Nicholas Laski nghe Phương Minh Viễn nói xong thì đầu óc choáng váng, ông đem câu Kim cương là vĩnh cửu cân nhắc lại một vài lần nữa, vẫn hoàn toàn không hiểu ra sao cả. Tuy nhiên điều này cũng không gây trở ngại cho những kế hoạch của ông.
Đối diện với bàn tay Phương Minh Viễn đang đưa ra, Nicholas Laski cười khổ lắc lắc đầu nói:
- Tôi rất xin lỗi, cậu Phương, tôi sợ sự hợp tác tiếp theo, tôi không thể đảm bảo rằng mình có thể tham gia.
Phương Minh Viễn có chút xẩu hổ mà rút tay lại, lúc này hắn hoàn toàn không hiểu ra sao, bản thân mình liên hệ đầu tiên là Nicholas Laski, mà Nicholas Laski lại là phó chủ tịch của công ty Alrosa, chi nhánh ở nước cộng hòa Yakutsk, hoàn toàn có thể cùng Phương Minh Viễn mà hợp tác, chỉ cần cuối cùng hợp đồng có chữ kí của tổng bộ phê chuẩn mà thôi, đây chính là thời điểm mấu chốt để ông ta thu được chiến tích, nhưng Nicholas Laski tại sao lại nói những lời như vậy? Tâm trí Phương Minh Viễn di chuyển, cũng vào lúc này, Asohon Kagetsu nhìn về phía hắn, hiển nhiên hai người đều nghĩ đến, sở dĩ Nicholas Laski theo ngay từ lúc đầu gặp mặt, sau đó có vẻ phá bỏ sự nhiệt tình, chẳng lẽ, vấn đề không được giải quyết ở đây sao?
- Xin hai vị đừng hiểu lầm, tôi cũng không có ý gì đâu, chẳng qua là, khả năng sắp tới chức phó chủ tịch công ty Alrosa của tôi có thể bị tước bỏ, nếu hai vị muốn gặp tôi, có lẽ chỉ có thể vào trong nhà giam thôi.
Vẻ mặt Nicholas Laski thất vọng bất đắc dĩ nói.
- Tại sao lại như vậy?
Asohon Kagetsu không thể giữ được bình tĩnh thốt lên, Nicholas Laski nói những lời này thật là kì lạ, hơn nữa không có căn cứ nào cả, làm cho người nghe không hiểu sự tình là thế nào.
- Ôi….
Khá lâu Nicholas Laski mới thở dài một hơi nói:
- Tôi cũng không giấu gì hai vị, tai họa lần này là do đứa con trai của tôi gây ra, ở Matxcơva, đã đánh bị thương con trai của thứ trưởng Wald Zeff của bộ nội vụ liên bang Nga, việc này xảy ra vào buổi sáng hôm nay, nếu không phải bộ trưởng Mikhail thông báo, tôi e rằng tôi đã tới Matxcơva.
Phương Minh Viễn đã hiểu được sự tình, Nicholas Laski đã đắc tội lớn. Cái chức phó chủ tich công ty Alrosa, Nicholas Laski coi như là một quan chức cao cấp, nhưng so với thứ trưởng bộ nội vụ liên bang Nga, thì cái chức của ông ta không là gì cả. Nicholas Laski lo lắng ở đây là, thứ trưởng bộ nội vụ Wald Zeff sẽ trả đũa đối với toàn thể gia đình của ông ta. Sự việc này xảy ở Trung Quốc thì không có gì xa lạ, bản thân mình tới Liên Xô, không nghĩ rằng họ cũng có những hành động như vậy.
Lúc này Asohon Kagetsu cũng khẽ gật đầu, tuy nói rằng chính phủ Nhật Bản vẫn tự nhận mình là chính phủ dân chủ, nhưng trên thế giới này, một chính phủ thật sự dân chủ tuy không dám nói là 100%, nhưng ít nhất cũng có các cường quốc thế giới như, bao gồm Mĩ, Anh, Pháp, Đức, Nhật Bản, đều không thể nói là chính phủ thực sự dân chủ, đại diện của từng đảng phái ở phía sau, tuyệt đối không phải là những người dân ở tầng lớp thấp của xã hội. Cho nên cái việc lấy thế đè người, ở Nhật Bản cũng không phải là chuyện hiếm hoi gì, chẳng qua là sẽ được làm một cách bí mật, tìm cớ để áp đặt cho người dân.
- Tôi đã muốn dẫn vợ và con tôi tới xin lỗi họ, chỉ có điều kết quả cụ thế thế nào…Tôi cũng không đặt quá nhiều hi vọng.
Nicholas Laski giấu mặt vào hai bàn tay, đầu cúi xuống thật thấp.
Trong phòng im lặng…Phương Minh Viễn cau mày tỏ vẻ khó chịu, nói thật, kết cục cuối cùng của Nicholas Laski thế nào, hắn cũng không quan tâm, đối với người Liên Xô, trong kiếp trước, hắn không có chút ấn tượng tốt nào cả. Hắn không phủ nhận rằng, trong những ngày đầu xây dựng đất nước Trung Quốc, Liên Xô đã viện trợ cho họ, để Trung Quốc có thể kiện toàn thành lập hệ thống công nghiệp của chính mình, Liên Xô đóng vai trò hỗ trợ rất nhiều. Nhưng ngay cả không kể đến việc Hoàng đế nước Nga xâm lược hàng trăm km2 lãnh thổ Trung Quốc và bừa bãi giết hại người dân Trung Quốc, thì Liên Xô trong thế chiến thứ II, cùng với người Nhật Bản, gây ra sự chia rẽ với người Mông Cổ, sau đó nhiều lần uy hiếp đất nước Trung Quốc, những điều đó đủ làm cho Phương Minh Viễn không có chút cảm tình nào với người Liên Xô.
Lần này đến Liên Xô, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chính là đợi Liên Xô tan rã, sẽ tối đa hóa lợi nhuận. Ngay cả khi đó là ý tưởng giúp đỡ Liên Xô mở rộng cuộc sống, cũng là được xây dựng trên cơ sở bảo vệ lợi ích của người Trung Quốc. Vì thế, đối với việc sống chết của người dân Liên Xô, hắn cũng không thèm để ý đến. Nhưng nói là chỉ nói vậy thôi, Nicholas Laski nói với mình kết quả như vậy, quả thực nếu là người thì có chút tức giận.
Chẳng qua Nicholas Laski đã rơi vào cảnh khốn cùng, chỉ sợ ông ta hay là…trốn ra nước ngoài.
Phương Minh Viễn lập tức hiểu được ý nghĩ trong đầu Nicholas Laski, hai người bọn họ một là người Trung Quốc, một là người Nhật Bản, hai nước Liên Xô và Nhật Bản lại là láng giềng của nhau, Nicholas Laski là muốn hai người bọn họ giúp đỡ, sắp xếp cho ông ta trốn khỏi Liên Xô an toàn.
Phương Minh Viễn ngay lập tức có kết luận, mặc dù Bộ nội vụ Nga rất mạnh, nhưng dù sao cũng không phải là KGB (Cục tình báo Nga) chỉ cần Nicholas Laski ra khỏi lãnh thổ Liên Xô, thứ trưởng bộ nội vụ của Liên Xô, Wald Zeff tạm thời không có cách nào khác.
Hai tay Nicholas Laski che kín khuôn mặt một lúc lâu, trong phòng vẫn yên tĩnh, không một ai lên tiếng, cũng không có người đi lại, chỉ có tiếng thở mà thôi. Trong lòng Nicholas Laski tự hỏi, làm sao mà những người này lại chịu được một không khí trầm lắng như vậy, một câu an ủi cũng không hề có? Không phải là những người này máu lạnh hay sao?
Ông ta nào hay biết, hai người bọn họ Phương Minh Viễn và Asohon Kagetsu, trong lòng đang có chút tính toán, rốt cuộc Nicholas Laski phải đánh đổi điều gì tương xứng với sự giúp đỡ của hai người bọn họ chứ? Nếu không thì ông ta cứ nằm mơ đi.
Nicholas Laski không thể nào kiên nhẫn được nữa, ngẩng đầu lên, thấy mọi người đều đang nhìn mình, Phương Minh Viễn đánh đầu ra hiệu, ra hiệu cho ông tiếp tục nói. Trong lòng Nicholas Laski lúc này hiểu, thì ra bản thân mình bưng kín mặt khá lâu, các vị này đều ngồi ở đây chờ đợi câu nói cuối cùng của mình.
- Hai vị đều là người nước ngoài, đối với nước tôi mà nói chỉ sợ hai vị không hiểu hết được tình hình.
Nicholas Laski cười lớn nói, bất luận thế nào, cho dù bọn người Phương Minh Viễn không phù hợp, nhưng những lời này vẫn phải nói tiếp, để ông ta còn có thể trông cậy vào sự giúp đỡ của hai người bọn họ.
- Ngài Nicholas Laski xin mời nói tiếp.
Nét mặt của Phương Minh Viễn lộ vẻ hứng thú, trong lòng Nicholas Laski thấy ấm lại, cuối cùng thì cũng có người nói cùng, cứ mãi độc thoại thì thật là khó chịu.
Ngay sau đó Nicholas Laski nói một cách ngắn gọn về tình hình bộ nội vụ cho mọi người dễ hiểu, đặc biệt là tình hình của gia đình ông sắp tới phải chịu số phận bi thảm, bọn người Phương Minh Viễn nghe hết sức chăm chú, thỉnh thoảng lại đặt ra một vài câu hỏi. Không khí trong phòng cũng “ấm áp” trở lại.
Nicholas Laski không có cách nào phát hiện ra, mặc kệ ông nói như thế nào, Phương Minh Viễn và Asohon Kagetsu cũng không hỏi làm thế nào để có thể giúp đỡ được ông ta, có điều trong câu chuyện của ông ta, hai người hoặc là nghe hoặc là nói gì đó.
- Vì vậy, hôm nay tôi tới đây, cũng là muốn cầu cứu hai vị, nếu hai vị đồng ý, Nicholas Laski tôi sẽ có hậu báo.
Cuối cùng, thì Nicholas Laski cũng chủ động mà đưa ra yêu cầu của mình.
Phương Minh Viễn và Asohon Kagetsu bất động mà nhìn về phía Nicholas Laski, trong lòng vô cùng vui sướng, ý nghĩ này, mình đã hoàn toàn nắm giữ thế chủ động rồi:
- Ngài Nicholas Laski, nếu chúng tôi có thể làm được điều gì đó, nhất định sẽ giúp ngài một phen. Chỉ có điều không biết ngài Nicholas Laski cần chúng tôi giúp điều gì?
Trong lòng Nicholas Laski mắng thầm một câu, việc này không phải Phương Minh Viễn đã rõ ràng rồi hay sao, lại còn giả bộ không biết hay sao. Nhưng hiện tại bản thân mình đang cần hắn, ông ta khiêm tốn nói:
- Cậu Phương, cô Asohon Kagetsu…
Ông ta nhìn Lâm Liên ngồi bên cạnh và Trần Trung ngồi ở trong góc phòng, muốn nói điều gì đó rồi lại thôi.
- Ngài Nicholas Laski, bọn họ đều là những người đáng tin cậy nhất của tôi, ông cứ nói, không cần lo lắng việc này bị tiết lộ ra bên ngoài.
Lời nói này của Phương Minh Viễn, làm cho Lâm Liên và Trần Trung trong lòng cảm thấy có chút ấm áp.
Nicholas Laski lấy ra từ bên trong người một cái hộp nhỏ có hình thiên nga một mặt bên ngoài có màu nhung đen, đặt trên bàn. Asohon Kagetsu đưa tay ra cầm, nhẹ nhàng mở ra xem.
- A!
Phát ra một tiếng thở nhẹ, ánh mắt Asohon Kagetsu không rời khỏi cái hộp nhỏ này.
Phương Minh Viễn ngạc nhiên nhìn lại gần…Đi, thấy chiếc hộp có để một viên kim cương thô thật lớn, màu sắc của nó đen tuyền.
Đối với kim cương, không phải tất cả đều có màu trắng, cũng có những loại kim cương có màu sắc sặc sỡ, như: xanh lá cây, xanh dương, nâu, hồng, cam, đỏ, đen, tím,…, tất cả những loại kim cương này, vô cùng đắt tiền. Trong đó kim cương đỏ là loại có giá trị nhất.
Phương Minh Viễn cũng không kìm chế được phát ra một tiếng hô nhỏ, mặc dù hắn cũng không quen thuộc đối với mặt hàng kim cương này, chỉ cần nhìn vào viên kim cương này cũng biết là nó khá nhiều kara, nhìn vào kích thước thì nó cũng phải trên dưới 100 kara, đó là mặt hàng vô cùng quý hiếm trên thế giới, nếu nói trên thị trường thế giới bỏ ra hàng triệu đô la để có được nó, cũng không có gì là lạ lẫm.
- Viên kim cương này 137 kara, nếu hai vị có thể đưa tôi và gia đình tôi rời khỏi Liên Xô an toàn, viên kim cương này coi như là thù lao cho hai vị. Hơn nữa, tôi còn có thể nói cho hai vị biết chút ít nội tình của công ty Alrosa, tôi tin rằng sẽ giúp ích được rất nhiệu cho kế hoạch mua kim cương thô với số lượng lớn của hai vị.
Nicholas Laski nói to một cách điềm tĩnh. Chỉ có điều trong tiếng nói có chút run run, thực sự lúc này ông ta có chút căng thẳng.
137 kara kim cương đỏ! Phương Minh Viễn và Asohon Kagetsu cảm thấy như có bàn tay vô hình của ai đó đang đè chặt lấy lồng ngực bọn họ, trong lúc nhất thời quả thực không tài nào thở nổi.