Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 466: Tai nạn bất ngờ



Thấy anh ta, trong lòng Thái Hứa càng thêm kiên định.

-Lỗ Khoa? Người họ Lỗ cũng không nhiều, khi nào về nhất định bảo anh trai đề bạt anh ta.

Thái Hứa trong lòng nghĩ thầm. Người đó truyền giấy cho kẻ bị tình nghi , cũng là phiêu lưu mạo hiểm, một khi bị hiện, tiền đồ sẽ kết thúc

Viên thẩm vấn nhìn xung quanh,kéo một chiếc ghế tựa ra, bảo Thái Hứa ngồi xuống. Một người cảnh sát khác cũng lấy chiếc ghế tựa, ngồi phía sau Thái Hứa. Lúc này viên thẩm vấn mới mở giấy bút trên bàn trà ra, nhìn Thái Hứa nói:

- Thái hứa, chúng ta đã nói với anh rất nhiều lần, tôi nói lại với anh một lần nữa, chính sách của chúng tôi là trung thực thì được khoan dung, kháng cự thì bị nghiêm trị, anh nên biết điều, không nên làm hỏng tương lai của mình, cơm tù không ngon đâu.

Thái Hứa cười thầm trong bụng, thẳng thắn thì khoan hồng, thì ngồi tù; kháng cự thì nghiêm trị, được về nhà ăn tết, kẻ ngu mới thật thà khai chứ, dù sao bọn họ cũng không dám tra tấn mình, lại càng không dám dùng hình phạt bức cung, không phải chỉ là tiêu tốn thời gian sao, so với việc ngồi tù một hai chục năm, thì những khổ cực bây giờ có tính là gì chứ? Anh trai mình đã chủ trì công việc, hiện tại chỉ sợ bọn cảnh sát nóng nảy không bắt mình khai được, lại không thể đánh đổ anh trai mình. Mà anh trai mình không bị đổ, mình sẽ không có nguy hiểm gì về tính mạng

- Đồng chí, tôi cũng đã nói rất nhiều lần, việc tôi muốn mở rộng cửa hàng, tôi không phủ nhận. Vi phạm pháp luật, bị các anh phát hiện, tôi nghe lệnh. Nhưng các anh không thể đem những việc ta chưa làm đổ lên đầu tôi chứ. Tôi lặp lại lần nữa, những việc mà anh vừa nói, không liên quan đến tôi.

Thái Hứa vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

- Không liên quan?

Viên thẩm vấn vỗ bàn nói

- Đừng xem ta như thằng ngốc, chúng ta đã thu thập được nhiều chứng cứ xác thực, chứng minh sau ngươi có kẻ hậu thuẫn, làm sao ngươi không có liên can.

- Đồng chí sĩ quan cảnh sát, nếu nói theo chứng cứ các ông có những việc này đều là tôi làm, các người trực tiếp để viện kiểm sát khởi tố được rồi. Dù sao nếu chứng cứ vô cùng xác thực, không có khẩu cung vẫn có thể kết án, sao phải bắt tôi nhận những sự việc không liên quan xuống dưới chứ?

Thái Hứa cười khổ nói.

- Được rồi, tôi thừa nhận. việc này có chút là của thuộc hạ công ty gây ra, nhưng là thuộc hạ công ty tôi vi phạm, thì nhất định là sai lầm của tôi rồi? Suy nghĩ này của mấy người thật quá nguy hiểm.Theo lý luận của mấy người, chẳng phải là tất cả tỉnh Tần Tây phạm tội, chủ yếu trách nhiệm thuộc về người làm Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh, thậm chí còn là cả lãnh đạo trung ương

- Ngươi không cần ngụy biện

Viên thẩm vấn tức giận, đây là cái logic chó má.

- Bình tĩnh, bình tĩnh.

Trưởng phòng Lỗ xem TV chăm chú, nhíu nhíu mày, nói có vẻ không vừa lòng,

-Thẩm vấn ngươi bị tình nghi phạm tội, phải kiên trì và có kỹ xảo, không được đập bàn đập ghế nếu đập bàn đạp ghế có thể làm cho người ta khai ra, tôi giúp anh đập.

Bị Trưởng phòng Lỗ quở mắng ngay trước mặt Thái Hứa, mặt viên thẩm vấn lập tức đỏ bừng lên, nhưng một quan lớn có thể đè người chết, cho nên hắn cũng chỉ cúi đầu nói:

- Đúng, Trưởng phòng Lỗ, tôi nhất thời quá kích động, nhất định chú ý, không có lần sau.

Trưởng phòng Lỗ lúc này mới lạnh lùng mà hừ một tiếng, lại quay đầu đi

Thái Hứa cười thầm, vị Trưởng phòng Lỗ này thật đúng là giúp đỡ mình, giúp hắn nói vài câu như vậy, khí thế viên thẩm vấn lập tức liền xẹp xuống.

- Ngươi đừng ở trong này quấy rối, ngươi nói không biết sự tình là không biết sao? Tài sản của ngươi tăng nhiều như vậy, sau khi sự việc xảy ra một chút ngươi cũng không biết?

Viên thẩm vấn hỏi tiếp.

- Tôi đương nhiên biết tài sản của mình tăng rồi, nhưng làm thương nhân mà, tài sản tăng lên mới là bình thường, nếu chỉ có đi bồi thường, anh có làm không?

Thái Hứa tức giận nói

- Nếu cho anh cả đời làm thẩm vấn viên, sau đó cứ cách một năm hay nửa năm lại giáng chức một lần, anh có mong muốn không?

- Anh!

Viên thẩm vấn hung dữ giơ tay lên định đánh xuống, chuẩn bị đánh xuống bàn trà liền dừng lại. Thái Hứa nhìn mà không nhịn được cười, dĩ nhiên, vẻ mặt hắn vẫn tỏ ra như không có việc gì. Không đáng để nhất thời mà gây thù kết oán với người, cái đạo lý con người đứng trước người trên không thể không cúi đầu , cũng từng là công nhân tầng lớp thấp nhất, Thái Hứa hiểu được đạo lý này.

- Món lãi kếch sù như vậy, ngươi chưa từng hỏi qua vì sao có ư?

Viên thẩm vấn áp chế nộ khí trong lòng nói.

- Món lãi kếch sù? Haha, đây coi như món lãi kếch sù hả?

Thái Hứa cười haha nói.

- Hiện đang thẩm vấn không được cười, Thái Hứa thái độ của anh là gì. Tôi cảnh cáo anh, nếu anh không có thái độ nghiêm chỉnh, đối với hình phạt sau này của anh bao lâu có tác dụng rất quan trọng.

Viên thẩm vấn tức giận nói.

- Anh đang mớm cung phải không, đừng tưởng tôi chỉ là người dân thường không biết gì mặc cho anh bảo sao thì làm thế nhé.

Thái Hứa cười lạnh nói,

- Có bản lĩnh thì các ông đã đem tôi bức cung đi đừng đùa bằng chiêu này.

- Nói thừ, nếu có thể…

Viên thẩm vấn nói nửa chừng rồi dừng lại.

Thái Hứa đang im lặng bỗng cười sằng sặc. Hắn đã đoán đúng, bọn cảnh sát này không dám tra tấn bức cung hắn, sợ sớm đã không có bộ dạng này, trong lòng hắn lại càng điềm tĩnh.

Tiếp tục thẩm vấn thì lại nhàm chán giống như làm cho hết thời gian, trong lúc thẩm vấn có một lần thẩm vấn viên giận quá đập bàn một cái lại bị Trưởng phòng Lỗ quở mắng một trận. Thái Hứa nhìn thấy trong lòng muốn trút giận. Hơn nữa trong quá trình đó, mặc dù Thái Hứa không nhìn thấy màn hình TV, nhưng lỗ tai vẫn vểnh lên để nghe. Bị giam giữ lâu như vậy, đối với bên ngoài cũng không nghe ngóng được gì, từ lúc Thái Hứa ở nhà đến nay, chưa bao giờ chờ mong được xem một chương trình TV như thế này. Nghe giọng nói của biên tập viên nữ trên TV rất dễ nghe và êm tai

Chỉ tiếc, hình như Trưởng phòng Lỗ chỉ nhìn qua loa, thỉnh thoảng lại còn chuyển đài, cũng không có chương trình thời sự, cho nên một chút tin tức có ích hắn cũng không nghe được. Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, kim đồng hồ thấm thoát đã chỉ mười một giờ.

Trưởng phòng Lỗ vẻ mặt buồn chán nói:

- Lúc không có TV thì muốn có TV, lúc có TV thì lại không có chương trình gì hay để xem cả.

Nói xong, hình như là chuyển kênh, từ TV truyền đến một âm thanh phụ nữ trong trẻo êm tai.

Lập tức lỗ tai Thái Hứa dựng thẳng lên, đây là giọng nói êm tai khiến người khác thèm muốn của người dẫn chương trình xinh đẹp của đài truyền hình Phụng Nguyên.

- Theo đài đưa tin, hôm nay Cục Cảnh Sát thành phố Phụng Nguyên đã phá được vụ án buôn bán trẻ em nghiêm trọng, cứu ra mười một trẻ em bị lừa gạt, trẻ lớn nhất chỉ mới bốn tuổi, đứa nhỏ tuổi nhất còn chưa cai sữa. Mười hai kẻ phạm tội, bị cảnh sát đánh một trận…

- Chậc chậc, đám người này lại lập công

Trưởng phòng Lỗ nói.

- Cũng không biết là đội nào nữa

- Trưởng phòng Lỗ!

Viên thẩm vấn chợt kêu lên.

Trưởng phòng Lỗ kinh ngạc nhìn hắn, viên thẩm vấn nhìn Thái Hứa bĩu môi, Trưởng phòng Lỗ vỗ trán nói:

- Trời ơi, tôi quên mất điều này.

Thái Hứa bị coi là kẻ bị tình nghi phạm tội, trong lúc thẩm tuân điều tra, không cho phép trao đổi với bên ngoài. Đương nhiên cũng bao gồm cả chương trình thời sự trên TV.

- Không cần a!

Trong lòng Thái Hứa gào thét, hắn rất hy vọng biết vị Trưởng phòng Lỗ kia có thể dùng lời lẽ nghiêm khắc một chút mà răn dạy người kia, Trưởng phòng Lỗ hình như cũng không ý thức được điều mình cần làm.

Chỉ thấy hắn ngồi ở sô pha rồi quay về tìm kiếm, miệng lầm bầm nói:

- Ai, cái điều khiển từ xa đâu rồi ? Vừa nãy vẫn còn ở đây mà.

Thái Hứa trong lòng thầm cầu nguyện, tốt nhất đừng tìm thấy cái điều khiển từ xa cho đến khi mình rời khỏi nơi này, hiện tại hắn rất khát khao biết tình hình bên ngoài, cho dù là tin tức Phụng Nguyên cũng được.

- Trưởng phòng Lỗ, nếu không xem hãy tắt TV đi?

Viên thẩm vấn không chịu được nữa.

- Được rồi, được rồi, thật là, vừa mới ở bên cạnh tay, vừa quay đi đã không thấy đâu là sao?

Trưởng phòng Lỗ bất đắc dĩ mà ngồi đối diện với cảnh sát ngồi sau Thái Hứa, nói:

- Tiểu Trương, phiền cậu rồi…

- Trên đài vừa đưa một tin tức mới, ngay từ giao lộ giữa thành phố Duy Nam và quốc lộ Phụng Nguyên, mười giờ bốn mươi phút sáng nay, xảy ra một tai nạn xe nghiêm trọng, một chiếc Santana va vào đầu một chiếc xe tải, hậu quả vô cùng nghiêm trọng bốn người chết một người bị thương. Theo điều tra, xe Santana là xe của Ủy ban nhân dân thành phố Duy Nam, bên trong có bốn hành khách, trừ một người ra còn lại đều bị tử vong tại chỗ. Theo người bị thương nói, người chết có hai vợ chồng đồng chí Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Duy Nam Thái Duẫn…

Trưởng phòng Lỗ đột nhiên nhảy dựng lên. Tắt vội TV, vẻ mặt kinh hoàng nói:

- Mấy người mau đem hắn ra ngoài

Lúc này Thái Hứa, trong đầu đúng là tối tăm trời đất, từng đợt mà ong ong, trăn trở suy nghĩ một câu nói

- Người chết, có hai vợ chồng đồng chí Thái Duẫn Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Duy Nam

- Người chết, có hai vợ chồng đồng chí Thái Duẫn Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Duy Nam

- Người chết, có hai vợ chồng đồng chí Thái Duẫn Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Duy Nam

Thái Hứa giống như một cái xác không hồn bị cảnh sát đưa về nhà tù với vẻ mặt kinh sợ, mãi mới khóc lên tiếng, và từ nghẹn ngào biến thành kêu khóc. Hắn không chỉ khóc anh trai và chị dâu qua đời, khóc cháu trai đã không còn cha mẹ, cũng khóc cho chính mình. Sau này không có ô dù của anh trai, sau này sẽ không còn chút hy vọng nữa.

Chắc chắn lúc thẩm vấn tiếp theo, nhóm cảnh sát này sẽ không còn khách khí, mà bản thân sống sung sướng từ trước đến giờ làm sao mà chịu được tội kia cơ chứ?

Cho dù không nói gì, cuối cùng đối phương cũng không tra ra được cái gì, mới chỉ mở rộng vụ án này, đã có thể phán mình mười lăm năm tù trở lên, không khéo còn bị tù trung thân hoặc tử hình, còn muốn ra khỏi cửa nhà giam, thì thật không dễ dàng

Đã không còn là chính mình, đã không còn anh trai và chị dâu, còn một con trai, con gái và Cánh Thành, phải làm sao bây giờ? Vợ mình chỉ như một chiếc bình hoa, xinh đẹp có thừa, mà năng lực thì không đủ.

Thái Hứa càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng cảm thấy mình đã không còn hy vọng…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv