Sự việc quá bất ngờ, khiến Tư Mã Quân không không có một chút chuẩn bị nào, vội vàng lấy tay che mặt, cũng lúc đấy, có một bóng đen ngang qua, một người vừa chạy ra ngoài.
Đợi khi không còn thấy nước bắn vào mặt nữa, Tư Mã Quân mới hạ tay xuống, rõ ràng là mùi của phân bị trộn nát trong nước tiểu, hết văng lên trần nhà, lại rơi đầy ra khắp phòng. Lúc đó đứng ở gần cửa có Tư Mã Quân, La Hiển Lập, Vu Lâm Sinh, 3 người tháp tùng, hai nhân viên phục vụ khách sạn, và vài người phụ trách an ninh, không ai có thể may mắn tránh khỏi.
Lúc Mã Diễm ném túi phân, Tuấn Bình đã nhanh chóng xông ra, với động tác dứt khoát đã nhanh chóng chế ngự được ả, quay lại nhìn Tư Mã Quân và một số người trên đầu, mặt, quần áo, thậm chí cả xung quanh miệng đầy những mẩu phân vàng nhỏ li ti. Cửa chính của bữa tiệc, bây giờ vung vãi đầy chất phóng uế hôi thối
- Oẹ.
Một cảm giác khó chịu trong cổ họng cứ ứ dần dần lên khiến cho một trong số nhân viên phục vụ khách sạn nôn ngay tại trận. Như là một tín hiệu, liền ngay sau đấy Tư Mã Quân không nhịn được cũng nôn thốc nôn tháo. Nền nhà lúc này thật không ai dám nhìn.
Những người bên trong chỉ biết được tình hình sau khi nghe thấy tiếng hô hoán phát ra từ bên ngoài.
- Ngoài cửa hình như xảy ra chuyện gì?
Phương Minh Viễn kinh ngạc chỉ vào dòng người đang chạy xô ra cửa.
** thấy hơi kỳ lạ, rõ ràng là khách sạn cao cấp của Nhai Châu, hôm nay lại còn có cả hạm đội quân Nam Hải, lãnh đạo tỉnh Quỳnh Hải và thành phố Nhai Châu đến tham dự, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ.
Tin tức được truyền tới rất nhanh, khiến Phương Minh Viễn và ** giật mình đến độ há hốc miệng, thật không ngờ Tư Mã Quân, La Hiến Lập, Vu Lâm Sinh và một số viên chức khác lại có thể bị ném phân ngay tại cửa chính của buổi lễ, mới nghe thôi đã thấy phi lý hết sức.
- Oẹ
Tư Mã Quân nôn hết tất cả mọi thứ, nôn đến nỗi mà cảm giác hết luôn cả dịch dạ dầy ở trong bụng, lúc đó mới chịu thôi, y vịn tay vào bờ tường để đứng dậy, dưới chân của y, nhầy nhuạ một đống những thứ dơ bẩn
Tư Mã Quân không kìm nổi lại nôn khan hai tiếng, chỉ có điều lần này dạ dày của y thực sự đã không còn gì để cho ra nữa.
Giám đốc khách sạn khi đó đang trong bếp thúc giục đầu bếp chuẩn bị đồ ăn, nghe thấy vội vàng chạy lại, nhìn bộ dạng của Tư Mã Quân và những người xung quanh mà chết điếng người. Tư Mã Quân thì ông ta không quen biết, nhưng La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh thì chẳng phải ai xa lạ, bộ dạng thảm thương của các vị lãnh đạo làm ông giám đốc chỉ biết ngây ra như phỗng chẳng biết nói gì.
Kỳ thật cũng khó có thể trách ông ta, khách sạn này thuộc doanh nghiệp quốc doanh, mọi quyền hạn trong khách sạn có thể nói đều nằm trong tay của La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh, nhìn hai vị đại lão gia bị rơi vào tình thế khó xử, ông đã tưởng tượng ra viễn cảnh trước mắt, thể nào rồi cũng bị các vị giận cá chém thớt, mà với cương vị là giám đốc như ông, cả đời làm việc vất vả coi như đi tong. Nếu như sự việc hôm nay quay về thời kỳ trước giải phóng, thì làm sao mà có thể không lo được đây.
Tuần Bình lúc này đã giao Mã Diễm cho người khác, nhìn ông giám đốc đứng gần đó cứ ngẩn người ra, hắn vội quát:
- Còn đứng ngẩn ra thế sao, không mau chuẩn bị phòng cho các vị tắm rửa.
- Dạ dạ dạ
Ông giám đốc bây giờ mới tỉnh lại. Vội vàng chạy qua những chỗ bẩn dưới đất tiến lại gần, một bên thì kêu người chuẩn bị phòng, dọn dẹp bãi chiến trường, một bên thì nhanh tay giúp hội Tư Mã Quân lau chùi những vết bẩn trên người.
Buổi tiệc khi đấy xôn xao tiếng bàn tán, mọi người ai cũng thấy khó chịu vì mùi hôi thối từ ngoài bốc vào, cũng đoán già đoán non xem Tư Mã Quân rút cục đã làm ra cái gì mà đến mức phải chịu nông nỗi này. Bên cạnh đó mọi người cũng rất bất bình về công tác bảo an của khách sạn, đặc biệt khi biết rằng người chủ mưu gây ra việc này lại là nhân viên của khách sạn. Không khí bàn tán ngày càng nhộn nhịp.
Cửa ra vào của bữa tiệc bây giờ đã bị đóng kín, nhưng có cách ly cũng không khiến cho mọi người trong khách phòng bình tâm trở lại, ngược lại còn khiến cho không khí trong phòng trở nên nồng nặc hơn, thật khó có thể bay hết mùi.
Vũ Thu Hạ cau mặt, mặc dù sự việc này cũng có giúp Phương gia và Quách gia trả được mối hận trong lòng, nhưng hậu quả của nó cũng ảnh hưởng không nhỏ đến sự thành công của buổi lễ ký kết. Là một người nhạy cảm điều đó khiến cô không khỏi lo lắng. Không khí vui vẻ ban đầu đã không còn nữa. Cô có thể tưởng tượng ra rằng, chỉ ngày mai thôi, trên các mặt báo, buổi lễ ký kết sẽ thành trò cười cho thiên hạ.
- Chị Thu Hạ.
Phương Minh Viễn và Lâm Liên rẽ đám đông chạy lại. Vũ Thu Hạ nhìn sang mỉm cười. Chỉ có điều nụ cười lần này sao có vẻ gượng gạo.
- Chị Thu Hạ đừng vì việc này mà ảnh hưởng tới tâm trạng, cũng may là nó không rơi lên đầu chúng ta.
Phương Minh Viễn mỉm cười nói.
- Minh Viễn, lời nói này có ý gì.
Vũ Thu Hạ nhận ra ngay trong lời nói có Minh Viễn còn ẩn hàm ý gì đó.
- Lúc nãy em có hỏi nhân viên khách sạn, người mà đã ném..(ha ha) cái đó, là người của Nhai Châu Tiểu Mã Trang, tên gọi Mã Diễm.
Phương Minh Viễn nhỏ nhẹ nói.
- Chính là vụ bao vây đồn công an trước tết, có hàng trăm người trong thôn bị bắt giữ. Nghe nói mấy hôm trước, vụ án đó đã có kết quả phán quyết, những kẻ cầm đầu thì bị tử hình, và nhiều kẻ khác bị chung thân. Em nghĩ Mã Diễm phải chăng là có ý báo thù.
Vũ Thu Hạ lịm hết cả người , cô trước đấy cứ nghĩ rằng, kẻ gây sự đấy chắc có ý nhằm vào La Hiến Lập và Vũ Lâm Sinh , thật không ngờ lại có liên quan đến Phương Minh Viễn, nếu như người của Phương Minh Viễn đi ra trước, thì kẻ chịu trận này chắc chắn sẽ là họ, nghĩ đến đây, cái cảm của người trong cuộc, làm cô không khỏi rùng mình, sắc mặt thay đổi.
- Thế kẻ gây ra việc này giờ thế nào rồi?
Vũ Thu Hạ nhẹ nhàng hỏi:
-Với vụ việc này thì chính quyền Nhai Châu sẽ xử lý thế nào đây?
Phương Minh Viễn nhíu nhíu mày, tính chất của việc này nếu nói là lớn thì cũng không đúng mà nhỏ thì lại càng chẳng phải. Nói không phải việc lớn, vì vụ công kích ngày hôm nay, đúng là rất kinh khủng, nhưng xét trên phương diện thực tế thì cũng chẳng thể coi là vụ án hình sự. Cùng lắm thì bắt xin lỗi và phạt bồi thường, trả lại tiền quần áo cho hội Tư Mã Quân, nói trắng là không có gì nghiêm trọng. Dù sao ở Hoa Hạ, bồi thường tinh thần như thế này không nhiều. Có một vụ nổ hầm than, cũng mất rất nhiều công sức kiện cáo, nhưng kết lại cũng chỉ là bồi thường tinh thần, một khoản tiền không đáng là bao. Đấy là vụ sẽ xảy ra sau mấy năm nữa ở Bắc Kinh, nhưng từ sau vụ đấy trở đi, không nghe thấy phòng tư pháp Hoa Hạ phải xét xử thêm vụ nào có liên quan đến nữa. Nói như vậy có nghĩa là tội của Mã Diễm chỉ bị phạt tiền, nhiều lắm thì bị giam mấy hôm.
Nhưng cũng không phải việc nhỏ vì lần công kích này của Mã Diễm, nếu như đối tượng là người bình thường thì chẳng phải nói, nhưng thật không may đó lại là những phó chủ tịch tỉnh, bí thư thành phố, và một số quan chức cán bộ. Như vậy, hậu quả có thể bị thay đổi không lường
Ở Hoa Hạ, hễ có thông tin gì mới là ngay lập tức được lan truyền rất nhanh, bằng những kinh nghiệm mà Phương Minh Viễn trải qua từ kiếp trước, với vụ việc thế này thì bọn quan viên có thể đáp trả lại bằng những cách hèn hạ còn không tưởng hơn nhiều lần. Mà tất cả những cách đấy y đều được thấy qua. Đừng nói là ném phân, ngay cả khi trong tác phẩm của anh, mà anh có lấy tên của họ đặt cho nhân vật phản diện, hay tình tiết câu chuyện có hàm ý liên quan, thì họ sẵn sàng tìm đủ mọi cách, huyện không giải quyết được thì thành phố, thậm chí lên cả tỉnh, ép cho có tội bằng được. Đủ mọi chuyện có thể xảy ra.
- Em không biết.
Phương MinhViễn buông tay tỏ ý không biết.
- Điều đó còn tùy thuộc vào thái độ của các vị đó ra sao nữa.
- Ôi.
Vũ Thu Hạ thở dài một hơi.
- Hạng mục này thật là gặp nhiều không may mắn mà, chút nữa thì thất bại, giờ lại xảy ra việc không mong muốn thế này, cũng không biết...
- Chị Thu Hạ. như vậy chẳng giống chị chút nào.
Phương Minh Viễn cướp lời
- Chị đang lo lắng điều gì?
- Không biết báo chí ngày mai sẽ loan tin gì nữa, chị lo anh của em và lão gia sau khi đọc tin, nhất định sẽ rất tức giận.
Vũ Thu Hạ nói nhỏ.
Phương Minh Viễn không nhịn nổi cười nói:
- Chị Thu Hạ, nơi này là Nhai Châu, chứ không phải là Hong kong, không có nhiều phóng viên rỗi việc thế đâu, hơn nữa chị phải hiểu rằng, báo chí ở đây là của quốc doanh không phải của tư doanh, cho nên một khi muốn không bị lộ tin tức ra ngoài thì chỉ cần một câu nói của lãnh đạo là xong. Hơn nữa còn liên quan tới Phó chủ tịch tỉnh Tư Mã , thư ký La và thị trưởng Vu, chị nghĩ xem, họ còn dám đăng tin này không.
- Nhưng mà trong các vị khách ở đây, có cả giới truyền thông Hồng kong nữa.
Vũ Thu Hạ lắc đầu nói.
Bởi vì muốn cho vịnh Á Long sau này có thể thu hút được càng đông du khách Hồng kong, nên lần này cô có đặc biệt mời mấy nhà báo tiếng tăm ở tận Hồng Kong đến.
Phương Minh Viễn đảo mắt, nhẹ giọng nói:
- Chị Thu hạ, chị có thể thương lượng với bọn họ được mà. Có thể nói thế này, bởi vì việc này có liên quan đến các lãnh đạo tỉnh Quỳnh Hải, thành phố Nhai Châu, thậm chí là cả bên phía quân đội, gây ảnh hưởng không tốt đến việc xây dựng hình ảnh mối quan hệ giữa chính phủ và quân đội, nếu như họ vẫn quyết đăng tin, không những sẽ gây phẫn nộ cho phía chính phủ và quân đôi, mà sau này khi có việc muốn vào Quỳnh Hải hay vào Quảng Đông phỏng vấn, e rằng sẽ gặp nhiều khó khăn. Em nghĩ, họ không để một việc nhỏ làm ảnh hưởng đến cả đại sự đâu, họ chắc chắn sẽ phải đưa ra sự lựa chọn đúng đắn nhất. Chị Thu Hạ, chị nói xem có đúng không.
Vu Thu Hạ giật mình trước câu nói của Phương Minh Viễn, lấy tay ấn vào trán của hắn,cười nói:
- Em thật là chẳng có việc gì là không giải quyết được.