Sắc mặt Phương Minh Viễn có chút thay đổi, cười lạnh với Tề Yên nói:
- Thì ra tổng giám đốc Tề Tề Yên không chỉ đại diện cho quân đội Tây Bắc mà còn như những người Quỳnh Hải nói là lúc nào cũng có thể biến đảo Á Long thành địa bàn? Khi nào về tôi phải hỏi tỉnh ủy tỉnh Quỳnh Hải xem khi địa phương xuất hiện xã hội đen thì bọn họ sẽ làm như thế nào với Tề Yên, hiện tại tôi muốn hỏi cô một câu, hắn muốn làm ông nội tôi, cô có dám đồng ý không?
Mặt Tề Yên cũng biến sắc, lớn tiếng trách mắng:
- Đông Vũ, đừng có nói lung tung.
Dù thế nào, Phương Minh Viễn cũng có Tô Hoán Đông và tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị của Hongkong chống lưng, Tề Yên làm sao dám không biết thân biết phận mà cưỡi lên đầu Phương Minh Viễn. Tục ngữ có câu “Người sợ đánh vào mặt, cây thì sợ bị lột vỏ”, người Hoa Hạ rất coi trọng vấn đề thân phận và mặt mũi. Nếu bây giờ Tề Yên dám gật đầu cũng có nghĩa là dám xé rách mặt nhà họ Phương, đến lúc đó chọc giận Tô Hoán Đông và ông Quách thì khi họ báo thù sẽ chẳng có ai dám thay cô làm chỗ dựa cả.
Trong lòng cô không khỏi mắng thầm tên Đông Vũ kia, chưa hỏi rõ đã tùy tiện uy hiếp người khác, chẳng cần nói là muốn lấy mạng Phương Minh Viễn, chỉ cần chặt một ngón tay của cậu ta, Tô Hoán Đông nổi giận thì tất cả họ chẳng ai có thể gánh vác được, cả nước có nhiều tỉnh thành phố như vậy, trừ núi Hymalayya, liệu ở đâu có thể thoát khỏi đường tàu chứ? Vận chuyển cấp dưỡng cho quân đội, điều động quân đội càng không thể không cần đến sự hỗ trợ của đường sắt. Chọc giận đến Bộ trưởng bộ đường sắt, đừng nói cô chỉ là người đại diện cho quân đội, ngay cả người trong quân đội cũng không gánh vác được hậu quả.
Huống chi, nguyên do từ đầu đến cuối của sự việc Tề Yên cũng nghĩ rất rõ ràng rồi, nếu như việc đó nhất định truy cứu trách nhiệm đến cùng, thì trước hết mình vẫn có lỗi, bất luận là ai, đột nhiên không chuẩn bị mà bị đụng bè rơi xuống nước thì cũng sẽ sợ hãi, chỗ nhạy cảm của mình bị đụng nói cho cùng cũng không trách Phương Minh Viễn được, hơn nữa một điều rất quan trọng là Phương Minh Viễn mới là học sinh cơ sở, trong mắt mọi người vẫn là đứa trẻ chưa đủ lông đủ cánh, là trẻ vị thành niên, cho dù mình có đi tìm người khóc lóc nỉ non cũng chẳng mấy ai cho rằng cậu ta xâm phạm mình.
- Chị Tề, một thằng nhóc mặt non choẹt mà sợ nó sao?
Người thanh niên trẻ tuổi bất mãn nói.
- Có vệ sĩ thì mày nghĩ sẽ không có chuyện gì à, trong mắt lão gia đây, chúng nó chỉ là một lũ cặn bã. Có tin chỉ cần một cú điện thoại của lão gia đây thì lập tức có thể kêu một đống người đến đánh cho ngay cả mẹ mày cũng không nhận ra không hả? Tao không cần tay chân của mày, mày mau ngoan ngoãn xin lỗi chị Tề đi nếu không đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đảo Á Long này.
Phương Minh Viễn thở dài một tiếng, cậu chán nhất là gặp phải lũ người không biết trời cao đất dày này, nói chuyện với họ chỉ phí sức không bằng trực tiếp đọ xem gia cảnh và hậu thuẫn.
- Chị Liên, báo cảnh sát đi, nói ở đảo Á Long có một nhóm người cố ý mưu sát em, hơn nữa sau khi sự việc bị bại lộ còn uy hiếp dùng quân đội để bắt giữ em.
- Mày hù dọa ai hả? Báo cảnh sát? Để tao xem ở đây có cảnh sát nào dám nhúng tay vào việc của tao không?
Người thanh niênđể đầu đinh khinh thường nói. Nghĩ bọn họ là trẻ con sao, định dọa rồi chạy hả.
- Đủ rồi Bưu Tử, đừng nói nữa.
Tề Yên hét lên. Nếu như Phương Minh Viễn báo cảnh sát thật, sẽ báo lên cục cảnh sát ở đảo Á Long của Nhai Châu, làm không tốt sẽ đánh động đến tỉnh ủy Quỳnh Hải, nếu như đổi lại là cô gặp phải sự việc như vậy, ở một nơi xa lạ tự nhiên sẽ không tìm nhân chứng đối chứng mà là đi tìm người tai to mặt lớn để giải quyết, nếu như vậy sự việc sẽ càng to.
Quan trọng hơn là, nếu Phương Minh Viễn một mực chắc chắn chính mình hất cậu ta đang nằm trên bè xuống, có ý hại cậu ta thì việc này sẽ rất khó xử lý. Việc của cô và Phương Minh Viễn hồi Tết cũng không có gì bí mật cả, không ít người biết, có quan tâm chỉ cần điều tra một chút thì có thể điều tra ra. Nói như vậy, bùn vàng rơi xuống đũng quần, không phải phân thì cũng là phân thôi. Thương trường còn ăn Tết cái gì nữa, mọi người lén ám hại đối phương như thế nào cũng dễ nói, nếu như tìm người ra tay, trừ phi địa vị hai bên cách xa nhau, nếu không như vậy chẳng khác gì vượt qua giới tuyến.
- Cậu Phương, việc hôm nay cả hai chúng ta đều có cái sai. Mọi việc bỏ qua đi.
Tề Yên gượng cười mà nói.
- Đứng lại.
Phương Minh Viễn lạnh lùng nói.
- Tề Yên, tôi không chuẩn bị bị người khác hất từ trên bè xuống nước, chút nữa thì bị sặc chết, hai người kia không hỏi rõ ràng đã đòi chặt tay tôi, lại còn muốn làm lão gia của tôi, làm ông nội tôi, cô nghĩ một câu “Mọi việc bỏ qua đi” là có thể kết thúc được sao? Cô nghĩ tôi chỉ là một quả hồng nhũn tùy ý các người nhào nặn sao?
Đến tượng đất còn có ba phần phẫn nộ huống chi là người sống.
- Tiểu tử, thế mày muốn thế nào?
Người đàn ông xăm trổ đầy mình mà Tề Yên gọi là Đông Vũ khinh thường nhìn Phương Minh Viễn, cười lạnh nói:
- Chỉ dựa vào mấy người bọn mày mà dám giữ chúng ta lại à?
Phương Minh Viễn nhìn Trần Trung, Trần Trung khẽ lắc đầu. Anh ta có thể nhìn ra, hai người đàn ông này và cả một người không nói câu gì đều xuất thân từ quân nhân, nhất cử nhất động đều cho thấy phong cách của quân nhân, mà chỉ có bốn người bọn họ, Phương Minh Viễn và Lâm Liên lại cần người bảo vệ, đánh nhau với họ Trần Trung không dám chắc có thể thắng hơn nữa trên bờ còn có ông bà Phương, gây lộn với đám đầu trâu này chỉ sợ trong thời gian ngắn bên mình không chiếm thế thượng phong được. Tốt nhất là một đấu một thì đối với thân thủ của mình Trần Trung rất tự tin.
- Ngươi từng là quân nhân?
Trần Trung nói tiếp.
- Tôi cũng từng là quân nhân, quân nhân thường dùng đến nắm đấm để giải quyết. Một đấu một, nếu ngươi thắng thì sự việc sẽ như lời tổng giám đốc Tề còn nếu ngươi thua, vậy thì hai người….
Trần Trung ngập ngừng nói.
- Hướng biển hét lớn một trăm lần “Xin lỗi” là được rồi.
Phương Minh Viễn tiếp lời.
- Lấy hết sức của các người mà hét.
Ánh mắt sắc bén của Đông Vũ dừng lại trên người Phương Minh Viễn, cười lạnh nói:
- Có người như mày, chúng tao luyện tập chút, kêu vệ sĩ ra thì tính gì?
Phương Minh Viễn nói:
- Ngươi chắc chắn? Đấu cái gì?
- Đấu cái gì cũng được đồ oắt con.
Đông Vũ khinh thường nói:
- Quyền anh, bơi lội, vật,tùy chọn.
- Đông Vũ.
Tề Yên kéo kéo cánh tay hắn rồi nói với Phương Minh Viễn:
- Thế cậu nghĩ thế nào?
Hắn đối với câu hỏi của Tề Yên căn bản là không thèm để ý đến, hắn nhìn tên Đông Vũ rồi so sánh với cánh tay của mình nói:
- So đánh nhau, nếu ngươi thắng ta cũng chẳng có gì kì lạ cả, từng là quân nhân mà ngay cả một người dân thường mà cũng đánh không được vậy tiền của của quốc gia để huấn luyện còn chẳng bằng nuôi lợn, ít nhất còn có thể cải thiện lương thực cho nhân dân cả nước. Như vậy đi, chúng ta so tài một chút, ai xây được một tòa khách sạn quốc tế 5 sao ở đảo Á Long trước là được, khách sạn của ai được tổ chức khách sạn quốc tế thừa nhận thì người đó thắng. Bên thua…sẽ bao toàn bộ chi phí xây dựng cho bên kia, thế nào? Dám thi không?
Tất cả rơi vào trạng thái yên lặng, không chỉ Đông Vũ mà cả hai người thanh niên kia cũng kinh ngạc đến mức cứng họng. Khách sạn quốc tế 5 sao, nghe thì có vẻ chẳng có gì, ở đời sau, chỉ sợ là ở cái tỉnh lạc hậu dường như còn có thể thấy. Nhưng những năm 90, những khách sạn nhận được cấp sao của tổ chức khách sạn quốc tế cả nước cũng chưa có đến hơn 20 cái, hơn nữa trong lòng Tề Yên rất rõ, Phương Minh Viễn nói đến chính là 5 sao của khách sạn quốc tế chứ không phải 5 sao của khách sạn bình thường. So sánh hai cái, một cái là cấp cán bộ, một cái là cấp đãi ngộ trên thực tế khoảng cách rất lớn.
- Mày đùa cái gì vậy hả?
Đông Vũ giận giữ nói. Nếu như y có thể xây một khách sạn quốc tế ở đảo Á Long này, không cần là 5 sao thì tiền đầu tư cũng đã lên đến mấy triệu, nếu như có được từng ấy tiền thì y còn ở đây làm gì.
- Ai thèm nói đùa, anh muốn luyện tập với tôi, tôi đưa ra anh lại không dám nhận, quân nhân của nước cộng hòa, sao lại đến mức như vậy?
Lời của Phương Minh Viễn lập tức kích động Đông Vũ, nhưng y vừa định động tay thì Trần Trung đã đứng chắn trước mặt Phương Minh Viễn.
- Tao không muốn đánh với mày, mày cút ra. Nó dám làm nhục quân nhân thì nó phải chịu trừng phạt.
Khi Đông Vũ nói liền vung tay, hất tay Tề Yên đang giữ hắn khiến cô bị lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp xuống nước, hai người khác vội vàng đỡ cô.
Trần Trung tiến lên trước một bước nói:
- Làm nhục hình tượng quân nhân là mày, khiêu chiến với cậu Phương cũng là mày, không dám ứng chiến cũng là mày, mày muốn đánh nhau, tao đánh với mày đến cùng.
Đông Vũ quát lớn, giơ tay lên đánh, tay phải Trần Trung đánh lên, không lùi nửa bước đánh trả lại. Hai người ở trong nước đánh nhau. Tốc độ ra đòn của hai bên rất nhanh, chỉ có mấy hơi công thủ đã thay đổi.
- Bing!
Nắm tay của hai bên trên không trung tấn công phát ra âm thanh nặng nề.
Đông Vũ lùi hai bước lại tiếp tục tiến lên nhưng lại bị hai người thanh niên bên cạnh giữ lại.
- Làm gì?
Đông Vũ không hiểu chuyện gì.
- Vẫn chưa đánh xong mà.
- Đông Vũ, người thua rồi.
Người thanh niên từ đầu cũng chưa mở miệng đột ngột nói.
- Nói bậy, tôi làm sao thua được!
Đông Vũ không phục nói.
- Người ta vẫn đứng nguyên một chỗ đấu tay với cậu, cậu nhìn chân cậu đi.
Người thanh niên chỉ xuống dưới biển chỉ thấy chỗ Đông Vũ đứng toàn những dấu chân của hắn trải rộng trên cát còn chỗ Trần Trung ngoài chân của anh ta chỉ có rất ít dấu chân. Đông Vũ lập tức giống như quả bóng bị xì hơi, không nói được câu nào.
- Sao? Hai người còn muốn so tài không?
Mặt Trần Trung không biến sắc nói.
- Nếu như không muốn đấu nữa thì quay ra biển hét một trăm lần Xin lỗi, dùng hết sức mà hét.