Mãi tới sau chín giờ tối Trịnh Ngu Đồng mới được ông cụ Quách đưa ra cửa, ngồi ô tô rời khỏi nhà họ Quách.
Cửa xe vừa đóng lại, nét mặt tươi cười lúc trước của Trịnh Ngu Đồng liền vụt tắt, lão trầm giọng nói với người trợ lý theo mình vào xe:
- Nhanh chóng gọi cho người phụ trách khu vực Hongkong của trung tâm phát triển kim cương, nói với bọn họ là chúng ta đã dịch ra câu quảng cáo đó rồi, nhanh lên!
Người trợ lý hiểu ý gật gật đầu, lập tức rút điện thoại trên ô tô.
Trịnh Ngu Đồng dựa người vào ghế sau, vừa lắng nghe trợ lý và người phụ trách khu vực Hongkong của trung tâm pát triển kim cương nói chuyện, vừa liên tục suy nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra tối nay.
-Mình vẫn coi nhẹ Phương Minh Viễn rồi.
Trong lòng Trịnh Ngu Đồng thở dài một tiếng, tuy rằng trước khi tới đó, bản thân lão đã đặt Phương Minh Viễn lên một vị trí rất cao, nhưng qua cuộc tiếp xúc đêm nay, Trịnh Ngu Đồng lại ngạc nhiên nhận ra, bản thân lão vẫn còn coi nhẹ hắn.
-Một chiếc máy bay dân dụng hạng sang đời mới nhất của GuflStreams khà khà, đấy có thể là mối giao hảo như thế nào chứ?
Trịnh Ngu Đồng lẩm bẩm nói. Tên Phương Minh Viễn này, không ngờ có thể được con cháu hoàng thất Ả rập tặng một món quà hậu hĩnh,hào phóng như vậy. Điều này đã nói lên tầm quan trọng của hắn trong suy nghĩ đối phương, vừa nói tới hoàng thất Ả rập, trái tim Trịnh Ngu Đồng đã vì nó mà đập loạn xạ cả lên. Đó thực đúng là những đại gia tiêu pha mặt hàng xa xỉ trên thế giới. Nguồn tài nguyên dầu mỏ phong phú dưới lòng đất đã mang về cho những thành viên trong hoàng thất ấy nhiều khoản thu nhập kếch xù, kiếm tiền dễ như trở bàn tay nên dĩ nhiên là họ sẽ tiêu tiền như nước.
Tất cả những người kinh doanh hàng xa xỉ trên thế giới, có ai lại không muốn đem sản phẩm của mình đánh vào hoàng thất Ả rập cơ chứ------ không những có thể thu lợi nhuận kếch xù, mà còn có thể nhận được uy tín cao. Trịnh Ngu Đồng đương nhiên không phải ngoại lệ.
-Phương Minh Viễn à Phương Minh Viễn, cậu đúng là mang đến cho tôi không ít niềm vui bất ngờ.
Trịnh Ngu Đồng nhìn ra biển rộng bên ngoài, trên khóe môi hiện ra một nụ cười.
Người trợ lý buông điện thoại xuống, khẽ giọng nói với Trịnh Ngu Đồng:
-Ông chủ, tôi đã báo tin cho họ rồi, ngài Cruise rất phấn khởi và muốn lập tức bàn bạc với nhân viên về câu quảng cáo này.
-Cứ để cho bọn họ bàn bạc đi, ta tin rằng, cho tới thời điểm này, vẫn chưa thể có câu nào hay hơn đâu.
Trịnh Ngu Đồng khua khua tay tự tin nói:
-Những gì nghe được ở nhà họ Quách hôm nay, nhất định phải giữ kín tuyệt đối.
Lúc này, người nhà họ Quách đều đã quay trở vào phòng khách, ông cụ Quách ngồi lại vào ghế chủ tọa, nhìn mọi người xung quanh, trầm giọng nói:
-Những việc đã nói về Minh Viễn ở đây hôm nay, mọi người phải giữ kín cho tôi, trước khi chưa có được sự đồng ý của Minh Viễn, không được phép ra ngoài nói lung tung, bằng không khi về sẽ bị xử bằng gia pháp đấy.
-Vâng!
Mọi người gần như đồng thanh đáp. Sự kinh ngạc của bọn họ hôm nay có thể nói là không kém gì Trịnh Ngu Đồng. Nhất là khi bọn họ được biết tên họ Phương thần bí được giới truyền thông Bắc Mỹ và Hongkong săn tìm, hóa ra lại chính là Phương Minh Viễn, nỗi kinh ngạc trong lòng quả thực là khó nói được bằng lời. Thiên tài trên một lĩnh vực tuy là hiếm có, nhưng theo quyết định của đại đa số người dân trên thế giới, mỗi thiên tài của một lĩnh vực chưa đủ để được gọi là hiếm có như voi long phượng, sừng lân. Tuy nhiên nếu như tính trên vài lĩnh vực, mà mỗi lĩnh vực đều có thể đạt được những thành tích nổi bật, thì lại không thể nhìn nhận một cách đơn giản bằng hai chữ thiên tài.
Người nhà họ Quách cũng không khỏi mừng thầm trong lòng, bởi ông Quách và Vu Thu Hạ và nhà họ Phương đã có được một mối liên giao mật thiết, những sản nghiệp mà Phương Minh Viễn đã phát triển, hầu như cái nào cũng có sự góp vốn của nhà họ Quách trong đó, họ đang hưởng những khoản lợi nhuận kếch xù của việc phát triển nhanh mang lại. Đương nhiên là nhà họ Phương cũng bước vào công ty tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị và nắm giữ cổ phần của công ty.
Có được mối quan hệ thân thiết như vậy, bất kể đối với nhà họ Phương hay nhà họ Quách thì đều là một chuyện tốt.
Mọi người ra về mang theo vài điều vui mừng và cũng có vài điều ngạc nhiên, chắc chắn trung tâm bàn luận của bọn họ tối nay sẽ không gì ngoài Phương Minh Viễn rồi. Còn Phương Minh Viễn và Vu Thu Hạ thì lại được ông Quách giữ lại.
Ông cụ Quách nhấp một ngụm trà, đột nhiên nói:
-Minh Viễn, việc ông Trịnh tới thăm, cháu thấy thế nào?
Phương Minh Viễn có chút khó hiểu:
-Dạ? Ý ông là…
-Cậu không cảm thấy ông ta có phần quá coi trọng cậu sao?
Ông cụ Quách tủm tỉm cười nói.
-Nếu ông ta biết rõ mọi chuyện về cậu như ta thì thái độ ấy không đáng để ngạc nhiên, nhưng rõ ràng, ông ta cũng chỉ là biết sơ sơ về cậu, vậy mà đã chạy tới tặng một món quà lớn như thế, lý do lại là gì đây?
Phương Minh Viễn lúc này mới cười nói:
-Đương nhiên là phải nể mặt ông rồi, đến chỗ ông Quách mà không cầm theo một món quà thì bọn họ sao dám vào cửa ạ.
Ông cụ Quách lắc đầu liên tục, tay chỉ vào Phương Minh Viễn cười mắng:
-Tên tiểu tử cậu, nói ngọt như mật ấy. Nói cho đứng đắn, không phải giả bộ ngớ ngẩn để lừa ta đâu.
Phương Minh Viễn lúc này mới nghiêm mặt nói:
-Ông Quách, cháu nghĩ, ông Trịnh sở dĩ làm như vậy, có thể là có chuyện gì đó muốn cầu cứu cháu. Nếu cháu đoán không nhầm thì ngân hàng châu báu Chu Đại Phúc, phải chăng đã có ý tiến quân vào thị trường nội địa?
Thực ra Phương Minh Viễn vừa rồi vẫn luôn nghĩ tới vấn đề này, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lạihắn cũng chỉ có thể đưa ra một kết luận. Ông Trịnh có ý muốn kết bạn với nhà họ Phương chính là để chuẩn bị cho việc thâm nhập vào thị trường nội địa của ngân hàng châu báu Chu Đại Phúc sau này. Có điều, qua cuộc nói chuyện tối nay, có lẽ Trịnh Ngu Đồng lại hiểu được thêm về bản thân hắn.
-Khà khà, e rằng không chỉ là ngân hàng châu báu Chu Đại Phúc, trung tâm phát triển kim cương quốc tế cũng đã bắt đầu xin ý kiến dịch câu quảng cáo tiếng trung, như vậy thì các đại gia ngành châu báu trên toàn thế giới, bước tiếp theo sẽ cùngcoi thị trường Trung Quốc là trung tâm khai thác quan trọng.
Ông cụ Quách gật đầu nhẹ nói:
-Thị trường Trung Quốc, có lượng dân số khổng lồ tính bằng hàng tỉ, mà quan trọng hơn, nơi này vẫn là vùng đất trống, ai có thể nắm giữ vị trí cao thì trong tương lai mấy chục năm nữa, đây sẽ trở thành nơi trọng điểm tăng lợi nhuận cho các đại gia ngành trang sức.
Ông Quách tuy chưa từng đặt chân vào ngành trang sức, nhưng như thế không có nghĩa là ông hoàn toàn không biết gì về ngành này. Tuy công ty khai thác liên hợp De Beers đã có được vị trí độc quyền trên thị trường kim cương toàn cầu, nhưng họ không vì thế mà đắc chí, ngủtrên chiến thắng rồi quên cầu tiến, công ty ấy luôn luôn dồn lực vào mở rộng trữ lượng của thị trường kim cương. Có thể nói, công ty khai thác liên hợp De Beers là một trong số ít các doanh nghiệp hàng đầu thế giới không mất tiền cho trung gian để quảng cáo.
Đã từng có nhân viên quản lý cấp cao của công ty khai thác liên hợp De Beers nói như thế này:
-Mục tiêu của chúng tôi hết sức rõ ràng, đó là đẩy mạnh và tăng cao nhu cầu về kim cương của người tiêu dùng. Thông qua việc hợp tác hiệu quả hơn trong nội bộ để cùng nhau theo đuổi tương lai thành công của việc phát triển ngành kim cương, do đó sẽ tạo ra những cơ hội kinh doanh lớn mạnh cho toàn ngành.
Mà trung tâm phát triển kim cương chính là sức đẩy chính để mở rộng thị trường kim cương. Nó mỗi năm đều có những khoản đầu tư lớn tính bằng tiền tỉ dùng vào việc quảng cáo ngành kim cương, mở rộng mối quan hệ, mở rộng thương hiệu quốc tế, thương hiệu địa phương trên phạm vi toàn thế giới, vì thế sẽ hỗ trợ cho các nhà kinh doanh trang sức đưa ra những chiến lược tiếp thị hiệu quả, nhằm tăng lợi nhuận và sức tiêu thụ trang sức kim cương .
Phương Minh Viễn nghe xong mắt lóe sáng, đây đúng là tin mà hắn chưa từng biết ở kiếp trước.
Ông Quách nói một cách nghiêm túc:
-Chiến lược như vậy, tuy mục đích là những biện pháp hiệu quả nhằm không ngừng củng cố vị trí dẫn đầu của công ty khai thác liên hợp De Beers trên thị trường kim cương toàn cầu, nhưng đồng thời cũng đã lôi kéo được các công ty tiêu thụ của ngành trang sức, ông nghĩ rằng, cách làm của bọn họ cũng rất đáng để các công ty khác ngành học tập, tham khảo.
Phương Minh Viễn gật đầu liên tục, chỉ suy nghĩ việc các doanh nghiệp độc quyền nhà nước ở Trung Quốc, cái nào cũng dựa vào vị trí độc quyền để vơ vétnhững khoản siêu lợi nhuận vượt xa mức trung bình từ thị trường trong nước, nuôi một đám ăn không ngồi dồi, uống thứ rượu giá cao ngất trời, treo những bộ đèn trùm đắt giá. Thế mà cái nào cũng kêu khổ thấu trời với nhà nước, hôm nay phải nâng giá, ngày mai phải trợ cấp. Đối với những khâu trung gian bên dưới thì luôn tìm trăm phương nghìn kế để bòn rút lợi nhuận của bọn họ. So với công ty khai thác liên hợp De Beers, cách ăn tiền này thật là khó chấp nhận được.
-Ta nghe Thu Hạ nói, cậu đã mua được hàng tỷ Rup kim cương thô ở Liên Xô, phải chăng là cũng muốn tiến vào thị trường trang sức?
Ông Quách nhìn thẳng vào mắt Phương Minh Viễn, trầm giọng nói. Chuyện này ông đã biết từ mấy ngày trước nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội để nói với Phương Minh Viễn.
Theo ông cụ Quách, Phương Minh Viễn đến nay đã đánh đông đánh tây vào nhiều ngành nghề như vậy, tuy rằng tình hình hiện nay vẫn khá tốt, thế nhưng ngành trang sức này vừa hỗn loạn vừa phức tạp , bước vào thì dễ, tổn thất vốn đầu tư là chuyện nhỏ, nhưng thêm các vấn đề khác vào thì lại thật phiền toái. Hơn nữa sức lực của con người có hạn, cho dù rất nhiều giám đốc chuyên ngành giúp họ Phương kiếm tiền, nhưng đó không thể là kế sách lâu dài được.
Phương Minh Viễn lắc lắc đầu đáp:
-Ông Quách, cháu không hề có ý định tiến vào ngành trang sức, cháu mua chỗ kim cương thô kia chỉ vì cho rằng thị trường kim cương thế giới sau này sẽ bước vào một thời kỳ thịnh vượng, trữ trước một ít là để bảo toàn giá trị tài sản mà thôi. Biết đâu sau này có thể buôn bán chút ít, nhưng không thể thành ngành phát triển chính của nhà họ Phương được.
Ông cụ Quách lúc này mới thấy yên lòng, nếu Phương Minh Viễn không có ý chính thức tiến vào ngành trang sức, mà chỉ là tích trữ hàng thôi, thì thật ra không có vấn đề gì. Tuy rằng tổng số lượng nhìn thì không ít, nhưng so với sản lượng hàng năm của công ty khai thác liên hợp De Beers thì lại chưa là gì cả.
Vu Thu Hạ phấn khởi nói:
-Cha, Minh Viễn năm ngoái thì mua kim cương thô, năm nay trung tâm phát triển kim cương quốc tế lại xin tư vấn dịch câu quảng cáo tiếng Trung, xem ra,
Ông cụ Quách cũng cười mãn ý, Nếu đúng là như những gì Vu Thu Hạ nói thì xem ra lần này, Phương Minh Viễn lại nắm được một cơ hội hiếm có rồi.