Thư ký của Khâu Thụ Quốc ngồi ở phòng nhỏ bên ngoài, trong lòng có chút băn khoăn.
Nhìn dáng gấp gáp của Khâu Thụ Quốc thì xem ra ở tỉnh Tần Tây, họ Phương chắc chắn không phải là người bình thường, nhưng mấy tháng làm thư ký của Khâu Thụ Quốc, tình hình như thế nào anh ta cũng không hề hay biết. Hơn nữa, nơi này là bán đảo Lỗ Đông và cách vài tỉnh thì mới đến tỉnh Tần Tây, vậy mà nhà họ Phương có ảnh hưởng đến cả Lỗ Đông?
Sau khi Khâu Thụ Quốc trở lại Uy Giang, đối với sự kiện ở Hồng Kông ông đã chống lại một số lãnh đạo cấp cao rồi bị kiểm điểm, nhưng vẫn giữ được cái tâm, trong báo cáo tuy có nhắc tới sự tồn tại của Phương Minh Viễn nhưng không nói về mối quan hệ thân mật giữa Phương Minh Viễn và họ Quách, Uy Giang là một thành phố cấp tỉnh, nhưng lại không giống tỉnh Tần Tây là đại bản doanh của nhà họ Phương và chi nhánh họ Quách cho nên đối với mối quan hệ giữa nhà họ Phương và nhà họ Quách, những người này không phải hiểu rất rõ rồi sao.
Nếu là trước kia, khi tay Lữ béo nghe được tin này sẽ tuyệt đối không như thư ký hiện tại, anh ta rất hay đa nghi, còn chần chừ một chút rồi mới đi thông báo cho Khâu Thụ Quốc, nhưng đối với Lập Mã, chắc chắn anh ta rất sợ hãi mà vội đi thông báo ngay cho Khâu Thụ Quốc. Đừng nói là Khâu Thụ Quốc đang suy nghĩ việc quốc gia đại sự mà ngay cả khi ông ta đang ở nhà ngâm mình trong bồn tắm thì cũng phải báo cho ông ta biết trước tiên. Chọc giận nhà họ Phương sẽ liên quan đến nhà họ Quách, mà chọc giận nhà họ Quách chẳng khác gì sự nghiệp của mình thêm trắc trở sao?
Cũng không lâu sau, anh ta thấy Khâu Thụ Quốc xông ra cửa, vừa với cái áo khoác vừa nói:
- Lập tức điều hai xe con đi theo tôi ra ngoài, phải là xe tốt một chút, đứng ở cửa chờ, tôi cần dùng gấp..
- Dạ
Thư ký đang định gọi điện thoại, Khâu Thị Quốc lại nói tiếp:
- Thông báo một tiếng .... mà thôi, đến lúc đó rồi nói.
Làm cho người thư ký trong lòng càng thấy khó hiểu.
Khâu Thụ Quốc trong lòng cũng có chút băn khoăn, rõ ràng vừa rồi trong điện thoại Lâm Liên rất khách khí mời ông đến đầu phố, cô ta nói có chuyện quan trọng cần giải quyết, Phương Minh Viễn cũng ở đó, nhưng lại không cho ông ta đường đường chính chính đi ra. Lâm Liên gọi điện bắt ông đến thật nhanh, nghe nói việc lớn của quốc gia, cũng chưa hiểu chuyện gì, nhưng Khâu Thụ Quốc cũng không dám nói gì. Nếu là người khác thì Khâu Thụ Quốc đã muốn mắng thầm cho vài tiếng, dù sao ông đường đường là Phó Chủ tịch thành phố bao người kính nể, giờ gọi một cái ông phải đi ngay thì còn ra thể thống gì nữa. Nhưng lúc trước ở Hồng Kông, ông bị hai tên Nhật Bản bắt giam, nhưng đã được Phương Minh Viễn cứu thoát khỏi cảnh thê thảm, cảnh đó vẫn còn in đậm trong đầu ông như mới vừa xảy ra ngày hôm qua.
Thư ký gọi điện thoại xong, quay ra thấy Khâu Thụ Quốc đang bước nhanh ra ngoài, anh ta để công văn lên trên rồi bước nhanh theo sau.
Miêu Phong Quả nhìn thấy Trần Trung đang giẫm lên tên cầm đầu , kinh nghiệm nhiều năm trong nghề cảnh sát nói cho ông ta biết, loại người này không hề dễ đối phó, hơn nữa thấy Miêu Phong Quả cùng nhiều cảnh sát tiến đến, hắn coi như không có chuyện gì xảy ra, nếu là người bình thường chứng kiến cảnh như vậy chẳng hồn vía lên mây. Nhưng sau những gì ông ta đã trải qua, Miêu Phong Quả cảm thấy rất bình thường.
Nếu được cho là người có thế lực, Miêu Phong Quả đương nhiên không giống mấy tên nhóc, đi lên hô hào bắt lại. Hơn nữa nói thật, bọn người của tên đầu xỏ này đều là loại người không có học thức coi thường luật pháp làm càn trên đường phố, Miêu Phong Quả đã không ít lần chứng kiến tận mắt mà nghe kể lại cũng không phải là ít. Bản thân ở thành phố có biết bao nhiêu là nhóm lưu manh côn đồ, thời buổi này càng có nhiều bọn biến chất, mặc quân phục cũng trở thành cán bộ thực thi luật pháp nhà nước, bọn chúng có hiểu được ý nghĩa của những từ đó không ? Có hiểu thực thi luật pháp là gì không? Cảnh sát tha hóa biến chất cũng không giống bọn họ nghênh ngang, kiêu ngạo, không ngờ giữa ban ngày ban mặt lại rút côn cảnh sát ra đánh người, lại còn cả bọn vây đánh một người. Thế mà cũng gọi là nhân viên chính phủ làm nhiệm vụ. Bọn này so với thổ phỉ còn không bằng.
Tuy chỉ là một đội phó đội cảnh sát hình sự thành phố, chỉ là chức quèn, Miêu Phong Quả vốn đã không vừa mắt đội quản lý đô thị nhưng cũng không làm gì được bọn họ. Ngược lại, bị áp lực từ cấp trên, thỉnh thoảng lại bắt đội ông ta đi dọn dẹp cho chúng. Hôm nay nghe đội quản lý đô thị bị đánh, ông cũng không hề tình nguyện đến đây. Nói thật ra, thấy bộ dạng bi thảm của bọn họ, Miêu Phong Quả chẳng những không chút tức giận mà còn mơ hồ cảm thấy vui mừng- Bọn khốn khiếp, cuối cùng hôm nay chúng mày gặp miếng xương khó nuốt nhé.
- Vị này, có vấn đề gì mọi người có thể thương lượng giải quyết, sao lại động tay, động chân vậy?
Miêu Phong Quả nói với vẻ khách khí.
- Có thế nào thì trước hết cứ thả người ra đã, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?
Phía sau ông ta một nhóm nhân viên cảnh sát dưới quyền quản lý của anh ta mới một thời gian ngắn, đối với việc Miêu Phong Quả không hề vừa mắt đội quản lý đô thị thì ai cũng biết nên không ai chủ động tiến lên đỡ cho đội quản lý đô thị. Hơn nữa, trong số bọn họ cũng không ít người không có ấn tượng tốt với đám quản lí đô thị này.
Nguyên nhân rất đơn giản, sẽ chẳng ai thích bọn du côn, lưu manh lại trở thành đồng chí với mình cả, hơn nữa lại phải nhìn bọn chúng phá phách cướp bóc ngang nhiên ngoài đường phố, cảm giác này, tự nhiên trong lòng cả đội cảnh sát vô cùng khó chịu. Cảnh này có khác nào thời nhà Lý, có một đạo lý là quan quân trong triều lúc nào cũng khinh thường quân sỹ.
- Đội trưởng Miêu, ông nói gì vậy?
Trần Trung không thèm nói gì, nhưng tên to đen bị gã đạp lên đã kêu lớn lên nói:
- Chúng tôi là quản lý đô thị đang làm việc, vài người bọn họ cản trở người thi hành công vụ, cản trở chúng tôi làm việc, còn chủ động đánh người, ông xem cả bọn chúng tôi bị chúng đánh cho ra thế này. Bọn chúng không chỉ đánh vào mặt chúng tôi mà là đánh vào mặt Ủy ban nhân dân thành phố.
Trần Trung đúng đã nhìn tên côn đồ với cặp mắt khác, cứ tưởng loại người này chỉ biết nói ra những lời lẽ thô tục, làm những việc xấu xa, không ngờ lại có bản lĩnh xé da hổ chụp mũ người khác, nói khoác loác, còn đem sự việc lên tới thể diện của Ủy ban nhân dân thành phố.
- Theo lời ông nói, vậy có phải ông mất mặt, chính là ủy ban nhân dân thành phố mất mặt hay toàn bộ nhân dân thành phố Uy Giang này mất mặt, hay là cả dân tỉnh Lỗ Đông mất mặt, hay là toàn bộ người dân Hoa Hạ mất mặt? Khi nào ngươi mới có đủ tư cách là người đại diện cho người dân Hoa Hạ? Thành phố này đã cho ông quyền, cho ông chức, bao nhiêu người dưới quyền ông?
Theo Phương Minh Viễn mấy năm nay, Trần Trung đã mưa dầm thấm đất, đối với những việc bị chụp mũ như thế này, anh ta đã quá quen.
Tên cầm đầu lúc đầu thì gật gật đầu, đằng sau lại lắc đầu liên tục, làm như trò đùa, tuy nói thời nay xã hội hiện đại, nhưng ngoại trừ các vị lãnh đạo chính phủ, đã ai dám nói mình là đại diện cho Hoa Hạ. Tuy là đang ở thời đại bình quyền bình đẳng nhưng đã ai dám mạnh mồm phát ngôn như vậy chứ?
- Cảnh sát Miêu, chính tôi là người báo cảnh sát vì chứng kiến những người này bất chấp luật pháp đánh nhau trên phố còn nhục mạ người già, chúng tôi gần đó thấy cảnh chướng mắt, chỉ hô một tiếng” Dừng tay” mà thôi, bọn họ lại còn xông vào nhục mạ chúng tôi, dùng bạo lực với chúng tôi, nếu chúng tôi không học qua võ, tôi e rằng nằm đây lúc này là chúng tôi. Những nhân viên quốc gia chính phủ thi hành pháp luật đây sao? Ha ha, chúng tôi chỉ thấy một đám thổ phỉ thực hiện bạo lực với dân chúng thôi.
Trần Trung lạnh lùng nói
- Mày nói láo.
Tên cầm đầu sừng sổ hét lớn.
- Đội trưởng Miêu, chúng tôi đâu có đánh họ, nếu muốn chúng tôi đã đánh bọn họ nằm ngã sõng xoài trên mặt đất rồi, bọn họ có mắt không biết nhìn người, dùng bạo lực chống người làm nhiệm vụ, có cái quái gì đâu.
Tên cầm đầu rất mạnh mồm, Miêu Phong Quả mang rất nhiều cảnh sát đi cùng cũng vì bản chất của loại người này rất nhu nhược, người lớn nói gì cũng không bao giờ nghe, cứ nằm sõng soài trên mặt đất, nhìn chẳng đẹp mắt tý nào. Nằm ăn vạ trên mặt đất mà còn kêu Trần Trung ra tay trước với đội quản lý đô thị.
Miêu Phong Quả không khỏi cảm thấy đau đầu, tuy biết rõ bọn người này nói dối, nhưng họ nói cũng không sai, dù cho lúc trước bọn họ là ai, là dân lưu manh, dân xã hội, nhưng hiện tại dù sao bọn họ đang mặc đồng phục quốc gia làm việc, là nhân viên nhà nước mà bị đánh trên đường thành ra như thế này, thật sự chẳng giống ai, thật sự làm tổn hại nặng nề đến hình tượng chính phủ.
- Đồng chí này, có vấn đề gì chúng ra cùng nhau bàn bạc giải quyết, đánh hắn như thế này chung quy có giải quyết được việc gì đâu.
Miêu Phong Quả khuyên nhủ.
Trần Trung nghiêng người nâng chân lên, tên cầm đầu quay người đứng lên, mắt long lên nhìn Trần Trung. Gã biết gã không phải là đối thủ của Trần Trung, lúc này xông lên thì sẽ bị hạ gục, lại bị hắn đo ván ngay, cho nên gã không dám tái phạm lần nữa, chỉ dám mạnh mồm nhìn Miêu Phong Quả nói:
- Đội trưởng Miêu, đối với loại người hống hách không coi ai ra gì, không coi chính phủ ra gì, chống nhân viên nhà nước thi hành luật pháp, có đáng trị tội không? Đội trưởng mau đem bọn người này về Sở cảnh sát hỏi cung, tôi khẳng định cũng là loại chẳng ra gì, không khéo còn là tội phạm truy nã cũng nên.
Miêu Phong quả nhíu mày nói
- Xem ra Lỗ Phi sắp sửa làm quan lớn rồi, chắc tôi sắp nhận được quyết định anh lên làm Sở trưởng Sở Cảnh sát cũng nên. Cứ tình hình này có lẽ sắp tới nhóm người các anh sẽ đến sai khiến cảnh sát làm việc nhỉ?
Tên cầm đầu cũng chính là Lỗ Phi, lúc này mới chịu ngậm miệng. Gã dám lên mặt, ra uy với dân, nhưng chống lại Miêu Phong Quả, trong lòng gã vẫn còn chút sợ hãi. Riêng về điểm này thì Miêu Phong Quả thừa hiểu.
- Thôi mọi người giải tán hết đi, đừng đứng ở đây làm ùn tắc giao thông, còn các người theo tôi ra đây trình bày cụ thể chi tiết sự việc.
Đúng lúc này, từ bên ngoài ba xe tải chở toàn người mặc đồng phục của đội quản lý đô thị đang nhốn nháo, phóng nhanh vào. Một người đàn ông trung niên từ buồng lái nhảy ra, đón người trên xe, lớn tiếng nói:
- Xuống đi, xuống đi,mọi người khẩn trương xuống xe đi.
Ông ta chính là Cục trưởng Cục quản lý thành phố Uy Giang, Tề Đại Quân, từ “ Đánh” không lúc nào rời khỏi miệng thì đích xác là Cục trưởng, ông ta vốn là cấp dưới của một Phó chủ tịch một Quận, thuộc thành phố Uy Giang, cách đây nửa năm, bởi vì năng lực “ Dũng mãnh”, ông ta trở thành Cục trưởng ngay khi thành phố có quyết định thành lập cục quản lý. Ông ta ra lệnh cho cấp dưới sẵn sàng đánh nếu cần, nhưng lại đưa khẩu hiệu “Quản lý đô thị tạo mỹ quan đô thị ngày càng trong sạch, hài hòa. Đội quản lý đô thị là bạn của hàng vạn hộ gia đình tại thành phố Uy Giang, là thầy thuốc thành phố”
Nghe tin bọn Lỗ Phi bị đánh, Tề Đại Quân nổi giận lôi đình, lập tức triệu tập hàng trăm người của Cục đến để đánh nhau.