Nói khó nghe một chút, Tỉnh uỷ và Uỷ ban nhân dân tỉnh Tần Tây này gọi là có bệnh thì vái tứ phương. Là một xí nghiệp buôn bán, nghiệp vụ của siêu thị Carrefour có thể nói căn bản không có quan hệ gì với việc xây dựng các công trình xây dựng cơ bản, càng không có kinh nghiệm kiến thiết đường cao tốc. Nếu nói có ưu thế gì thì chính là sự giàu có về tài chính quay vòng trong tay mà thôi.
Xây dựng và quản lý đường cao tốc Phương Minh Viễn vẫn muốn làm nhưng lại có chút chần chừ không quyết. Việc này, kiếp trước mặc dù là một ngành được mệnh danh là có món lãi kếch xù, nhưng cũng đồng thời là một ngành sát thủ cán bộ. Mỗi năm, cả nước cán bộ khắp nơi bị đổ trong lĩnh vực này là không thể đếm được. Đương nhiên là vì thế cũng liên luỵ đến thương nhân, cũng không thể đếm xuể. Có thể nói là một ngành dễ tham ô hủ hoá nhất, cũng là ngành chịu sự lên án của nhân dân nhất.
Nếu Phương gia đầu tư vào ngành này, những người đầy tớ này có thể thực sự đối diện với sự hấp dẫn của một món tiền lớn không? Phương Minh Viễn không thể biết trước được. Hơn nữa thời gian gần đây hạng mục Nhai Châu đã thu hút hầu hết sự chú ý của Phương Minh Viễn. Cho nên việc này tạm thời bỏ lại. Nhưng hắn không ngờ rằng mình không chủ động tham gia mà Tỉnh uỷ và Uỷ ban nhân dân tỉnh Tần Tây lại chủ động tiếp cận. Không những cho mình cơ hội kiếm tiền sau này, mà còn muốn dành cho siêu thị Carrefour những chính sách ưu đãi hơn nữa. Dường như đó là một củ mài làm bỏng tay.
Nhưng Phương Minh Viễn lại cũng có thể lý giải được cách làm của tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh. Tỉnh Tần Tây vốn không phải là nơi kinh tế phát triển, hơn nữa các doanh nghiệp nhà nước lại liên tục thua lỗ, Tỉnh uỷ và Uỷ ban nhân dân tỉnh có thể bảo đảm cân bằng thu chi của tỉnh đã là phải cảm tạ trời đất rồi, làm gì còn dư tiền nữa. Huống chi là kiến thiết cơ bản quy mô lớn như vậy có thể cướp được vào tay thì rất là không dễ dàng gì. Nếu nói là bởi vì ở tỉnh không thể bổ sung chỗ tài chính thiếu hụt mà làm cho hạng mục bị ngưng hẳn.
Hơn nữa vào đầu thập niên chín mươi, tổng số xe cộ của Hoa Hạ so với mười năm sau thì không thể so sánh nổi. Lượng xe cộ ở Hoa Hạ tăng bùng phát. Đến thời điểm đó sự thu hút đầu tư đường cao tốc mới thật sự nổi lên.
Có điều mặc dù là như vậy, vừa nghĩ đến những cán bộ Tỉnh uỷ và Uỷ ban tỉnh Tần Tây đưa vào tay mình cơ hội kiếm tiền này, mà vẫn cần phải cẩn thận sợ chính mình không muốn nhận. Phương Minh Viễn liền không thể nhịn cười.
“ ... “ Tôn Chiếu Luân có chút không hiểu nhìn Phương Minh Viễn đang cười lớn. Trong những lời mình vừa nói có gì đáng buồn cười sao?
- Chú Tôn, chú Tôn, không có gì, chú nói tiếp đi.
Phương Minh Viễn nén cười nói.
Tôn Chiếu Luân tuy không nhìn ra bản chất của sự thu hút đầu tư sau này. Nhưng ông ta lại nhạy cảm hiểu được việc kiến thiết đường cao tốc có tính quan trọng như thế nào đối với sự phát triển sản nghiệp lớn của Phương gia.
Siêu thị Carrefour hiện giờ cũng có nhiều đoàn xe chở các loại thương phẩm mà khu vực Đông Nam duyên hải chuyển đến Phụng Nguyên đi các siêu thị trong toàn tỉnh. Tôn Chiếu Luân vốn có ý định khi có điều kiện thích hợp sẽ tách nó ra khỏi siêu thị Carrefour, thành lập một xí nghiệp chuyên môn về vận tải. Hiện nay tuy chưa độc lập tách ra khỏi siêu thị Carrefour nhưng đã có những điều kiện cơ bản của một xí nghiệp vận tải rồi.
Cho nên ý kiến của ông ta tham gia là thích hợp. Sau khi xây dựng đường cao tốc thông xe, có được tiếng nói nhất định thì khi Phương gia sau này lợi dụng đường cao tốc để vận chuyển thương phẩm sẽ có thể đạt được nhiều ưu đãi. Mặc dù là thu phí bình đẳng, sau này cũng có thể cân bằng phí tổn trong số tiền lời từ đường cao tốc.
Phương Minh Viễn lắc đầu nói:
- Chú Tôn, việc này hoặc là chúng ta không can dự, hoặc là chúng ta sẽ nắm quyền chủ động. Tiền không là vấn đề. Vấn đề là chúng ta xuất tiền rồi có thể có quyền lợi tương ứng không?
- Hả?
Tôn Chiếu Luân kinh ngạc nói to. Nghe ý tứ của Phương Minh Viễn chẳng nhẽ lại muốn khống chế cổ phần trong tay hay sao?
Phương Minh Viễn quả thật là suy nghĩ như vậy. Nếu nói có thể lại đem tiền của nhà nước đá đi, thì càng tốt. Có điều ý nghĩ này hắn cũng chỉ mới là suy nghĩ mà thôi.
- Chú Tôn, việc này chúng ta có thể tham gia. Nhưng điều kiện tham gia là, thứ nhất, bất kể là xây dựng đường cao tốc hay là sau này quản lý đường cao tốc, chúng ta đều phải chiếm vị trí khống chế; thứ hai, cháu hy vọng con đường cao tốc này có thể kéo dài đến huyện Bình Xuyên. Đương nhiên là tất cả phí tổn cần thiết để xây dựng đoạn đường cao tốc này sẽ do chúng ta xoay xở. Ở tỉnh chỉ cần giúp chúng ta làm những thủ tục tương ứng là được rồi.
Kinh tế của huyện Bình Xuyên hai năm nay phát triển rất mạnh. Nếu chỉ nói đến tốc độ tăng trưởng GDP đã hai năm liên tục đứng thứ nhất các khu hành chính cấp huyện của tỉnh Tần Tây. Phương Minh Viễn lúc đầu kiến thiết chợ bán buôn tiểu thương phẩm. Hiện nay đã xây dựng đến kỳ thứ tư. Hàng ngày, xe chở hàng, chở khách từ Phụng Nguyên đến Bình Xuyên như nước chảy. Có thể nói, Bình Xuyên như thế đã trở thành khu tập kết tiểu thương phẩm trọng yếu của tỉnh Tần Tây, thậm chí là của khu vực năm tỉnh Tây Bắc. Ở huyện Bình Xuyên, những khách buôn từ các nơi đến không chỉ mang lại sự giàu có về tài chính và lưu lượng khách, mà còn mang lại một lượng lớn cơ hội việc làm. Trong thành của huyện Bình Xuyên bây giờ sầm uất không kém gì những đường phố trung tâm của vùng cách xa đồi núi. Tổng số nhân khẩu trong thị trấn của huyện cũng có sự gia tăng rõ rệt.
Lượng hàng nhập vào, xuất ra lớn như vậy, đã tạo nên áp lực lớn đối với đường giao thông giữa huyện Bình Xuyên với các nơi khác. Đường sắt thì không cần phải nói, tuy chính quyền huyện Bình Xuyên vẫn đang rất nỗ lực cải thiện điều kiện giao thông, nhưng điều kiện đường giao thông của các khu vực khác xung quanh đó không được cải thiện tiên quyết nên kết quả sự cố gắng của họ đạt được rất thấp.
Nếu nói có thể kéo dài con đường cao tốc này đến tận Bình Xuyên thì ít nhất sự giao lưu hàng hoá giữa Bình Xuyên và Phụng Nguyên cũng sẽ trở nên thông suốt. Có thể giảm bớt rất nhiều thời gian vận chuyển hàng hoá và hành khách. Việc này cũng làm cho kinh tế của huyện Bình Xuyên tiến thêm một bước, có tác dụng to lớn mà không ai có thể bỏ qua.
Tôn Chiếu Luân trầm ngâm một lát, trong lòng tính đến khả năng Tỉnh uỷ và Uỷ ban tỉnh đáp ứng hai điều kiện này. Xây dựng đường cao tốc nối liền hai địa phương Bình Xuyên và Phụng Nguyên, việc này có lẽ là không thành vấn đề. Vừa không cần Tỉnh uỷ, Uỷ ban tỉnh và chính quyền địa phương đóng góp tài chính. Mà sau khi xây dựng thông xe sẽ là một thành tích to lớn của chính quyền hai nơi. Như thế giúp cho quan viên được nở mày nở mặt, sao mà không đáp ứng được. Nhưng siêu thị Carrefour trong hạng mục xây dựng đường cao tốc từ thị trấn Thần Đô đến Phụng Nguyên, xây dựng đường cao tốc nội cảnh Phụng Nguyên và trong việc quản lý sau này phải chiếm vị trí khống chế. Việc này sợ là không dễ làm như vậy. Nhưng Phương Minh Viễn đã đề ra, là thuộc hạ của hắn thì phải ra sức thực hiện.
Nếu đã làm rõ được thái độ thực sự của Phương Minh Viễn, công việc luôn luôn bận rộn như Tôn Chiếu Luân cũng không thể ở lại đây lâu,ông ta đứng dậy cáo từ. Phương Minh Viễn tiễn ông ta ra ngoài ngôi biệt thự, nhìn theo ông ông ta lên xe đi.
- Minh Viễn, em thật sự định tham gia đầu tư hạng mục này sao?
Lâm Liên đứng sau hắn hỏi nhỏ. Tuy không nghe được hoàn toàn, nhưng hai người nói chuyện đứt quãng cô nghe thấy một ít. Đây là một hạng mục đầu tư lớn, hơn nữa lại là lĩnh vực mà sản nghiệp Phương gia trước đây chưa bao giờ đặt chân vào. Nêu đầu tư thất bại, tổn thất về tài chính là thứ yếu, nhưng đối với danh dự của Phương Minh Viễn mà nói thì thật không hay.
- Chị Liên, lĩnh vực này sớm muộn chúng ta cũng phải bước vào. Làm sớm còn hơn muộn.
Phương Minh Viễn làm sao có thể không rõ cái mà Lâm Liên lo lắng, hắn nhún nhún vai nói. Mọi người bây giờ sẽ không thể nghĩ đến sau này đường cao tốc sẽ kiếm được nhiều tiền như vậy, càng không thể nghĩ đến là chính bởi vì sự vơ vét của cải điên cuồng của đường cao tốc đã làm cho phí vận chuyển của xí nghiệp hậu cần tăng lên nhanh chóng. Nó cũng làm cho các loại hàng hoá trong thành phố không ngừng lên giá.
Đã từng có người tính đến phí vận chuyển trong nước. Hàng hoá giống như vậy từ Quảng Đông đến Mỹ và Bắc Kinh cuối cùng giá hàng trong nước lại còn cao hơn hàng sang Mỹ. Có lẽ có người sẽ nói, vận chuyển trong nước là bằng đường bộ, lượng hàng vận chuyển sao lại có thể so sánh với vận chuyển bằng thuyền đóng thùng hàng vạn tấn được, trọng tải rất lớn. Quyết định vận tải bằng đường thuỷ là phương thức vận chuyển đắt nhất. Phí vận chuyển rẻ tiền này bản thân nó sẽ thể hiện ở giá cả hàng hoá. Nhưng họ lại xem nhẹ một điểm, đó chính là trong số chi phí này còn bao gồm cả chi phí thuế quan của nước Mỹ. Hơn nữa chi phí cho công nhân của Mỹ cũng cao hơn nhiều của Hoa Hạ. Có tình hình như thế là bởi vì ở Hoa Hạ, đường cao tốc tất cả đều trở thành đường cao giá rồi. Những trạm thu phí đếm không hết giống như là những cái động tối không đáy bóc lột của cải trên những chiếc xe qua lại.
Phương Minh Viễn tuy biết rõ là tương lai sẽ trở nên như vậy, nhưng việc trước mắt cũng là bất lực. Với chế độ quốc gia thần kỳ này thì ngay cả giáo dục, cơ sở phát triển quốc gia cũng đều có thể sản nghiệp hoá, trở thành một ngành sản xuất kiếm tiềm để tác nghiệp. Thế thì còn việc gì là không thể xảy ra được. Cho nên hắn chỉ có thể trôi theo dòng, cố hết sức để giảm bớt ảnh hưởng của phương diện này trong tương lai. Có lẽ có một ngày, Phương Minh Viễn có thể có đủ thực lực đứng dậy thay đổi tình hình làm cho người ta khó thở này.
Chỉ là việc này phải giao cho ai phụ trách lại cũng là sự việc phải đau đầu. Hiện giờ là một củ cải một hốc, Phương Minh Viễn còn thật sự là không biết ai thích hợp làm việc này. Tuy nhiên Phương Minh Viễn cũng không hề lo lắng. Một hạng mục lớn như vậy, từ khi bắt đầu cho đến khi tiến hành thực địa xây dựng mất nửa năm, một năm cũng là sự việc bình thường thôi. Mình hoàn toàn có thời gian để chọn người thích hợp quản lý khối công việc này.
- A, đúng rồi, chị Liên, “chiến sỹ VR” của công ty cổ phần Thế Gia có lẽ là đã tung ra thị trường rồi, kết quả tiêu thụ như thế nào rồi?
Phương Minh Viễn đột nhiên nhớ ra, nửa tháng trước, Công ty cổ phần Thế Gia còn đặc biệt đưa đến cho mình một cái máy đóng gói của “chiến sỹ VR” làm quà kỷ niệm.
Đây là sự hợp tác trò chơi đầu tiên giữa Phương Gia và Công ty cổ phần Thế Gia. Phương Minh Viễn tất nhiên hy vọng có thể có được sự khởi đầu tốt đẹp. Chỉ có địa vị của mình ở tầng lãnh đạo cấp cao của Công ty cổ phần Thế Gia sẽ đạt được độ cao nhất định, như thế sau này việc nghiên cứu máy chủ trò chơi của Công ty cổ phần Thế Gia mới có thể là nơi để Phương gia kiếm bát cơm.