Con mắt của** lập tức sáng lên, chi phí quân sự trong nước cung cấp không đủ như hiện nay, quân đội đến cả phí luyện tập cơ bản cũng khó có thể đảm bảo đủ chất đủ lượng, càng không cần phải nói đến việc xây dựng công trình quân sự với một quy mô lớn nữa, các quân khu, các căn cứ, đều có một lượng công binh nhàn rỗi lớn, lại còn có rất nhiều các thiết bị công trình không những không được dùng đến mà mỗi năm còn phải tiêu hao không ít kinh phí cho việc bảo dưỡng, nhưng nhóm công binh này cũng không thể gạt đi, nói cho cùng, xét về chế độ bảo mật quân sự mà nói, những công trình quân sự này dùng quân đội của mình vẫn là bảo đảm an toàn nhất.
Nếu nói có thể nhận một vài công trình từ chỗ Phương Minh Viễn, cho dù không kiếm được tiền, chỉ cần có thể cân bằng thu chi ở chỗ này, thì đối với quân khu mà nói, nó đã giảm đi một gánh nặng tương đối lớn rồi. Vả lại công binh cũng cần phải có một loạt công trình để luyện tay nghề, nếu nói cứ nhàn rỗi thế này, đợi đến khi những cựu binh giải ngũ rồi, thì những tân binh mới sẽ không thể theo kịp được, về sau sẽ xảy ra phiền toái lớn.
Nếu mà có thể cử đến chỗ Phương Minh Viễn này, không những có thể đảm bảo bọn họ được rèn luyện một cách đầy đủ mà còn có thể kiếm về cho quân đội một ít chi phí để bồi đắp tài chính, Một miếng thịt béo bở như thế này, nếu như bị Phương Minh Viễn tung ra thì không biết sẽ có bao nhiêu quân khu muốn giành giật.
Phương Minh Viễn nhìn ** cười mỉm, một miếng thịt béo bở như thế này, hắn không thể tin là ** không cắn câu. Không chỉ hợp tác cùng quân đội tốt mà còn trá hình trợ cấp một ít cho quân đội, lại còn có thể có được một công trình chất lượng cao, vả lại điều quan trọng nhất là, Phương Minh Viễn rất vừa ý với những quân binh này.
Nếu nói trong quá trình hợp tác sau này, có thể làm cho những công binh đến từ Hải Bắc Thiên Nam nhìn thấy được sự đãi ngộ hậu hĩnh, chế độ nghiêm minh của công ty dưới cờ của Phương gia, để cho họ sau khi giải ngũ khỏi quân đội sẽ tình nguyện đến góp sức cho công ty xây dựng dưới cờ của Phương gia, vậy thì thật giá trị rồi.
Cuối cùng Phương Minh Viễn quyết định thêm ngành xây dựng vào trong sản nghiệp của mình, không chỉ vì ngày sau tiến vào sản nghiệp nhà đất, mà cũng là vì sự tự thân phát triển sản nghiệp trước mắt của Phương gia.
Trải nghiệm qua những tòa nhà nghiêng nghiêng ngả ngả của đời trước, lại cả những mặt trái của nghề xây dựng, những công trình bã đậu, Phương Minh Viễn đã không còn chút tin tưởng gì vào chất lượng thi công của những công ty xây dựng đó_đến con đê sông Trường Giang và ký túc của trường trung tiểu học cũng bị bọn thương nhân lòng dạ đen tối ấy ăn bớt vật liệu, liệu còn có những gì bọn họ không dám làm nữa, Phương Minh Nguyễn không muốn những công trình xây dựng của sản nghiệp nhà họ Phương sau này cũng thuộc loại những tòa nhà mà chỉ hơi lay cây động cỏ cũng làm cho người ta thấy lo lắng bất an.
Để ăn được thịt lợn khỏe mạnh, chủ tịch công ty Võng Dịch ở đời trước đã đi mở một trang trại nuôi heo, vậy để được ở trong những tòa nhà an toàn, bây giờ Phương Minh Viễn đã mở ra công ty xây dựng, như thế cũng không có gì là kỳ quái cả.
Hắn đã thỏa thuận thành công với Lưu Hân, Lưu Hân đã bỏ công việc mà anh ta vốn có, dẫn theo cán bộ giỏi của công ty cũ đến đầu quân dưới trướng của Phương gia. Tổ chức lại công ty xây dựng, qua một tháng làm quen cũng đã có chút nắm bắt, dự án ở Nhai Châu là phát nổ đầu tiên của bọn họ và những công binh này chính là nhữngcông nhân quan trọng trong tương lai của công ty.
-Minh Viễn, cháu muốn bao nhiêu người”
** hỏi một cách trịnh trọng việc này.
-Cái này thì cháu không biết được, phải đợi cháu về hỏi cụ thể người quản lý mảng này đã.
Minh Viễn xòe hai tay ra nói:
- Người như cháu là thuộc loại chỉ biết đào hố mà không biết chôn, công việc cụ thể đều giao cho chị Liên và mấy người nữa đi làm.
- Vì thế cháu mới là lãnh đạo.
** cười khà khà nói.
- Có điều tính ra cũng không ít đâu, biệt thự trên đảo Ngô Chi Châu, khai phá một kỳ vịnh Á Long, cho đến thời điểm này, chỉ còn có quân của chú và của chúng cháu xác định rồi, nếu nói chú có thể cung cấp đầy đủ đội ngũ thì số mà dự tính tìm ở bên ngoài cháu nghĩ có thể bỏ đi được rồi,còn về kỳ khai phá hai, ba sau này, nếu nói chú vẫn có thể cung cấp đầy đủ nhân lực, chúng ta có thể làm như lần này. Chú Triệu, không giấu gì chú, những dự án trong tương lai rất nhiều.
Doanh nghiệp tư nhân chính là có điểm này tốt, hoàn toàn có thể quyết định chỉ bằng lời nói của một cá nhân.
** bật cười, câu nói này của Phương Minh Viễn đã cho ông ấy một ân tình vô cùng to lớn, nói cách khác là, tất cả những quân khu hoặc những cứ địa muốn cử người đến tham gia dự án này đều phải thông qua sự giới thiệu của **, bởi vì Phương gia chỉ đạt được hiệp định này với **. Mà kết quả như thế này, sẽ làm cho rất nhiều người phải mắc nợ tình cảm với ông ấy. Điều này có tác dụng khó có thể đánh giá được trên con đường thăng tiến trong quân đội của ông ta sau này.
Không nói chỗ khác, chỉ riêng mảnh đất gần trăm km2 ở Nhai Châu này, nếu hoàn toàn khai phá ra thì cần phải có một đội ngũ kiến trúc vô cùng to lớn.
-Minh Viễn, nếu mà như thế, chỉ sợ cháu phải chi thêm không ít vốn đấy.
** làm như buột miệng hỏi.
-Chiến tranh vùng Vịnh đã kết thúc rồi.
Câu trả lời của Phương Minh viễn giường như rất vu vơ, nhưng ** lại hiểu được ý mà hắn muốn nói..
Lực ảnh hưởng của trận chiến tranh vùng Vịnh này có thể nói là vô cùng sâu xa, thế lực quân sự mà người Mỹ phơi bày ra lúc mới đầu khai chiến làm cho thế giới khinh ngạc, không ai có thể nghĩ đến, là một cường quốc ở vùng Trung Đông, đội quân Iraq được trang bị vũ khí kiểu Liên Xô lại có thể thất bại một cách thảm hại đến thế.
Chiến tranh thất bại cũng chẳng phải là điều gì lạ, từ thế lực quân sự của hai bên mà so sánh ra, trước khi chiến tranh xảy ra mọi người đều cho rằng, người Iraq ngoài lục quân miễn cưỡng có khả năng so sánh với liên quân do hai nước Mỹ Anh cầm đầu ra, thì không quân, lục quân của bọn họ hoàn toàn không thể so sánh được với liên quân. Nhưng, sở dĩ mọi người không thể chắc chắn được kết quả của chiến tranh vùng Vịnh là bởi vì gần trăm năm trở lại đây, tuy nói rằng địa vị của không quân và hải quân được nâng cao một cách nhanh chóng, thì lục quân lại vẫn xứng đáng là nhân vật chính trong chiến tranh.
Nhưng mà trong chiến tranh vùng Vịnh, thì lại là Hải quân xướng vai chính, trận không chiến kéo dài tận hơn mười ngày đã làm cho người Iraq trở nên vô cùng hèn nhát, đấu tranh trên mặt đất có thể nói là vừa đánh đã kết thúc.
Kết quả như vậy làm cho các nhà quân sự của các nước vô cùng bất ngờ, đồng thời cũng nhìn ra được sự thiếu sót trong xây dựng của đội ** này.
Hoa Hạ cũng như vậy, so sánh với đội quân bộ binh to lớn đến mức làm cho tất cả các quốc gia trên thế giới không dám coi thường nó, thì việc xây dựng không quân và hải quân của Hoa Hạ lại vô cùng lạc hậu so với các quốc gia Âu Mỹ, mọi người không những sẽ nghĩ, nếu nói rằng, nước Mỹ áp dụng chiến thuật này đối với Hoa Hạ, vậy thì bên phía Hoa Hạ sẽ phải đối mặt như thế nào đây?
Tuy rằng, diện tích lãnh thổ của Hoa Hạ rất rộng lớn, Iraq không tài nào có thể so sánh được, vả lại Hoa Hạ có tên lửa xuyên lục địa đủ để uy hiếp đến lãnh thổ của nước Mỹ, nhưng tất cả những thứ đó đều chẳng đến đâu cả, đều là những vũ khí không thể sử dụng được. Vì thế, Phương Minh Viễn tin rằng, phía quân đội hiện nay, chắc chắn đang bắt đầu đem những dự thảo nghị quyết làm thế nào để nâng cao năng lực chiến đấu của không quân và hải quân đưa vào chương trình hàng ngày, và trướng ngại lớn nhất lớn nhất của việc phát triển không quân và hải quân không gì khác chính là tiền.
Trong khi hai người thì thầm nói chuyện ở trong góc, trên đài Chủ tịch lại vô cùng náo nhiệt, Vu Thu Hạ và phó tư lệnh hạm đội Nam Hải đã đại diện cho hai bên ký kết hiệp định này, điều này đại biểu cho sự khai phá của Vịnh Á Long Nhai Châu và Vịnh Hải Đường, cái dự án mà doanh nghiệp tư nhân đầu tư vốn lớn nhất ở tỉnh Quỳnh Hải từ trước tới nay này đã chính thức khai màn. Dưới khán đài lập tức dậy lên tiếng vỗ tay, các vị lãnh đạo đảng chính quyền của tỉnh Quỳnh Hải và thành phố Nhai Châu tham dự buổi lễ này, tuy cũng vỗ tay một cách nhiệt tình, nhưng lại có vẻ không được tự nhiên là mấy, làm cho cảnh tượng này tăng thêm một chút màu sắc không được hài hòa cho lắm.
Sau khi nghi lễ ký ước kết thúc, tập đoàn Cẩm Hồ mở một bữa tiệc lớn ở khách sạn, tiếp đãi những vị khách mời có mặt. Đây không chỉ là cơ hội để các nhân vật trong chốn quan trường tăng thêm “ tình hữu nghị” lẫn nhau, mà cũng là cơ hội thuận lợi để giới thương nhân mở rộng phạm vi kết giao. Đương nhiên rồi, nhân vật trung tâm của bữa tiệc vẫn là Vu Thu Hạ và Lâm Liên các cô ấy, Phương Minh Viễn sớm đã cùng ** trốn vào một góc rồi.
Ngắm hai vị phu nhân xinh đẹp giống như hoa bướm, những vị khách tại bữa tiệc cứ qua lại không ngớt, ** không nhịn được cười nói:
-Vớ phải ông chủ vô trách nhiệm như anh, chú nghĩ chắc Quách phu nhân và cô Lâm phải đau đầu lắm đây? Những việc như thế này, cũng mệt lắm đấy.
Phương Minh Viễn đành lòng buông tay, cục diện này cũng không thể trách hắn được, dẫu sao hắn vẫn là một thiếu niên, lên đứng trước khán đài, lòi ra cái bộ mặt này, từ bất kỳ phương diện nào xét ra đều không phải là chuyện gì tốt cả. Với lại, hạng mục ngân sách lớn thế này, lại do một kẻ chưa đến tuổi vị thành niên ra mặt, thì rất khó nhận được sự tán thành của những người khác, nói cho cùng, ở Hoa Hạ này, cái quan niệm trên mép chưa có râu, làm việc không chắc chắn đã ngấm vào trong suy nghĩ của mọi người rồi.
Lâm Liên đang nâng ly rượu cười nói vui vẻ cùng các khách mời liền đảo mắt nhình góc của phòng yến tiệc, đúng như cô ta dự đoán,Phương Minh Viễn và ** đang trốn trong góc mà không ai chú ý đến cả.
-Trợ lý Lâm, xin chào.
Một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, bưng rượu ở bên cạnh bước lại, nói một cách khách khí:
-Tôi là Từ Thụ, giám đốc công ty hữu hạn tập đoàn xây dựng Hoa Thiên, có thể mời trợ lý Lâm nói chuyện một thêm một chút được không?
Tập đoàn xây dựng Hoa Thiên? Lâm Liên vẫn còn có chút ấn tượng với cái tên này, đây là một tập đoàn hiện đại hóa quy mô lớn được xây dựng và phát triển trong phong trào cải cách mở cửa của Hoa Hạ, công ty quản lý hai tập đoàn trực thuộc xây dựng và bất động sản, chủ yếu kinh doanh hai ngành lớn là xây dựng và bất động sản, đồng thời cũng tham dự vào lĩnh vực nhà nghỉ và du lịch vân vân, hiện có hơn ba mươi doanh nghiệp thành viên, hơn mười nghìn nhân công, tổng tài sản của doanh nghiệp nghe nói đạt tới hơn năm trăm tỉ nhân dân tệ, công ty hữu hạn xây dựng Hoa Thiên dưới sự quản lý của nó là doanh nghiệp quy mô lớn được chính quyền nhân dân tỉnh Chiết Giang chú trọng nâng đỡ, nhiều năm đứng đầu về doanh thu doanh nghiệp tư nhân tỉnh Chiết Giang. Hơn nữa còn tiến nhập vào số mười doanh nghiệp tư nhân hàng đầu toàn quốc, Từ Thụ làm giám đốc chi nhánh công ty tỉnh Quảng Đông, cũng coi như là cán bộ trung cao cấp trong tập đoàn xây dựng Hoa Thiên rồi.
Lâm Liên khẽ gật đầu cười với những người khác, Từ Thụ ở phía trước dẫn đường, hai người đến một góc của phòng tiệc, vừa khéo cách chỗ Phương Minh Viễn hai người bọn họ không xa.
Một thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha,mặc một bộ Tây phục màu trắng rất vừa vặn, đầu tóc được chải gọn gàng, cùng với bốn người đàn ông cao to tinh anh đứng bên cạnh, trong đại sảnh này quả là rất gây sự chú ý.
-Tổng giám đốc Trịnh, vị này là trợ lý Lâm, Lâm Liên, là đại biểu của Phương gia tham dự bữa tiệc lần này.
Từ Thụ nói với người thanh niên một cách trịnh trọng.
Người thanh niên lúc này mới đứng dậy, ánh mắt rạng ngời nhìn Lâm Liên, đưa tay ra nói:
-Xin chào, cô Lâm, tôi là Trịnh Ngôn, phó tổng giám đốc tập đoàn xây dựng Hoa Thiên, rất vinh hạnh được làm quen với một người phụ nữ xinh đẹp như thế này ở đây.
Lâm Liên đưa tay ra, nhẹ nhàng bắt tay Trịnh Ngôn, lúc này mới nhỏ nhẹ nói:
-Giám đốc Trịnh, xin hỏi ngài Trịnh Kiếm Quốc là?
-Ông ấy là cha tôi.
Trịnh Ngôn mỉm cười đáp
-Cô Lâm, mời ngồi..