Thành viên xã hội đen ở HongKong nhiều, nếu so sánh với nội địa thì còn đông hơn nhiều, nếu nói hễ là người của xã hội đen thì không được kết giao thì trật tự xã hội của HongKong không phải là loạn cả rồi sao.
Vu Thu Hạ thản nhiên cười, nói:
- Cô Đồng, gặp mặt người của công ty Tinh điện ảnh HongKong thì không hề gì, gặp mặt An Nghĩa Tâm cũng không sao, ít ra thì cũng không phải là chuyện mà tôi cần quản, nhưng tôi muốn hỏi một chút là cô Đồng định ngày hẹn với An Nghĩa Tâm là vì cái gì?
Hoắc Quân và La Ninh giật mình mà nhìn Đồng Đồng. Đồng Đồng vừa mới khôi phục được một chút tự tin giờ lại bị một câu nói của Vu Thu Hạ đập một cái nát vụn.
Đồng Đồng có chút thẹn quá thành giận, nói:
- Vu Tổng, đây là việc riêng, dường như tôi không cần…phải nói cho cô biết?
- Cô Đồng, chuyện riêng của cô chúng ta đương nhiên phải tôn trọng, nhưng nếu đây là hành động gây ảnh hưởng đến những người khác thì không thể lấy lý do là chuyện cá nhân mà từ chối trả lời được.
Vu Thu Hạ vẫn ung dung ngồi quay sang bên, cười lạnh nói:
- Nếu cô Đồng kiên trì nói vậy, thì chúng tôi cũng chỉ còn một cách là báo cảnh sát, bởi chỉ có cảnh sát HongKong mới có thể xử phạt cô Đồng đây với tội danh sai khiến xã hội đen đánh đập người khác được.
Ba người Đồng Đồng mặt liền biến sắc, chuyện tới mức này rồi, mấy người họ bây giờ sợ rằng không thể hiểu rõ ràng được nữa. Nhưng mà bọn họ cũng thật không ngờ là Vu Thu Hạ lại cứng rắn đến thế. Việc đến đồn cảnh sát đối với ba người họ mà nói, cho dù sau này có thể bình an ra khỏi đó, thì cũng là một vết nhơ không nhỏ.
- Vu tổng, xin cô hãy bớt giận. Xin hỏi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hoắc Quân vội vàng nói.
Vu Thu Hạ cười lạnh nói:
- Mấy hôm trước, ngay tại cửa bên rạp chiếu phim “Kẻ Hủy Diệt”, cô Đồng đây thiếu chút nữa là gây sự đánh nhau với một cô gái, nghe rõ rồi chứ, là thiếu chút nữa, nhưng cô Đồng đây vẫn không thôi mà còn mắng chửi và bắt đối phương phải xin lỗi nữa, nhưng bởi vì ông Trình Long đột nhiên xuất hiện nên cô gái đó lập tức rời khỏi. Sau đó, cô Đồng và anh La Ninh đây, còn có con trai của Đại cổ đông tập đoàn thương mại HongKong Trường Hồng, Lý Chí Vĩ gặp lại cô gái kia ở cửa hàng châu báu Chu Đại Phúc, Cô Đồng đây liền đoạt lấy miếng ngọc mà cô gái kia đang xem. Mặc dù vậy, Cô Đồng vẫn chưa thỏa mãn, lại còn hẹn với An Nghĩa Tâm, bảo ông ta phái đám tay chân của mình, tìm cách làm nhục cô gái đó và một thiếu niên họ Phương. Cô Đồng, chẳng hay cô có biết chuyện này không?
Đồng Đồng cứng họng nhìn Vu Thu Hạ, nhất thời không nói lên lời.
Hoắc Quân thấy bộ dạng Đồng Đồng lúc này, trong lòng thấy lạnh, hiển nhiên, Vu Thu Hạ nói những lời này không phải là không có mục đích. Cho dù Đồng Đồng có thật làm ra những chuyện như vậy nhưng dù sao thì Đồng Đồng cũng là theo y đến thăm Công ty điện ảnh Cẩm Hồ, lại là con gái của Phó Cục trưởng cục Thẩm tra Điện ảnh, tuy rằng không phải là lãnh đạo trực tiếp của y, nhưng mà y vẫn phải có trách nhiệm bảo vệ.
- Vu Tổng, Vu Tổng, xin cô bớt giận
Hoắc Quân cười bồi nói.
- Không biết cậu thiếu niên và cô gái kia có bị thương tổn gì không?
- Thương tổn? Nếu như bọn họ thật đã bị thương tổn thì tôi đã không ở đây nói chuyện với các người.
Vu Thu Hạ vỗ bàn, cười lạnh nói:
- Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở tòa án, cô con gái của Phó cục trưởng cục Thẩm tra điện ảnh! Hừ hừ, dám cả gan làm loạn nơi này, đây là HongKong, chứ không phải là nơi quan lại bao che nhau như nội địa, tôi cũng không phải nể mặt đám con cháu quan lại các người, những người dân bình thường chúng tôi đây cũng muốn xem xem, nếu như Đồng Viễn Chinh sụp đổ, thì cô Đồng Đồng đây liệu còn có thể được như thế này không.