- Nhà họ Phương muốn đầu tư ở Nhai Châu? Đầu tư gì vậy? Bao nhiêu tiền?
Triệu Nam giật mình. Một xí nghiệp tư doanh phát triển ở tỉnh Tần Tây không ngờ lại dám chạy đến phía Nam để đầu tư, thật là kì lạ. Hơn nữa, lần này đầu tư 50 triệu đồng, tổng số tiền đầu tư của nhà họ Phương là bao nhiêu? Thật khó mà để căn cứ trở thành cổ đông lớn?
- Hiện tại vẫn chưa rõ ràng, nhưng tôi cân nhắc, phải có liên quan với ngành du lịch. Vịnh Á Long và vịnh Hải Đường đều là địa điểm tham quan du lịch tốt nhất nhì ở Nhai Châu,
Lữ Lương nói không chắc chắn.
- Về phần mức đầu tư, Tề Yên nói như vậy.
Lữ Lương ra vẻ bí mật đưa một đầu ngón tay ra nói.
- Một trăm triệu đồng?
Triệu Nam có chút kinh ngạc, lại có phần thất vọng, nếu là như vậy, ông ta cần phải cân hắc thật kỹ, trong việc này rốt cuộc còn có cái gì. Tuy rằng danh tiếng và uy tín của siêu thị Carrefour ở tỉnh Tần Tây rất tốt, nhưng mà không gian trá không phải là thương nhân, chính bản thân ông ta còn bị bán nói gì đến việc thay người khác kiếm tiền chứ.
- Đô la Mỹ.
Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Triệu Nam, Lữ Lương cười đắc ý:
- Một trăm triệu đô la Mỹ, với lại nhà họ Phương yêu cầu tổng số vốn đầu tư của chúng ta và Tề Yên không được quá 20% tổng số vốn đầu tư, sau này nếu rút lui không đầu tư, cũng chỉ có thể nhượng lại cho cổ đông khác của công ty, không được chuyển nhượng lại cho người ngoài.
- Một trăm triệu đô la Mỹ.
Triệu Nam nhìn trân trân không nói nên lời. Dù nói thế nào ông ta cũng thật không ngờ được, nhà họ Phương không ngờ lại mạnh bạo đem số tiền lớn như vậy đầu tư vào Nhai Châu. Phải biết rằng, năm 1990, chi phí quân đội cả nước cũng không quá mấy trăm triệu đô la Mỹ, vậy cung cấp nuôi dưỡng ba quân đội với mấy triệu quân sĩ và trang bị rất nhiều vũ khí thì sao.
Một lúc lâu sau Triệu Nam mới lấy lại tinh thần, bưng cốc lên uống ngụm nước, lấy giọng, rồi nói:
- Anh Lữ, nhà họ Phương này chẳng qua là xí nghiệp tư doanh, làm sao có thể có số tiền lớn như vậy? Không phải là vẽ một cái bánh nướng lớn để dụ chúng ta chứ?
- Vấn đề này tôi cũng có hỏi qua Tề Yên, cô ta nói số tiền đầu tư này tuy lớn nhưng cũng không phải nhà họ Phương không gánh vác nổi. Thứ nhất, Phương gia và cổ đông lớn Quách gia của công ty vận tải hàng hóa Quách Thị dẫn đầu ngành vận tải đường thủy ở Hồng Kông có quan hệ rất thân thiết, nghe nói cháu gái ở Phụng Nguyên của ông Quách đã từng bị bắt cóc, là nhờ cháu đích tôn của Phương gia Phương Minh Viễn cứu về. Sự lớn mạnh của Phương gia, trong đó có công lao rất lớn của Quách gia, cho nên rất có thể sẽ lôi kéo Quách gia đầu tư cùng. Một trăm triệu đô la Mỹ này tuy nhiều, nhưng đối với công ty vận tải hàng hóa Quách Thị mà nói, dường như cũng không thấm vào đâu.
Lữ Lương nói rất nghiêm túc.
Triệu Nam trầm ngâm một lát, gật gật đầu, công ty vận tải Quách Thị, đương nhiên ông ta có nghe nói qua, hơn nữa ông ta còn nghe nói, công ty vận tải Quách Thị trong thời gian tới sẽ mua thuyền mới, đã đặt mua hơn mười chiếc mười nghìn tấn, 100 triệu đô la Mỹ này, đối với công ty vận tải Quách Thị mà nói, quả thật không đáng là gì.
- Thứ hai, theo lời Tề Yên, siêu thị Carrefour từng bị xí nghiệp lớn nhất châu Âu để ý, muốn thu mua toàn bộ, lúc ấy ra giá hình như là 400 triệu nhân dân tệ, song Phương gia không bán, với lại sau đó, tập đoàn Wal-Mart của Mỹ, cũng chính là xí nghiệp lớn nhất thế giới để ý đến nó, tuy không thu mua nhưng lại ký kết hợp đồng giúp đỡ lẫn nhau với siêu thị Carrefour, xem như là đồng minh trong thương mại, tin tức này tôi đã tra qua, quả thật có chuyện này ngay cả giới truyền thông trung ương cũng đều đã đưa tin.
Lữ Lương là người cẩn thận, căn cứ theo thời gian Tề Yên nói khá chuẩn, tra tin tức này cũng không mất nhiều thời gian.
- 400 triệu tệ, bọn họ vẫn không bán?
Triệu Nam líu lưỡi nói không nên lời, con số này lằm người khác phải giật mình kinh ngạc.
- Dưới danh nghĩa của Phương gia, không chỉ có riêng siêu thị Carrefour, còn có một chuỗi nhà hàng, nghe nói đã mở đến tận thủ đô. Phương gia còn bắt tay hợp tác với Thiếu phu nhân của Quách gia mở một khách sạn và một công ty du lịch ở Phụng Nguyên. Hơn nữa bọn họ còn cùng một công ty cổ phần Thế Gia gì đó của Nhật Bản góp vốn xây dựng một nhà máy điện tử ở Phụng Nguyên, nói là sản xuất máy chơi game gì gì đó, toàn bộ đều dùng để xuất khẩu.
Lữ Lương nói càng nhiều trong lòng Triệu Nam càng kinh ngạc. Nhà họ Phương này, thật không thể ngờ được.
- Anh Triệu, anh có biết chuyện người thôn Mã bao vây tấn công đồn công an gần vịnh Á Long mấy ngày trước không?
- Tất nhiên là biết, không phải Tuần Bình lúc ấy đang ở đó sao?
Triệu Nam không hiểu liền hỏi:
- Sao, có vấn đề gì sao? Những người thôn Mã đó sớm đã cần chỉnh đốn rồi.
Tuy nói người dân thôn Mã lại điên cuồng ngang ngược, nhưng căn cứ lớn như vậy, binh lính quan hệ tốt với dân địa phương, quan quân cũng không phải ít, người thôn Mã nổi tiếng tàn nhẫn, ông ta cũng đã sớm nghe qua.
- Lúc ấy người của nhà họ Phương cũng ở đó nếu không, La Hiển Lập và Vu Lâm Sinh làm sao có thể đi nhanh như vậy sao?
Lữ Lương không chút khách khí đối với hai vị lão gia của thành phố Nhai Châu.
- Hả?
Triệu Nam không khỏi chau mày, sao khi Tuần Bình trở về không báo cáo việc này, có chút vô lý.
- Việc này cũng không thể trách Tuần Bình, anh ta không phải có nói lúc đó có một đám người, trước khi bọn họ đến, đã đánh nhau với người thôn Mã rồi, chẳng qua là khi bọn họ đến, thành phố đã khống chế được cục diện, anh ta cũng không biết những người đó là người nhà họ Phương.
Lữ Lương giải thích qua.
- Ừ...
Đứng dậy, đi vài vòng quanh phòng, đến đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn bến cảng cách đó không xa, nơi đó có mấy chiến thuyền thoạt nhìn có vẻ giống như tàu chiến thời xưa đang cập bến, trong lòng cũng khó quyết định.
- Minh Viễn, điều kiện này của cậu không phải là quá thoáng đấy chứ ?
Lâm Liên nói có chút đau lòng. Đảo nhỏ Ngô Chi Châu tuy là vô cùng đẹp nhưng mỗi năm trả một triệu đồng, mà cứ năm năm lại tăng thêm 10%, hoặc là trả một lần duy nhất 50 triệu đồng, dù nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy có chút không đáng. Tuy nói là, nhà họ Phương hiện giờ, tài chính trong tay dư thừa, nhưng chi cho một hòn đảo nhỏ như vậy, cô ta cho rằng có phần lụi bại.
Phương Minh Viễn cười hì hì hai tiếng, khoản tiền này tiêu có đáng giá hay không không ai rõ hơn cậu. Không sai, nhìn theo tình hình hiện tại, khoản chi phí này quả thật là hơi cao, nên biết Nhai Châu mặc dù rất gần vịnh Á Long, phí chuyển nhượng một mẫu cũng không quá mấy chục nghìn, nhưng Phương Minh Viễn lại biết, không đến hai năm sau, ngành bất động sản Quỳnh Hải sẽ đối mặt với một đợt sóng sản xuất chưa từng có trong lịch sử của nước Cộng hòa Hoa Hạ.
“ Điều lệ tạm thời nhường quyền sử dụng và chuyển nhượng đất thuộc sở hữu của Nhà nước ở thành phố và thị trấn” đã được công khai trong năm nay, vì quyền sử dụng đất Hoa Hạ có giá nhượng lại cung cấp căn cứ cụ thể rõ ràng, vì xây dựng bất động sản và thị trường bất động sản lưu chuyển đã cơ bản hình thành.
Mà đến cuối năm tới, nếu như lịch sử không có gì thay đổi, “ Ý kiến liên quan đến việc đẩy mạnh toàn diện cải cách chế độ nhà ở của thành phố và thị trấn” sẽ được công bố, nó xác định rõ tiêu chuẩn về các giai đoạn cải cách nhà ở và tổng mục tiêu, như các nguyên tắc cơ bản, các chính sách có liên quan, bố trí công việc, công tác lãnh đạo v.v... Tiến tới hiệu quả quan trọng đối với việc cải cách nhà ở.
Đến năm 1992, 1993, tài chính mấy trăm tỷ của cả nước sẽ giống như cá mập ngửi được mùi máu tanh đổ xô về phía Quỳnh Hải và thành phố duyên hải phía Nam, mà Quỳnh Hải lại là nơi rất quan trọng.
Kiếp trước, gần như cả năm 1992, đầu tư bất động sản tỉnh Quỳnh Hải đạt đến mười tỷ đồng, chiếm một nửa tổng số vốn đầu tư tài sản cố định toàn tỉnh khi đó, giá đất cũng vì vậy mà tăng từ mấy chục nghìn một mẫu lên đến gần bảy triệu đồng một mẫu. Tỷ lệ tăng trưởng kinh tế của Nhai Châu tăng một cách kinh ngạc lên tới 70%.
Đến năm 1993, tổng dân số trên đảo cò chưa qua con số 10 triệu người, vậy mà lại nổi lên hơn 20 nghìn công ty bất động sản. Giá phòng cũng tính theo giá bình quân là hơn một nghìn đồng một mét vuông, tăng thẳng lên hơn bảy nghìn một mét vuông. Mà vịnh Á Long là một khu danh lam thắng cảnh, giá phòng càng tăng lên như diều gặp gió.
Trong cuộc chơi chưa từng có này, Nhà nước, ngân hàng, giới kinh doanh kết hợp thành ba góc của một tam giác rất chặt chẽ. Trong đó ngân hàng không chỉ đảm nhiệm vai trò đùa vui và tiếp sức. Trong lúc bọt biển được sinh ra và hình thành, lấy ngân hàng Nhà nước làm chủ, các ngân hàng tài chính, doanh nghiệp nhà nước, xí nghiệp xã, thị trấn và doanh nghiệp tư bản tư nhân v.v... thông qua nhiều con đường ùn ùn kéo vào Hải Nam, tổng số không thấp hơn 100 tỷ. Gần như tất cả các nhà kinh doanh đều trở thành con nợ của ngân hàng. Những người kinh doanh khôn khéo thì bán đất hoặc nhà đầu cơ trục lợi bỏ vào túi của họ, đem giấy nợ nhà giá cao để ở ngân hàng. Bởi vì nhu cầu đầu cơ đã chiếm đến hơn 70% thị trường, một số nhà ở thậm chí còn đang ở giai đoạn bản vẽ thiết kế, thì đã bị bán khá nhiều. Mỗi một người chơi đều muốn trước khi trò chơi kết thúc nhanh chóng chuyển “ tiêu” vào tay cho người kế tiếp.
Trong cuộc chơi điên cuồng này, đã không còn là trò chơi mà một cá nhân có thể ngăn cản được, hơn nữa trước khi có cuộc chơi điên cuồng này, cũng không ai nghĩ đến, kết quả cuối cùng sẽ là như thế nào. Phương Minh Viễn không nghĩ sẽ trở thành một người mở màn trong trò chơi này, nhất định trước khi trò chơi này bắt đầu, giành được Quỳnh Hải.
Theo giá cả hiện nay, đảo nhỏ Ngô Chi Châu, quả thật là không đáng giá nhiều tiền như vậy, nhưng chỉ mười năm sau, cho dù có trả giá lên gấp mười lần cũng không thể mua được quyền sử dụng hòn đảo này.
Hơn mữa Phương Minh Viễn còn có dụng ý khác, đó chính là có quan hệ tốt với quân đội. Nhai Châu không giống như Phụng Nguyên, nơi đây đã có thể xem như biên cương của Hoa Hạ, ở đây, hoàn toàn không được xem nhẹ sức ảnh hưởng của quân đội. Với lại, quân đội cũng chiếm giữ rất nhiều đất đai,ở mặt này, trong tương lai tất cả sẽ từng bước phải chuyển nhượng lại. Có quan hệ qua lại tốt với phía quân đội, có tay anh chị giúp đỡ, cho dù là mua đất xây dựng hay là đưa vào kinh doanh trong tương lai, đều có thể giảm được rất nhiều phiền toái.
Hơn nữa, khi tiến hành đàm phán với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu, thái độ của phía quân đội cũng có thể làm như lực lượng sau cùng. Phương Minh Viễn biết, hứng thú của cậu đối với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu e rằng có vẻ hơi lớn, cậu đúng là muốn quét sạch các vùng lân cận trong vòng gần 100 ki-lô-mét vuông của vịnh Á Long và vịnh Hải Đường, ký hợp đồng lớn như thế này, chỉ sợ là việc chưa từng có ở tỉnh Quỳnh Hải từ khi thành lập tỉnh đến nay. Có quân đội tham gia làm cổ đông, đối với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu mà nói, cũng coi như là viên thuốc an thần.
Tuy nhiên, nếu thật sự nhận thầu tiếp, phải tranh thủ thời gian nhanh chóng tổ chức và thành lập đội xây dựng.
- Lúc trước cách vùng núi nơi đó, phá bỏ công ty và dời siêu thị Carrefour đi là do ai giới thiệu?
Phương Minh Viễn nhíu mày, trải qua thời gian lâu như vậy, câu đúng là nghĩ không ra.