Ba người gặp nhau ngay tại đây, hai cô gái thỉnh thoảng thét lên cùng với tiếng cười những người đi phía sau đến vọng điểm, chân vừa giẫm lên đất, Phương Minh Viễn liền cảm nhận được rất rõ ràng, hai cô gái ép sát bên cạnh cậu thoáng cái buông lỏng, hơn nữa hai chân đứng không vững, cậu vội đưa hai tay ra, giữ eo của hai người họ. Như vậy mới làm họ không loạng choạng nữa. Cậu đỡ hai người đến ngồi trên ghế, lúc này mới phát hiện, hai người họ mồ hôi đầm đìa, đầu cũng đầy mồ hôi. Lại vội vàng lau mồ hôi cho hai người họ, để tránh cho họ bị cảm lạnh, như vậy không tốt.
Hai cô gái lúc này mới nhìn thấy Trần Trung đứng ở cửa vào, lập tức đỏ mặt.
Trần Trung gật đầu với Phương Minh Viễn, quay người đi về phía đảo, chân chạm đất nhẹ nhàng tự nhiên, làm hai cô gái tròn mắt ngẩn người nhìn, không nói nên lời.
- Minh Viễn, chúng tôi có phải rất vô dụng không? Qua cái cầu còn làm ồn như vậy?
Lý Vũ Hân nói có phần thất vọng. Cô ta cảm thấy bản thân thật vô dụng, rõ ràng trước khi lên cầu vẫn nghĩ không thể thét chói tai đến vậy, nhưng ở trên cầu, theo sự lắc lư của thân cầu, cô liền không giữ được bình tĩnh. Hơn nữa vừa xuống cầu, hai chân cô dường như không còn là của chính mình, căn bản là chúng không nghe theo sự điều khiển của cô.
Phương Minh Viễn bật cười, cô bé này lại muốn so sánh với Trần Trung, sự so sánh này thật là quá “ Trình độ”, lại chưa nói đến, trong những người này, e rằng người có tài năng tốt nhất phải kể đến Trần Trung.
- Đừng vội nói trước là không được, hai người có thể nhìn dáng vẻ qua cầu của dì Hứa, còn có những vị khách du lịch kia nữa, rồi hãy đánh giá bản thân.
- Minh Viễn, tay cậu làm sao vậy?
Lâm Liên lúc này mới chú ý tới, hai mu bàn tay của Phương Minh Viễn đều lưu lại vết ngấn rất rõ, tuy rằng da chưa bị trầy xước, nhưng mà cũng rất đỏ.
- A, cái này, không sao đâu, một lát là hết thôi.
Phương Minh Viễn không quan tâm xua tay nói. So sánh với cánh tay có thể vẫn còn lưu lại dấu do bị móng tay ấn vào, việc này cơ bản không là gì.
Lý Vũ Hân cũng chú ý tới, vội vàng kéo tay Phương Minh Viễn, nhìn bàn tay đó, đau lòng nói:
- Có phải bị chúng tôi nắm vào không? Ban nãy chúng tôi đã dùng sức quá mạnh.
- Không sao, chỉ hơi hồng chút thôi, chưa bị xước da, tôi cũng không phải cậu ấm chưa từng trải qua gian khổ.
Phương Minh Viễn vội vàng an ủi hai người họ.
Lúc này, Trần Trung và đồng nghiệp của ông ta giúp đỡ hai vợ chồng họ Phương, cũng đi lên cầu treo bằng dây cáp, so sánh với mấy người Phương Minh Viễn, hai đôi cùng đi yên lặng hơn nhiều, rất nhanh liền đi đến điểm. Những người sau họ đi khá chậm, ngay cả nhóm các cô hướng dẫn du lịch kia cũng nắm tay nhau từ từ đi tới, tuy rằng nhiều lúc cũng không tránh khỏi những tiếng thét chói tai nhưng cũng coi như là có kinh hãi mà không có nguy hiểm. Những người khác cũng tay nắm tay nhau đi.
Mà trong đó, đôi vợ chồng Lý Bính Thành là ồn ào nhất, Hứa Lâm còn thỉnh thoảng thét lên chói tai. Lúc đi đến giữa cầu, Hứa Lâm lại còn nói dù thế nào cũng không đi nữa.
- Mẹ của tôi không biết bơi, vì thế mỗi khi lên thuyền đều rất căng thẳng.
Lý Vũ Hân ngượng ngùng nói.
Cuối cùng vẫn là Trần Trung đến đỡ một tay, Lý Bính Thành đỡ một bên, giúp Hứa Lâm đi tiếp. Đến khi bước sang bên kia cầu, mặt Hứa Lâm nhợt nhạt không còn giọt máu.
Vọng điểm cũng không lớn lắm, có mười mấy cửa vào, trông có hơi nhỏ, Phương Minh Viễn lại kéo Lâm Liên và Lý Vũ Hân đang dừng lại nghỉ đi tiếp, quay trở lại đảo, nhưng không phải chỉ một lần này, hai người phụ nữ đã có chút kinh nghiệm, biểu hiện tốt hơn nhiều so với lúc đi trước, tuy vẫn không tránh được có va chạm với Phương Minh Viễn nhưng những tiếng thét ít hơn rất nhiều. Đương nhiên, trong đây cũng có công lao rất lớn của Trần Trung, hai người phụ nữ biết sau lưng có người hỗ trợ cao lớn cũng cố gắng vững tâm hơn.
Đợi cho đến khi mọi người đều từ vọng điểm trở về đảo, thì đã gần mười giờ, Tề Yên bảo mấy người La Đông Võ tìm quân đội đóng trên đảo mượn dụng cụ nhà bếp, chuẩn bị thêm cái lò cù lao để nướng trên cát. Khi mấy người họ mang đồ về, thì đã chuẩn bị xong, do thuyền mang đến.
- Tin chắc rằng mọi người đều đã ăn qua món thịt dê xiên nướng và lò cù lao rồi, nhưng những thứ chúng ta ăn đó đều là thịt dê của phương Tây, hôm nay sẽ để mọi người nếm thử thịt dê Quỳnh Hải, núi Đông Sơn, đây chính là đặc sản nổi tiếng của tỉnh Hải Nam. Những con dê này lớn lên ở dãy Đông Sơn. Ở đó núi đá lởm chởm, cỏ cây tươi tốt, còn có mấy dòng suối nước ngọt, những con dê núi nuôi trên đó không những da đen sẫm mà da mỏng thịt dày, ăn rất ngon mà vị lại không gây. Từ thời nhà Tống, thịt dê ở núi Đông Sơn này đã được xếp vào danh sách cống phẩm cho triều đình, chính quyền Nam Kinh thời dân quốc cũng phải xếp nó vào thực đơn của Tổng thống Chính phủ.
Tề Yên giới thiệu với mọi người.
Sau đó những người tự thấy tay nghề kha khá thì đi nấu nướng, những người khác thì đi dạo quanh bãi biển.
Tề Yên tìm Phương Minh Viễn, cô ta còn chưa mở miệng, Phương Minh Viễn đã giơ tay nói:
- Tề tổng, coi như là cô muốn hợp tác với tôi để đầu tư vào huyện Nhai Châu, thế nhưng cô có biết tôi dự tính đầu tư gì vào đó không? Hăng hái như vậy, không sợ đến lúc đó khoản tiền này bốc hơi bay mất sao?
Tề Yên thoáng run sợ, nhưng ngay sau đó mừng thầm trong bụng, so với hai ngày trước thái độ của Phương Minh Viễn đã có chút thay đổi, dường như không có ý gạt cô ta ra ngoài.
- Theo tầm mắt hạn hẹp của tôi, tôi tin khả năng đầu tư bị lung lay là cực kỳ ít, rất nhiều khả năng sẽ kiếm được bộn tiền, những người kinh doanh buôn bán, ai mà không biết, không ai có thể lần nào cũng thành công, hiển nhiên cũng có những thương gia không kiếm được nhiều tiền, nhưng lại có một số người có thể được lợi rất nhiều, tôi rất tin tưởng cậu.
Phương Minh Viễn i có chút bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, được rồi, Tề tổng, có thể đầu tư, nhưng tôi có điều kiện.
Tề Yên mừng thầm trong lòng, không cần biết vì sao Phương Minh Viễn lại thay đổi thái độ, vội vàng nói:
- Điều kiện gì, cậu nói đi.
- Thứ nhất là số tiền cô đầu tư vào phải có lai lịch rõ ràng, dù sao hiện giờ đang chiến tranh kinh tế, phải được trung ương đồng ý, vì thế bên cô tốt nhất là không nên che giấu, phải quang minh chính đại đầu tư vào.
Phương Minh Viễn cũng không muốn sau này chỉ vì khoản tiền không chân chính này mà phải gặp rắc rối.
- Nếu chỉ một mình tôi đầu tư thì sao?
Tề Yên nói không chút do dự.
- Nếu chỉ mình Chủ tịch Tề, chỉ cần nguồn gốc rõ ràng, thì có thể đầu tư, song tôi nói trước, tổng kim ngạch khoản tiền đầu tư khá lớn, tôi định lôi kéo các công ty của Tập đoàn vận tải hàng hóa của Quách Thị ở Hồng Kông cùng đầu tư, dù sao độ lớn cũng không thấp hơn một trăm triệu đô la Mỹ, nếu Chủ tịch Tề một mình tham gia làm cổ đông, cô cảm thấy bao nhiêu thì thích hợp?
Tề Yên kinh ngạc không nói nên lời, trong lòng cô ta cũng rất kinh hãi. Cô ta thật không ngờ, Phương Minh Viễn lại có thể lập được kế hoạch đầu tư khổng lồ lên đến một trăm triệu đô la Mỹ như vậy, đổi thành nhân dân tệ thì sẽ không chỉ là một trăm triệu nữa, mà huyện Quỳnh Hải mới được thành lập không lâu, số tiền thu hút đầu tư của toàn huyện năm ngoái cũng không cao hơn số tiền này là mấy. Hơn nữa đúng như Phương Minh Viễn đã nói, nếu Tề Yên một mình đầu tư, e rằng chỉ có thể chiếm 10%, mà cũng phải bỏ ra bảy, tám mươi triệu đồng để đầu tư vào, số tiền lớn như vậy, tài sản của mình cô ta đảm nhận không nổi. Nói gì đến chuyện gánh vác lên, cũng không dám đầu tư.
Phương Minh Viễn thì khác, toàn bộ tài chính của hắn đều có nguồn gốc rõ ràng, tài sản hiện nay của siêu thị Carrefour rất khả quan, lại phát triển rất tốt, không biết có bao nhiêu ngân hàng bám lấy để mong được họ cho vay. Hơn nữa quan hệ của Phương Minh Viễn và đại cổ đông công ty nhà họ Quách của Tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị lại rất tốt, mượn tiền của nhà họ Quách cũng là chuyện danh chính ngôn thuận, Mà gia đình của cô ta, đều là thu được trong quá trình kinh doanh tài chính quân đội, thoáng cái lấy ra mười triệu đồng, như vậy chẳng phải để người khác bắt thóp sao?Mà nếu đầu tư vài triệu, chiếm mấy phần trăm cổ phần, vậy đơn thuần là làm trò giúp vui.
- Dù sao tôi cũng có thể giữ lại 20% cho Chủ tịch Tề, về phần tài chính thì có thể lấy từ quân đội Tây Bắc, quân đội Đông Nam, hay Tổng tham mưu, tôi đều không quan tâm, chỉ cần là tiền có nguồn gốc rõ ràng, qua kiểm tra đối chiếu của Nhà nước nếu có dù chỉ một chút không đạt, thì những chuyện còn lại không cần bàn nữa. Số tiền này, tôi vẫn có thể tập trung lại được.
Phương Minh Viễn thản nhiên nói.
Tề Yên thoáng mỉm cười, đây mới là người so với người, tức chết người, bản thân cũng coi như là thương nhân kinh doanh nhiều năm, tự thấy rằng cũng là người giỏi trong giới thương nhân, tại sao trước mặt người nhỏ tuổi thế này, lại cảm thấy bản thân giống như con gà mờ mới chào đời. Đầu tư bảy, tám trăm triệu tệ, trong lời nói của người nhỏ tuổi này, sao nghe tự nhiên giống như bỏ số tiền này ra mua đồ vật?
- Đã có thứ nhất thì nhất định có thứ hai?
Tề Yên hỏi.
- Thứ hai, bất luận Chủ tịch Tề hiện tại kinh doanh buôn bán cái gì, nhưng trước tiên tôi muốn nói, một khối kinh doanh hiện nay của Chủ tịch Tề này, dù là ở bất kỳ một phương diện nào, cũng không cần đầu tư cùng lúc với tôi. Một khi để tôi thấy việc này, như vậy cô nhất định phải rút vốn lại.
Phương Minh Viễn tuy rằng nói rất bình thường nhưng Tề Yên lại như thấy có ẩn ý bên trong. Cô ta không thể không nghi ngờ, Phương Minh Viễn dã đoán được, hiện tại cô ta đang kinh doanh cái gì. Điều này làm cô ta cảm thấy như bị Phương Minh Viễn nhìn được tất cả. Thế nhưng, hắn vì sao lại thấy được? Nói cách khác, là ai tiết lộ cho hắn?
- Thứ ba thì sao?
Tề Yên nói hơi giận dữ.
- Thứ ba, nếu như sau này, một ngày nào đó Chủ tịch Tề phải chuyển nhượng cổ phần, như vậy bắt buộc phải chuyển nhượng cho những cổ đông trong hạng mục này, nếu mà chuyển nhượng cho người ngoài, thì người này nhất thiết phải được các cổ đông hiện tại cùng đồng ý. Đương nhiên, nếu Chủ tịch Tề thấy không công bằng, cũng có thể đưa điều này ra để hai bên cùng có trách nhiệm.
Tề Yên lúc này trong lòng mới xem như cân bằng một chút, yêu cầu này của Phương Minh Viễn, thật ra rất hợp tình hợp lý, đổi lại ai cũng sẽ không đồng ý đầu tư hạng mục lớn như vậy bỗng nhiên đưa cho người xa lạ, thậm chí còn là kẻ thù, như vậy thì quá ác. Đổi lại là Tề Yên, cô ta chắc chắn cũng muốn cố gắng hết sức tránh loại tình huống này xảy ra.
- Thứ bốn...
Tề Yên không kìm nổi la lên thất thanh:
- Vẫn còn sao?