- Cái gì? Ai mà to gan dữ vậy?
Mạnh Quân giận dữ hét lên.
- Đúng rồi, Xuân Sinh không ở nhà, mà chạy tới quán rượu nhà họ phương làm gì?
- Này... Còn đứng đó nói chuyện này làm gì, không mau đến đó xem thử tình hình thế nào đi.
Lý Hồng dậm chân nói:
- Cũng không biết là thằng khốn nhà nào, lại đánh Xuân Sinh mặt mày đầy máu thế này.
- Bí thư Chu
- Chủ tịch Võ
Chu Cảnh Minh và thư ký Võ Cảnh Sinh cùng chạy vội ra ngoài cửa.
- Xảy ra chuyện gì?
Chu Cảnh Minh hạ giọng nói. Cái tên Mạnh Quân này, đã tới nước này rồi mà vẫn bỏ mặc con trai mình không thèm ngó ngàng gì tới, Tuy rằng nó gây sự ở bên ngoài, nhưng nói gì thì nói, khi Lý Hồng về báo tin Xuân Sinh bị đánh chảy cả máu đầu thế nhưng Chu Cảnh Minh vẫn cho rằng là do Xuân Sinh gây sự trước nên mới bị đánh ra nông nỗi này.
- Con trai chủ nhiệm Mạnh và Trương Học Võ người phụ trách của siêu thị Carrefour đánh nhau ở quán rựou nhà họ Phương,Trương Học Võ chính là Phó chánh văn phòng chính phủ, lúc đó cũng có mặt tại hiện trường, nên đã gọi điện thoại báo cáo lên Ủy ban nhân dân thành phố, Ủy ban nhân dân thành phố lại cho người gọi điện xuống đây.
Thư ký của Chu Cảnh Minh báo cáo vắn tắt lại toàn bộ sự việc.
- Mạnh Xuân Sinh và người phụ trách siêu thị Carrefour ở quán nhà họ Phương đánh nhau?
Võ Cảnh Sinh và Chu Cảnh Minh hốt hoảng đứng bật dậy, toàn thân run rầy, chuyện như vậy chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa? Phía bên siêu thị Carrefour chắc là tức giận ngút trời, mà cái thằng Mạnh Xuân Sinh sao lại tìm họ sinh sự?
- Ngươi nói cái gì?
Thư ký Chu Cảnh Minh vừa dứt lời, Mạnh Quân đã chạy như bay đến đứng trước mặt, lo lắng hốt hoảng hét lên:
- Nhắc lại lần nữa xem nào.
- Chủ nhiệm Mạnh, cậu ấy... Mạnh Xuân Sinh con trai ông và đã đánh người phụ trách siêu thị Carrefour của nhà họ Phương. Chính tin này do Phó chánh văn phòng Trương Học Võ báo.
Thư ký Chu Cảnh Minh hoảng sợ lắp bắp, xem ông ta tuy già mà vẫn còn rất nhanh nhẹn, hoàn toàn không giống với hình ảnh một ông lão sắp sửa về hưu.
- Nguyên nhân vì sao?
Mạnh Quân hỏi.
- chuyện này... là..."
Thư ký Chu Cảnh Minh đưa mắt nhìn quanh, chần chừ không biết phải trả lời thế nào.
- Nói đi, nguyên nhân là gì?
Chu Cảnh Minh gật đầu nói.
- Chuyện xảy ra như thế nào thì vẫn chưa biết được, nghe nói, cậu Mạnh, hay là các bạn của cậu ấy, trêu ghẹo người phụ trách siêu thị Carrefour, dẫn đến bị đánh, thực hư thế nào tôi vừa chưa xác định được.
Thư ký của Chu Cảnh Minh nhỏ giọng nói.
- Thằng con trời đánh này.
Mạnh Quân vỗ đùi cái đét, tức giận mà hét lên. Tính tình con mình thế nào, bậc làm cha làm mẹ như ông ta lẽ nào không rõ? Thư ký tuy nói vẫn chưa xác định chính xác, nhưng trong lòng ông ta đã biết được bảy tám phần rồi.
- Hiện giờ công an đã đến, sự việc đã được khống chế, nhưng chuyện này cảnh sát không đủ thẩm quyền xử lý, mà đích thân các vị lãnh đạo đứng ra xem xét.
Cuối cùng thư ký của Võ Cảnh Sinh cũng giải trình xong toàn bộ sự việc.
- Xe, chuẩn bị xe.
Mạnh Quân vội vã kêu lên.
Bầu không khí trong phòng lúc này trở nên vô cùng ngột ngạt, bọn Tô Ái Quân cũng chán việc đứng ra đôi co với Mạnh Xuân Sinh, nên chờ Chu Cảnh Minh bọn họ tiến đến.
Bọn Mạnh Xuân Sinh lúc này cũng đã tỉnh rượu, nghĩ thầm trong bụng rằng:
“ở thành phố Bành Từ này mấy tên con cháu quan viên đó họ đều quen biết cả, nhìn sơ qua mấy thằng thanh niên kìa là biết từ nơi khác đến đây thì có thể làm được gì bọn họ?” Có điều, nghe thoáng qua những gì Tô Ái Quân nói, thật lòng cũng có chút hoang mang, im lặng quan sát tình hình không dám manh động. Chẳng mấy khi nhìn thấy đám con ông cháu cha chịu ngồi im thin thít như vậy,chắc chắn không phải người thường. Ba người họ đâu phải kẻ ngốc, đương nhiên cũng hiểu bản thân đã rơi vào vòng rắc rối.
Tuy nhiên đến lúc này, bọn chúng vẫn cho rằng chuyện cũng sẽ nhanh chóng được giải quyết, quá lắm thì khi về nhà bị mắng vài câu, cấm vận vài ngày là xong.
Tất cả đều im lặng không nói lời nào. Trương Câu cũng biết giờ không phải lúc nhiều chuyện, nên cũng ngồi im không nhúc nhích.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, mọi người lập tức ngẩng đầu lên nhìn theo, môt cảnh sát trung niên to béo bước vào.
- Phó cục trưởng Điền.
Trương Câu cùng vài tên cảnh sát khác bật dậy cúi chào.
- Hóa ra cậu Trương cũng ở trong này?
Phó cục trưởng Điền không khách khí nói.
- Cậu Mạnh đâu? Tôi nghe nói cậu ta bị đưa vào đây vì tội đánh nhau? Hung thủ đánh người đâu?
Trương Câu nghe xong nhảy dựng lên, giọng điệu phó cục trưởng Điền thế nào đay nghiến, việc gì phải dùng đến hai chữ “hung thủ” nặng nề như thế.
- Chú Điền, chúng cháu ở trong này.
Lỗ Vi vội đứng lên gọi.
- Kìa, tiểu Lỗ, sao cháu cũng ở đây?
Phó cục trưởng Điền bước vội sang phía đó, nhìn bộ dang bi thảm của Mạnh Xuân Sinh, không khỏi kinh ngạc, sau lại thở dài nói:
- Là ai làm, kẻ nào đã ra tay tàn nhẫn, đánh người thành ra thế này? Hung thủ đâu rồi? hành động tàn ác mất nhân tính như vậy, cần phải xử phạt nghiêm để làm gương cho dân chúng.
- Khụ
Trương Học Võ ho nhẹ một tiếng nói.
- Phó cục trưởng Điền, chuyện này hiện đang chờ ý kiến của bí thư và Chủ tịch thành phố.
Phó cục trưởng Điền, hùng hổ quay người lại, tiến đến trước mặt Trương Học Võ nói:
- Ngươi là ai? Có quan hệ gì với hung thủ?
Trương Học Võ nhăn mày, cái bọn ngu xuẩn này muốn đi nịnh bợ thì cũng phải xem thời gian địa điểm hay đối tượng chứ, ông ta lúc này giọng đã nhẹ nhàng hơn khi nói chuyện với Trương Câu cũng vài phần rồi, trên quan trường hỗn độn này, nghe giọng điều đoán tình hình là kỹ năng cơ bản, nghe lời nói của Phương Minh Viễn và Tô Ái Quân ông ta cũng không khó để nhận ra bọn họ rõ ràng là chẳng coi những người mà vừa nãy Mạnh Xuân Sinh lôi ra để dọa ra gì, vậy thì ông ta còn có gì phải lo lắng chứ.
- Phó cục trưởng Điền, tôi là Trương Học Võ Phó chánh văn phòng chính phủ thành phố Bành Từ trưởng ban công tác chỉ huy phòng lũ cứu nạn? Có cần tôi đem giấy chứng nhận cho ông xem không?
Trương Học Võ nhướng mày lên.
Phó cục trưởng Điền Bân ngây người ra, thoáng chốc đã tươi cười hớn hở nói:
- Hóa ra là chủ nhiệm Trương, lúc nãy tôi không biết nên đã lỡ lời với cậu, chủ nhiệm Trương bỏ qua cho.
Tuy nói Trương Học Võ chỉ giữ chức vụ phó chủ nhiệm, thế nhưng Điền Bân cũng chỉ là Phó cục trưởng, nói thế nào thì, văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố kia vẫn cao hơn Cục Cảnh Sát một bậc, vừa nãy lỡ miệng quát tháo lung tung, đương nhiên phải khéo bù lại.
- Anh Trần, bảo ông ta im đi.
Tiếng Phương Minh Viễn vừa thốt lên, làm mọi người có mặt trong phòng đều kinh hãi.
Trần Trung bật đứng dậy, đến bên cạnh Điền Bân, Điền Bân đã làmcảnh sát nhiều năm, năng lực phản xạ cũng khá nhạy, thoáng thấy nguy hiểm đã thu tay xuống eo, kinh hoảng nói:
- Ngươi muốn gì? Ta cảnh cáo ngươi, đắc tội với quan chức nhà nước sẽ bị phạt nặng.
Trần trung chẳng khó khăn gì đã khống chế được Điền Bân, cánh tay hơi dùng lực ấn lên vai ông ta, đẩy Điền Bân đi tới chỗ sáng nhất trong căn phòng, lấy ra một tấm giấy chứng nhận,quơ quơ trước mặt Điền Bân, thấp giọng nói:
- Biết điều thì câm miệng lại, còn muốn ăn đạn thì cứ việc chạy lên phía trước đi.
Điền Bân mở to hai mắt, bộ mặt thất sắc ngờ nghệch. Trần Trung khẽ cười, gấp lại tờ giấy nhét vào túi, quay lại ngồi xuống bên cạnh Tô Ái Quân.
Sau đó, trong mắt của Mạnh Xuân Sinh, Lỗ Vi, Từ Đông Kỷ và Trương Câu là hình ảnh một Điền Bân mặt mày ủ rủ, ngồi bất động ở chỗ kia, mồ hồi từ trán chảy thành dòng xuống má, thấm ướt cả vạt áo, thế nhưng ông ta vẫn cứ ngồi đó không cử động gì, đến mồ hôi trên trán cũng không dám lau chứ đừng nói gì đến dám mở miệng ra nói.
Trương Câu cùng mấy tên thuộc hạ nháy mắt nhìn nhau, cảm kích liếc nhìn qua Trương Học Võ, thầm cảm ơn trời vì bọn họ không có đả động đến nhóm người của Phương Minh Viễn. Một người trong số họ lặng lẽ bước ra, chỉ cần nói vài câu vàquơ quơ 1 tờ giấy chứng nhận trước mặt Điền Bân, đã khiến cho ông ta hồn phiêu phách lạc đến mức này, đương nhiên bọn họ cũg chẳng dám đắc tội, không biết mấy người này rốt cuộc là ai?
Trong lúc Mạnh Quân, Chu Cảnh Minh, Võ Cảnh Sinh tất tả chạy tới nơi, thì đã bị cảnh tượng quỷ dị đập ngay vào mắt, mặt mũi Mạnh Xuân Sinh bầm dập đang ngồi một mình, còn có hai thằng khốn chạy lại đến đỡ; Trương Câu ngồi giữa đám thuộc hạ của ông ta; bên kia là bọn Phương Minh Viễn, Điền Bân thì ngồi chỗ sáng nhất nơi đây.
- Con của mẹ!
Lý Hồng vừa nhìn thấy Mạnh Xuân Sinh bị đánh đến nỗi thương tích đầy mặt, đau đớn thét lên, chạy nhanh tới ôm lấy Mạnh Xuân Sinh khóc ròng:
- Con trai tôi, là ai đánh con ra nông nỗi này? Ai lại tàn nhẫn như vậy?
Mạnh Xuân Sinh nhìn thấy cha mẹ tới, liền như đứa bé đi lạc, đã tìm thấy người thân, vui mừng vùi đầu vào lòng Lý Hồng mà cất tiếng khóc, chỉ tay về phía Phương Minh Viễn nói:
- Chính là họ, chính họ đã đánh tụi con thành ra thế này. Con đã nói với tụi nó ba là Mạnh Quân, bọn chúng còn lớn tiếng quát cho dù ba là Mạnh Quân, chúng cũng đánh.
Ánh mắt Lý Hồng sáng quắch, giận dữ nhìn sang Phương Minh Viễn, như muốn cấu xé hắn ra trăm mảnh, kìm không được chỉ tay về phía Phương Minh Viễn nói với Mạnh Quân:
- Ông Quân, còn không gọi người tới trị tội bọn người cả gan dám đánh con của chúng ta ra nông nỗi này đi, cho bọn chúng, xem chúng còn dám ngông cuồng nữa hay không.
Mạnh Quân tỏ ra rất bình tĩnh không kích động giống như vợ mình, đang tính quay sang nói chuyện với Phương Minh Viễn.
Thì Phương Minh Viễn đã đứng dậy nói:
- Bí thư Chu, Chủ tịch Võ, nếu như mọi người đã đến đông đủ cả rồi, vậy thì trò chơi cũng có thể bắt đầu.
- Trò chơi? Trò chơi gì?
Chu Cảnh Minh kinh ngạc nói,ông ta bây giờ mới chú ý tới Lâm Liên và ngay cả Tô Ái Quân, cũng không dám đứng ra phản bác lại câu nói của Phương Minh Viễn.
- Sự việc vừa rồi ai đúng ai sai, trước mắt tôi không nói tới. Ngay từ đầu, ba vị công tử đây đã luôn miệng hét lên mình là con trai của quan lớn, ba là Chủ tịch Hội đồng nhân dân, là Bí thư T