Lâm Mai khẽ nhíu mày, Tề Hâm lại nói dối không chớp mắt rồi, hôm nay bọn họ đã gặp nhau ở Tường Thành không dưới 5,6 lần, có gì mà khéo với không khéo. Nhưng người ta chỉ tới chào hỏi, mình cũng không có cớ gì mà không đáp lời.
- Cục trưởng Tề, các anh mua nhiều thứ nhỉ. A! Cái hộp tiết kiệm tiền đáng yêu này là mua cho con anh hả? Đẹp thật đấy, lúc nãy bọn tôi không chú ý đến. Lý Dịch, anh xem, cái hộp nho nhỏ này đáng yêu chưa, cháu gái anh kiểu gì cũng thích.
Lâm Mai cố làm bộ vui vẻ chỉ vào chiếc hộp hình con thỏ trong lòng Tề Hâm nói.
Tề Hâm cười gượng, Lâm Mai làm sao lại thấy hộp tiết kiệm tiền đáng yêu, cô rõ ràng là có ý nhắc nhở Tề Hâm rằng hắn đã có vợ, còn cô thì đã có bạn trai, đừng có đến quấy rầy cô.
- Đúng vậy, quả thật rất đáng yêu.
Lý Dịch có chút không hiểu, nhưng vẫn đón lời Lâm Mai.
Phương Minh Viễn ngồi một bên nhìn, trong lòng lại có một cảm nhận khác, hôm nay là ngày đầu tiên cậu nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Mai khi nói chuyện với người ngoài. Trước đây, ấn tượng Lâm Mai cho cậu là một cô gái mỏng manh yếu đuối, cho dù về sau gia cảnh nhà họ Lâm có khá lên, nhưng mỗi lần gặp nhau, Phương Minh Viễn vẫn cảm thấy Lâm Mai có chút gượng gạo, lo lắng, không tự nhiên thoải mái như Lâm Liên. Việc Lâm Mai trở thành Giám đốc một chi nhánh nhà hàng của nhà họ Phương hoàn toàn không phải ý của Phương Minh Viễn. Nhưng hôm nay thông qua cuộc nói chuyện giữa cô và Tề Hâm, cậu cảm thấy Lâm Mai cũng đáng tín nhiệm.
- Giám đốc Lâm, sắp tới giờ ăn tối rồi, nể mặt bọn tôi, cùng nhau ăn bữa cơm được không?
An Nghiêu tươi cười nói.
Lâm Mai đang định từ chối, An Nghiêu đã làm ra bộ cầu xin nói:
- Giám đốc Lâm, gần đây có nhà hàng nhà họ Phương, chỉ có điều đi lúc này sợ không bao được phòng, chỉ có các cô đi cùng, bọn tôi mới bao phòng được, Giám đốc Lâm, mong cô nể mặt.
An Nghiêu thật có tài ăn nói, đặt mình vào vị trí của kẻ mong được giúp đỡ, giả sử là cô gái khác nếu như không có hiềm ý gì với bọn họ, quả thực không cách nào từ chối.
Đáng tiếc hắn không rõ một điều, trong đám người này, người có quyền quyết định cuối cùng lại không phải là Lâm Mai, mà là Phương Minh Viễn, kẻ mà bọn chúng hoàn toàn không để mắt đến. Chẳng qua là vì Lâm Mai quen biết bọn chúng, cho nên từ nãy đến giờ luôn là cô ra mặt. Lý Dịch trong lòng cũng lo lắng không yên, một mặt muốn từ chối bọn Tề Hâm nhưng một mặt lại sợ Phương Minh Viễn không vui.
Phương Minh Viễn hai tay nâng cằm cười hê hê, ngồi nghe bọn Lâm Mai và Tề Hâm câu ra câu vào, không nói gì. Lúc này, Triệu Nhã và Phùng Thiện đứng dậy nhỏ nhẹ nói với Lâm Dung vài câu, ba người tay cầm tay đi về phía xa.
Lâm Mai mỉm cười nói:
- Anh An, nếu các anh không bao được phòng, tôi có thể gọi điện thoại cho Giám đốc ở đó sắp xếp cho các anh, bọn tôi lát nữa có chút việc, không đi được, chúc các anh ăn ngon miệng.
Nụ cười trên mặt An Nghiêu vụt tắt, hắn dùng chiêu này không biết bao nhiêu lần, từ trước đến nay chưa có lần nào thất bại, hôm nay Lâm Mai kiên quyết từ chối như vậy khiến hắn nhất thời không biết phải làm sao.
Trình Hiểu Đông và Lỗ Kiến Quân thoáng nhìn nhau, tình huống này phát triển có chút ngoài dự liệu. Người đàn bà này cũng quá cao ngạo, cho dù là quản lí nhà hàng nhà họ Phương thì cũng không nên năm lần bảy lượt làm mất mặt họ.
Đặc biệt là Lỗ Kiến Quân, lửa giận trong lòng hắn lập tức bùng lên. Hắn làm việc tại Ủy ban Cải cách tỉnh Tần Tây, mà ủy ban này chính là Ủy ban Kế hoạch và Phát triển nổi tiếng sau này, nó thành lập vào đầu những năm 80, là một bộ phần của Quốc vụ viện, là cơ cấu chuyên môn mang tính tổng hợp phụ trách nghiên cứu, phối hợp và chỉ đạo công cuộc cải cách kinh tế. Nhiệm vụ chủ yếu mà Quốc vụ viện hoạch định cho nó là: nghiên cứu tổng hợp về cải cách và phát triển kinh tế, khoa học tiến bộ, quan hệ mở cửa đối ngoại, quan hệ giữa cải cách thành thị và cải cách nông thôn, đồng thời đưa ra các đối sách và kiến nghị phù hợp; tổ chức các khu vực và bộ ngành có liên quan, đưa ra kế hoạch cải cách kinh tế tổng thể trung trường kì và thực thi phương án tổng hợp mỗi năm; chỉ đạo các khu vực, các ban ngành, các xí nghiệp tiến hành công tác thí điểm cải cách kinh tế; tổ chức và thúc đẩy công tác thí điểm cải cách thành thị và các khu cải cách mở cửa thử nghiệm; quy hoạch, tổ chức và chỉ đạo công tác bồi dưỡng cán bộ quản lí xí nghiệp và các cải cách kinh tế có liên quan...
Từ chức năng của nó có thể thấy được quyền lực kinh người khó có bộ ngành nào sánh được mà quốc vụ viện giao cho nó. Hơn nữa khi mới thành lập, chủ nhiệm của nó vẫn luôn do Thủ tướng Quốc vụ viện kiêm nhiệm, Có thể nói Ủy ban Cải cách khi đó trên thực tế là trung khu quyết sách cải cách. Những người làm việc ở đó thời bấy giờ rất được những viên chức làm việc tại các ban ngành khác ngưỡng mộ. Về sau, khi thủ tướng không còn kiêm nhiệm chủ nhiệm Ủy ban Cải cách nữa, nó cùng với ủy ban kế hoạch và ủy ban kinh tế vẫn luôn là ba cơ quan chi phối lớn nhất, ba cơ cấu tối cao nhất của chính phủ. Có thể nói ủy ban cải cách có vai trò vô cùng quan trọng trong tiến trình cải cách mở cửa của Trung Quốc, nó đảm nhiệm những công việc quan trọng như điều phối, thiết kế tiến trình cải cách của các bộ ngành.
Lỗ Kiến Quân ở Ủy ban Cải cách tỉnh công tác đã vài năm,dù cho đi đến đâu, người ta vừa nghe đến là người của Ủy ban Cải cách tỉnh cũng đều niềm nở chào đón, cho dù là quan cấp bậc cao hơn hắn cũng vậy. Do vậy, Lỗ Kiến Quân đối với bọn Tề Hâm mà nói cũng có địa vị cao hơn hẳn.
Vì đã quen được kẻ khác nịnh nọt xum xue, hắn ngày càng trở nên kiêu ngạo.
Trước đây hắn còn khách sáo với Lâm Mai nói trắng ra chẳng qua là vì không muốn mất giá trước mặt người đẹp, nhưng lẽo đẽo làm cái đuôi của nàng một ngày trời, lại thêm chủ động mời mọc vậy mà Lâm Mai vẫn không chút nể mặt, hắn thấy có chút quá đáng, địa vị của nhà họ Phương ở tỉnh Tần Tây tuy cao, nhưng đó là nhà họ Phương, Lâm Mai chẳng qua chỉ là quản lí một nhà hàng của họ mà thôi, nhân viên bất quá cũng chỉ vài chục người, có gì mà làm phách.
- Giám đốc Lâm, huynh đệ chúng tôi năm lần bảy lượt thành tâm thành ý mời, cô lại không nể mặt như vậy, có phải có chút hơi quá đáng?
Lỗ Kiến Quân sầm mặt nói.
- Sỹ diện giữa người với người là có qua có lại, cô không nể mặt chúng tôi như vậy, chúng tôi cũng chẳng cần phải nể mặt cô.
Hắn cho rằng chỉnh một quản lí nhà hàng đối với bọn hắn mà nói cho dù có chút phiền phức nhưng cũng chả có gì ghê gớm.
Lâm Mai cũng sa sầm nét mặt, bọn Tề Hâm theo đuôi cả ngày nay đã khiến Lâm Mai cảm thấy rất khó chịu, lại thêm cả ngày mệt mỏi, chỉ muốn về nhà sớm nghỉ ngơi, làm gì còn tâm trạng vui đùa với họ, huống hồ Phương Minh Viễn và em gái đều ở đây, đừng nói là nhân viên Ủy ban Cải cách tỉnh, cho dù là lãnh đạo Ủy ban Cải cách tỉnh đến, cũng vẫn phải nói năng khách sáo.
- Anh Lỗ, anh nói sai rồi, sĩ diện là do mình tranh lấy, không phải do người khác cho.
Lỗ Kiến Quân sắc mặt càng sầm xuống, Lý Dịch cũng nhảy dựng lên, trừng mắt nói với Lỗ Kiến Quân.
- Các anh đừng quá đáng, muốn ăn cơm các anh tự đi, bọn tôi không thiếu ăn.
Lỗ Kiến Quân cười khinh khỉnh nói:
- Cút sang một bên, mày chẳng qua chỉ là một phó phòng quèn mà cũng đòi lèm bèm trước mặt bọn tao, còn lèo nhèo nữa thì...
- Còn lèo nhèo nữa thì sao?
Phương Minh Viễn đập bàn nói.
- Đó là vị hôn thê của người ta, còn anh là gì?
Cậu đã thấy xe của mình hiện ra ở đầu đường, cũng nên đặt dấu chấm hết cho chuyện này, để cho mấy kẻ này tâm phục khẩu phục, khỏi ngấm ngầm gây phiền phức cho Lâm Mai sau này.
Lỗ Kiến Quân không ngờ một thiếu niên cũng dám đập bàn với mình, không khỏi sửng sốt, một lúc lâu sau mới nói:
- Được, được, tao nhớ rồi, Lý Dịch, Cục bưu chính khu Ly Sơn, Lâm Mai, Giám đốc nhà hàng nhà họ Phương, hừ, chúng ta cứ chờ xem.
- Xem cái gì, tôi cũng nhớ kỹ các người, Lỗ Kiến Quân, Tề Hâm, Trình Hiểu Đông...
Phương Minh Viễn điểm danh từng người một nói.
Bọn Tề Hâm nhìn cảnh tượng này, không khỏi dở khóc dở cười, dù sao cả bọn ai nấy cũng đều gần ba mươi rồi, ở đây đấu võ mồm với đứa trẻ mười lăm mười sáu ra thể thống gì?
- Kiến Quân, anh đấu khẩu với một đứa con nít không thấy mất mặt thì tôi thấy, tôi bảo...
An Nghiêu khó chịu nói.
Vừa nói đến đây, thì nghe thấy tiếng con gái hét từ xa truyền lại, Phương Minh Viễn lập tức có một linh tính không lành, cậu nghe ra đúng là tiếng của Triệu Nhã.
Phương Minh Viễn không còn để ý đến bọn Lỗ Kiến Quân nữa, cậu tức khắc chạy như bay về phía nhà vệ sinh. Lâm Mai cũng ngay lập tức ý thức được bọn Lâm Dung gặp chuyện, cả bọn chả còn ai để tâm đến những thứ vừa mua, nhanh chóng bám theo Phương Minh Viễn.
Trước sạp chỉ còn lại bọn Lỗ Kiến Quân đang ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra.
Lúc Phương Minh Viễn chạy đến chỗ cách nhà vệ sinh khoảng mười mét, bên cạnh cậu đã xuất hiện thêm một người nữa, chính là Trần Trung.
Hai người gần như là đi song song tới nhà vệ sinh, chỉ thấy Triệu Nhã và Phùng Thiện đang cố gắng bê Lâm Dung mà thoạt nhìn dường như đang hôn mê, nhưng do chiều cao của bọn họ với Lâm Dung tương đương nhau, cho nên có vẻ rất khó nhọc. Trước nhà vệ sinh hai người thuộc hạ của Trần Trung đang ấn chặt hai người thanh niên.
- Xảy ra chuyện gì? Phương Minh Viễn gấp giọng hỏi.