Đợt tấn công trên mặt đất của quân liên minh do liên quân hai nước Mỹ Anh dẫn đầu đối với Iraq chỉ kéo dài vẻn vẹn ba ngày ngắn ngủi, quân đội Iraq đã bị đánh kiệt sức trong trận công kích dài ngày ở trên không, vứt bỏ lại vô số những trang thiết bị bị tàn phá, rút khỏi lãnh thổ Kuwait. Hơn nữa liên quân do hai nước Anh Mỹ cầm đầu, sau khi thu phục lãnh thổ Kuwait cũng dừng chân tại đường biên giới giữa Iraq và Kuwait.
Vốn dĩ trong con mắt của rất nhiều người, trận này phải đánh trong thời gian tương đối dài, thậm chí còn có thể dẫn đến thương vong nghiêm trọng cho liên quân do Mỹ Anh cầm đầu. Trận đánh lớn nhất kể từ sau chiến tranh Việt Nam làm dậy lên làn sóng phản đối chiến tranh ở hai quốc gia này lại kết thúc một cách chớp nhoáng như thế này, làm cho không ít người không khỏi ngạc nhiên.
Phương Minh Viễn tin rằng, trận chiến tranh cuối thế kỷ này hoàn toàn khác biệt với quy mô của những trận chiến trước đó, sẽ là hồi chuông cảnh báo cho rất nhiều nhà lãnh đạo các quốc gia, làm cho bọn họ biết, đến bây giờ, hình thức chiến tranh đã hoàn toàn thay đổi, phương thức chiến tranh bảo thủ kiểu cũ đã hoàn toàn không còn thích hợp với chiến tranh hiện đại nữa rồi. Nếu cứ nhất thiết phải ôm chặt cái chủ nghĩa giáo điều trước đây, vậy thì cũng giống với nước Pháp năm đó, bị Đức đánh cho không biết đâu là Đông Nam Tây Bắc nữa, cuối cùng dẫn đến nguy cơ mất nước!
Tuy nhiên, mấy thứ này, một thương nhân nhỏ như hắn vẫn chưa thể có năng lực để tham dự vào, cái gì nên nhắc nhở, hắn đã thông qua mọi con đường nhắc nhở rồi, còn về sau này có thể đạt đến kết quả đến đâu, e rằng chỉ có ông trời mới biết được.
Nhưng lịch sử nói cho cùng là có chút khác biệt, trải qua chuyện như thế này, hắn và vương thất Kuwait cho đến Vương thất của các nước Ả rập đều coi như đã kết mối thiện duyên, chính bởi vì sự nhắc nhở của hắn, làm cho những đám cháy lớn ở mỏ dầu của Kuwait không cháy rừng rực suốt cả nửa năm như trước đây, không những gây ô nhiễm nặng nề cho địa phương và thế giới, còn thiêu hủy hết những tài sản quý báu trong lòng đất, những cái đó đều được giữ lại. Không nói cái khác, chỉ nói về việc mỏ dầu ở Kuwait chỉ cần tu sửa thì có thể không ngừng sản xuất dầu, đối với chính phủ Kuwait mà nói, chính là giải được mối nguy ngay trước mắt bọn họ.
Hoàng tử Abudulah sau khi kết thúc chiến tranh trên lục địa, lại gửi đến một lời mời chính thức, mời hắn vào một dịp thích hợp nào đó trong tháng năm lại đến thăm Kuwait, còn bí mật nói với hắn là sẽ có một sự ngạc nhiên lớn đang đợi hắn.
Tuy nhiên, đây đều là những lời nói về sau này, cái mà Phương Minh Viễn hiện tại đang phải đối mặt, lại là một vụ bê bối làm cho hắn cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Sau tết âm lịch, Phương Minh Viễn lập tức thông qua Dương Quân Nghĩa điều tra tình hình chịu án hiện nay của cái mụ buôn người lừa bán Tình Nhi năm đó. Thế nhưng,tin tức phản hồi lại, lại làm cho Phương Minh Viễn cảm thấy rất phẫn nộ, từ hai năm trước, người đàn bà tên là Dương Xuân Hoa này đã được bảo lãnh ra ngoài chữa bệnh, và hiện nay thì cơ bản là không biết đi đâu cả.
- Cậu Phương, đây là sơ suất của chúng tôi, làm việc không cẩn thận, không ngờ bị người khác lợi dụng sơ hở.
Sắc mặt của Dương Quân Nghĩa cũng vô cùng khó coi, sự việc lúc đó, có thể nói là làm chấn động thành phố Phụng Nguyên, đến cả các lãnh đạo của Ủy ban Nhân dân tỉnh, Tỉnh ủy đều bị kinh động rồi. Nếu không phải là rất nhanh đã tìm được đứa bé, sợ rằng sự việc này phải kinh động đến Trung Ương. Vốn dĩ cho rằng, phán mụ ta tội hoãn tử hình thì trên thực chất cũng chính là ở tù chung thân rồi, coi như cũng có câu trả lời cho Quách gia rồi. Nhưng, kết quả ngày hôm nay, lại làm mất mặt hệ thống tư pháp.
Dương Quân Nghĩa trải qua một giai đoạn điều tra, về cơ bản đã nắm được chân tướng của sự việc. Cái mụ tên là Liễu Xuân Hoa ấy, chỉ ở trong tù chịu án khoảng hai năm, sau đó do bệnh tim tái phát, sau khi trải qua cấp cứu ở trong tù đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, sau đó do bệnh viện trại giam thành phố Phụng Nguyên kê phiếu chuẩn đoán bệnh, xác nhận mụ ta mắc bệnh tim rất nặng. Thông qua sự phê chuẩn của Đỗ Đắc Minh nguyên là phó cục trưởng hiện tại đã về hưu của cục trại giam tỉnh Tần Tây, và có một người thương nhân tên Dư Tử Mỹ đứng ra bảo lãnh, cho phép cô ta được bảo lãnh ra ngoài chữa bệnh. Theo trình tự mà nói, thì không có sơ suất rõ ràng nào cả.
Nhưng như ngày hôm nay, không chỉ là Liễu Xuân Hoa không tìm thấy tung tích, từ Đỗ Đắc Minh và Từ Tử Mỹ, cho đến bác sĩ đã viết phiếu hội chẩn của bệnh viện trong trại giam cũng không biết đi đâu nữa.
Đây rõ ràng là có vấn đề, căn cứ theo quy định của việc bảo lãnh ra ngoài chữa bệnh, tù nhân được bảo lãnh ra ngoài chữa bệnh hàng tháng phải báo cáo với cục công an quản lý trại giam, hàng kỳ phải báo cáo lên trại giam tình trạng sức khỏe, tư tưởng cho đến biểu hiện. Nếu nói quả thật muốn rời khỏi nơi sinh sống đến một huyện hay một thành phố ở địa phương khác thì bắt buộc phải thông qua sở công an huyện( thị) phê chuẩn, nếu rời khỏi nơi cư trú để đến một huyện hoặc thành phố ở địa phương thì phải được đồn công an quản lý nhà giam phê chuẩn. Vả lại, căn cứ theo quy định, phạm nhân bảo lãnh ra ngoài chữa bệnh do cục công an huyện( thị) chỉ định nơi ở hoặc đồn công an nơi bệnh nhân ở hoặc chữa bệnh phải phụ trách công tác giám sát quản giáo thường nhật.
Quản giáo nhà giam phải chủ động tăng cường liên hệ mang tính thường xuyên với cơ quan công an nơi mà phạm nhân được bảo lãnh ra ngoài chữa bệnh. Hơn nữa, Dương Quân Nghĩa tra được, chỉ có báo cáo của ba tháng sau khi Liễu Xuân Hoa ra khỏi tù, từ đấy về sau, thì không có gì nữa hết.
Cái mà càng làm cho Dương Quân Nghĩa nổi nóng hơn nữa là, cả một thời gian dài như thế, Liễu Xuân Hoa và Dư Tử Mỹ không biết đi hướng nào, không những đồn công an của địa phương không có ai hỏi tới chuyện này, cho đến quản giáo cũng không có ai đi tra hỏi việc này. Nếu không phải là Phương Minh Viễn đột nhiên nghĩ tới việc này, e rằng sự việc sẽ bị bỏ bẵng như thế.
- Bác Dương, tính chất của sự việc này rất tồi tệ! Từ tình hình trước mắt có được, cháu chỉ có thể suy đoán từ phương diện xấu nhất, e rằng bây giờ đã trốn ra ngoài rồi.
Phương Minh Viễn mặt xìu xuống nói.
Cái mặt già của Dương Quân Nghĩa bỗng đỏ lên, ông ta cũng nghĩ như thế. Phạm nhân Liễu Xuân Hoa, người bảo lãnh Dư Tử Mỹ, bác sĩ chữa trị chính, và cả người phê chuẩn đều không biết đi đâu cả, kết quả như thế này, làm sao không làm cho người ta nghĩ như thế được.
- Cậu Phương, phòng tư pháp và sở công an tỉnh sẽ kết hợp tiến hành thêm một bước thẩm tra đối với tất cả những người có liên quan đến vụ án này, một khi phát hiện thấy hành vi không làm tròn trách nhiệm, nhận hối lộ hay phạm pháp, tuyệt đối không dung tha bất cứ kẻ nào! Hơn nữa tôi đã báo lên cho bộ công an, yêu cầu truy nã bốn tên tội phạm trên phạm vi toàn quốc. Chỉ là... chỉ là cái án chết tiệt này vẫn còn cần phải có thời gian, có thể tạm thời đừng đem cái sự việc này công khai ra ngoài được không, càng không nên nói cho gia đình ông Quách biết.
Dương Quân Nghĩa cắn răng nói. Phải biết rằng, hiện nay ở trong tỉnh Tần Tây, công tác tìm nguồn đầu tư và kêu gọi các nhà kinh doanh đã là một gánh nặng trong những gánh nặng của chính phủ, vả lại bẩy mươi lăm phần trăm vốn bên ngoài đều đến từ Hồng Kông, Ma Cao và Đài Loan. Sức ảnh hưởng của Quách lão gia ở đó là vô cùng lớn, chỉ cần ông ấy nổi giận một lời, cho rằng tỉnh Tần Tây không phải là địa phương thích hợp để đầu tư, e rằng sau này, công tác kêu gọi kinh doanh và đầu tư sẽ trở thành một việc vô cùng nan giải rồi! Việc này đối với một tỉnh mà kinh tế phát triển nhanh chóng như Tần Tây hiện nay mà nói, không khác gì là không còn gì để mà nói nữa.
Hơn nữa nếu sự việc truyền đến trung ương, không những các cán bộ của các phòng ban liên quan phải chịu xử phạt, sợ rằng ngay đến cả Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh cũng bị liên lụy, ông ta một Giám đốc sở cảnh sát, cũng khó có thể tránh được bị chỉ trích.
Dương Quân Nghĩa mấy năm trở lại đây, quản lý hệ thống cảnh sát của tỉnh Tần Tây cũng có thể nói là có quy củ, hơn nữa bởi vì ông ta có quan hệ tốt với Phương gia, có thể tranh thủ được không ít lợi ích cho hệ thống cảnh sát của tỉnh Tần Tây, uy vong của Dương Quân Nghĩa tương đối cao. Gần đây đã có tin tức, các lãnh đạo Tỉnh ủy tỉnh Tần Tây dự định đưa Dương Quân Nghĩa lên một bước cao hơn nữa, đảm nhiệm Phó Bí thư chủ quản kiểm tra kỷ luật tỉnh ủy tỉnh Tần Tây. Trên cái mấu chốt này, lại phát sinh sự việc như thế, đối với Dương Quân Nghĩa rõ ràng là không có lợi gì. Nếu nói, Quách gia tiếp tục truy cứu, ít nhất thì lần đề bạt này của ông ta chắc chắn sẽ không còn nữa.
Phương Minh Viễn thở dài một tiếng, sự việc này cứ coi như là Dương Quân Nghĩa không đề cập tới, cũng chỉ đành tạm thời chặn lại. Một bước thăng tiến của Dương Quân Nghĩa đối với sự phát triển của Phương gia, đương nhiên là rất có lợi. Cho dù nói thế nào, mấy năm gần đây, quan hệ của Dương Quân Nghĩa và Phương gia không tồi, Dương Quân Nghĩa giúp Phương gia giải quyết không ít vấn đề. Tuy nói là phần nhiều những vẫn đề đó đều nảy sinh từ bản thân hệ thống cảnh sát, nhưng đây cũng không thể coi là lỗi của Dương Quân Nghĩa được. Nếu nói ông ta có thể thăng tiến một bước nữa, vậy thì cũng coi như là thêm một tầng bảo hộ nữa cho sự phát triển của Phương gia trong tỉnh Tần Tây.
- Bác Dương, chuyện này cháu có thể tạm thời ngăn nó lại, nhưng cũng chỉ có thể là tạm thời. Quách lão gia là bề trên của cháu, Quách phu nhân, cháu phải gọi là chị, xảy ra chuyện như thế này, không nói cho họ biết,về tình về lý đều không đúng cả. Cháu nghĩ bác cũng biết, Phương gia nhà chúng cháu có thể phát triển đến ngày hôm nay đều phải nói đến công lao của Quách lão gia và Quách phu nhân.
Dương Quân Nghĩa đương nhiên hiểu được đạo lý này, muốn Phương Minh Viễn đem việc này giấu biến đi, hoàn toàn là không có khả năng, sau này một khi bại lộ ra, chắc chắn sẽ là một vết nứt khó có thể hàn gắn đối với mối quan hệ của Phương gia và Quách gia, rõ ràng là khó có thể chấp nhận được.
- Tôi biết, chỉ cần cậu Phương tạm thời giấu chuyện này trong vòng nửa năm, nửa năm sau, tôi nhất định sẽ có kết quả cho cậu!
Chỉ cần thời gian nửa năm, sự đề bạt của Dương Quân Nghĩa cũng đã chắc chắn rồi. Mà tới lúc đó, cũng chắc chắn sẽ điều tra rõ đầu đuôi của sự việc, cũng coi như là cho Quách gia một câu trả lời.
- Nửa năm?
Phương Minh Viễn vẻ mặt khó xử trầm ngâm một lát, cắn răng nói,
- Được thôi, nửa năm thì nửa năm vậy!
Lúc này Dương Quân Nghĩa mới xem như là trút bỏ gánh nặng trong lòng, có được câu hứa hẹn này của Phương Minh Viễn, tiền đồ vốn dĩ đang lung lay trước đó, coi như là lại sáng sủa rồi.
- Nhưng, bác Dương, bác không phải là đã xin phép truy nã Liễu Xuân Hoa trong phạm vi cả nước rồi sao? Tin tức này chẳng phải đã truyền ra bên ngoài rồi?
Phương Minh Viễn hỏi một cách hơi kỳ quái.
- Trên lệnh truy nã không nói rõ tội danh của Liễu Xuân Hoa trước đó, chỉ là bởi vì được bảo lãnh ra ngoài chữa bệnh bỏ trốn ra ngoài, tôi nghĩ cả nhà Quách lão gia đều bận việc, e rằng không chú ý đến chỗ này đâu.
Dương Quân Nghĩa cười mếu nói.
- Nếu nói như thế đã bị Quách lão gia bọn họ biết, tôi cũng chỉ có thể nhận là mình đen đủi thồi.
Phương Minh Viễn bừng nhiên tỉnh ngộ.
Tiễn chân Dương Quân Nghĩa, Phương Minh Viễn trở về thư phòng của mình, nhưng vẫn đang cân nhắc về sự việc này, cái mụ Liễu Xuân Hoa này không đơn giản chỉ là một mụ buôn người như mọi người nhận xét lúc ban đầu, đến ngày chờ đợi án tử hình cũng còn có thể trốn thoát được, nếu không có sự hỗ trợ mạnh mẽ của một người nào đó, là hoàn toàn không có khả năng!
Nhưng kẻ đứng sau lưng mụ ta lại là ai vậy?