Mikhail Efimovich Nikolaevs, đây là một cái tên rất Liên Xô rất phổ thông, cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt, nó ở trong danh sách tên người Liên Xô, tuy rằng không thể nói giống như những cái tên như Vương Đào hay Lí Lệ ở Hoa Hạ, đâu đâu cũng thấy, nhưng tìm một vài trường hợp trùng tên trùng họ, cũng không phải là việc gì khó khăn.
Mikhail Efimovich Nikolaevs trong những năm 90, chẳng qua là một quan chức cao cấp của nước tự trị cộng hòa xã hội chủ nghĩa YakutskYakutsk, chịu trách nhiệm công tác mở mang kinh tế đất nước. Tuy rằng nói lãnh thổ nước tự trị cộng hòa xã hội chủ nghĩa Yakutsk là hơn ba triệu kilomet vuông, là khu hành chính lớn nhất ở vùng Viễn Đông, nhưng bất kể là dân số, hay là tổng sản lượng kinh tế sa khi bỏ đi việc khai thác kim cương, đều rất khó có thể so sánh với những khu vực khác. Hơn nữa dù là ở thời kì Sa Hoàng nước Nga hay thời Liên Xô, nước tự trị cộng hòa xã hội chủ nghĩa Yakutsk đều là nơi chủ yếu để chính phủ lưu đày tội phạm chính trị và xây dựng Gulag.
Gulag, cái tên này tin rằng mọi người đều thấy rất xa lạ, nó là cái tên viết tắt từ những chữ cái đầu của cụm từ “Tổng cục Lao cải Liên Xô” trong tiếng Nga. Nói ngắn gọn, Gulag chính là chi nhánh hoạt động của bộ phận trực thuộc bộ nội vụ Liên Xô có nhiệm vụ quản lí lao động cải tạo và giám sát việc thực hiện hình phạt và chuyển các phạm nhân. Mặc dù trong lịch sử Liên Xô có hơn ngàn vạn người từng bị giam cầm tù đày ở đây, nhưng dưới sự che đậy của chế độ bảo mật Liên Xô, Gulag vẫn âm thầm biến mất trong mắt của công chúng từ năm mươi năm nay.
Liên Xô đã từng tồn tại gần 500 trại tập trung độc lập, mỗi trại đều do nhiều nhất là hơn một nghìn trại cải tạo nhỏ hơn tạo thành. Trong đó nổi tiếng nhất là những trại tập chung nằm ở xung quanh vòng cực Bắc, hưởng lợi từ sự tồn tại của họ, thì có “thành phố công nghiệp vùng cực Bắc” của Nga thời cận và đương đại- chúng đều là do những người Liên Xô bị giam cầm xây dựng nên. Mặc dù đa phần tội phạm chính trị Liên Xô bị đưa đến trại tập trung Gulag, nhưng, đại đa số người bị giam cầm ở Gulag lại không phải là tội phạm chính trị. Bất kì công dân Liên Xô nào đều có thể do vô cớ bỏ bê công việc, trộm cắp hoặc đùa cợt mà bị bắt và lưu dày tới trại tập trung. Hơn nữa Gulag của nước tự trị cộng hòa xã hội chủ nghĩa Yakutsk lại không có biện pháp nghiêm ngặt để phòng ngừa phạm nhân chạy trốn—khí hậu rét cắt da cắt thịt của Siberia và những cánh đồng hoang vu chạy dài hàng ngàn dặm, còn thêm rất nhiều động vật hoang dã ăn thịt, khiến cho tỷ lệ sống sót của phạm nhân chạy trốn rơi xuống mức thấp nhất. Chạy trốn, cũng có nghĩa là tự tìm đường chết. Bởi vậy có thể tưởng tượng, mảnh đất này hoang vắng đến mức nào và đầy rẫy nguy hiểm.
Những năm gần đây, xu hướng suy thoái của kinh tế Liên Xô đã lan đến nước tự trị cộng hòa xã hội chủ nghĩa Yakutsk, là khu hành chính có đại bộ phận lãnh thổ đều nằm ở vòng cực Bắc, sản lượng nông nghiệp nước tự trị cộng hòa xã hội chủ nghĩa Yakutsk hầu như có thể không tính đến, tuy rằng có nguồn tài nguyên khoáng sản phong phú, nhưng vì khí hậu ác liệt lại không có người đến đây khai phá. Nếu không phải có khối chống đỡ là nguồn kim cường này, nền kinh tế của nước tự trị cộng hòa xã hội chủ nghĩa Yakutsk thì quả thực không đáng nhắc đến, không hề tương xứng với diện tích lãnh thổ của nó. Có điều nước cộng hòa Yakutsk tuy có nguồn lợi rất lớn từ khai phá kim cương, nhưng vì sức mua của người dân trong nước Liên Xô rất thấp, trong nước không đủ hình thành thị trường tiêu thụ xa xỉ phẩm. Cho nên khiến cho giá thành kim cương ở thị trường Liên Xô thường thấp hơn 30 % so với giá trên thị trường quốc tế. Hơn nữa những năm 90, giá cả kim cương trên thế giới vẫn chưa cao chót vót như sau này, tiếp tục tính thế này, thu nhập từ kim cương, sức chống đỡ cho tài chính nước cộng hòa Yakutsk cũng chỉ có hạn.
Là một cán bộ có chí cầu tiến, Mikhail vì làm thế nào để nâng cao kinh tế nước cộng hòa Yakutsk, có thể nói là đã vắt kiệt trí óc. Nhưng hiện thực tàn khốc lại lần lượt làm cho y nhận ra, đối với những thương nhân, ở nơi có vị trí tốt hơn, có tài nguyên khoáng sản dễ khai thác hơn, ai lại có thể khi không bỏ công dốc sức ra để chạy đến nước cộng hòa Yakutsk- nơi mà trong năm hơn nửa thời gian đều là mùa đông. Đừng nói đến đâu xa, chỉ là chi phí vận chuyển và khai thác đắt đỏ, đã đủ để chiếm hết số lợi nhuận có thể kiếm được. Cho nên mặc dù là Mikhail nói thế nào, cũng chẳng có ai đồng ý tới nước cộng hòa Yakutsk đầu tư xây dựng.
Mùa thu năm 90, Mikhail đươc mời tới Blagoveshchensk ở khu Amuor, tham gia một buổi kí kết hạng mục đầu tư khoáng sản long trọng. Nhưng không ai có thể ngờ rằng, chính lời mời lần này, khiến Mikhail kết bạn với Asohon Kagetsu và Phương Minh Viễn. Từ đó khiến gã thăng quan tiến chức như diều gặp gió.
Tháng 10 năm 1991, Liên Xô thành lập Tổng thống nước tự trị cộng hòa xã hội chủ nghĩa Yakutsk Liên bang Nga.
Tháng 12 năm 1991, sau khi Liên Xô tan rã, nước tự trị cộng hòa xã hội chủ nghĩa Yakutsk Liên bang Nga chính thức đổi tên thành nước cộng hòa Sakha. Mikhail Efimovich Nikolaevs trở thành Tổng thống đầu tiên của nước cộng hòa. Tất cả những điều này đương nhiên là chuyện tương lai.
Mikhail tất nhiên là không biết, sau này mình lại có thể trở thành Tổng thống đầu tiên nước cộng hòa Sakha Liên bang Nga, y bây giờ, đang vì có thể mời được Asohon Kagetsu mà vui mừng hoan hỉ.
Bây giờ lại gặp được một thương gia lớn không cần y chủ động đề xuất mời đã muốn tới nước cộng hòa Yakutsk tham quan, lại là một người đẹp vui vẻ tươi cười, Mikhail lúc này đang ngồi đối diện với Asohon Kagetsu tâm trạng rất vui vẻ, điều này không cần nói cũng biết.
Sau một loạt những lời khen tặng, Mikhail thấy tâm trạng Asohon Kagetsu rất tốt, lúc này mới cẩn thận hỏi:
-Thưa cô Aso, xin hỏi cậu Phương đến từ Hoa Hạ có lai lịch thế nào?
Là một cán bộ nhà nước, nhìn mặt đoán ý có thể nói là kỹ năng cơ bản của bọn họ. Mikhail đương nhiên có thể nhìn ra, bất kể là Asohon Kagetsu hay những người trong đoàn của cô, đối với người thiếu niên đó đều có thái độ tôn kính tương đối rõ rệt. Mà người thiếu niên họ Phương này, khi nói chuyện với Asohon Kagetsu, cũng tương đối thoải mái, xem ra lại càng giống như một người bề trên.
Điểm này khiến Mikhail có chút băn khoăn khó hiểu. Theo y biết, là nước láng giềng của Liên Xô, những năm gần đây kinh tế Hoa Hạ có sự phát triển tương đối lớn, nhưng so với cường quốc kinh thứ hai thế giới Nhật Bản thì vẫn có sự chênh lệch khá lớn, hơn nữa là một thương nhân nước ngoài có thể đầu tư ba tỷ rúp vào Amuor, Asohon Kagetsu làm sao lại có thể có thái độ lễ độ như vậy với một thiếu niên Hoa Hạ?
Asohon Kagetsu thản nhiên cười nói:
-Bộ trưởng Mikhail, không giấu gì ông, anh Phương là một trong số những ông chủ của tôi. Lần này, tôi đến Liên Xô đầu tư, hắn cũng nhân tiện đi cùng xem xét. Ông đừng nên trong lời ăn tiếng nói đắc tội với hắn, nếu không, dù tôi có muốn đầu tư, hắn cũng có quyền bác bỏ. Nếu như vậy, bộ trưởng Mikhail, những công sức mà ông bỏ ra toàn bộ có thể sẽ chỉ là công cốc.
-Ông chủ.
Ánh mắt Mikhail trợn trừng lên. Một người trẻ tuổi như vậy, xem chừng chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi-giống như người Hoa Hạ đoán tuổi người Nga, thường thì đều đoán lớn hơn vài tuổi, người Nga nhìn người Hoa Hạ, cũng thường đoán nhỏ hơn vài tuổi. Không ngờ ông chủ của Asohon Kagetsu lại trẻ như vậy, Mikhail nhất thời đã nghi ngờ rằng không biết có phải mình nghe nhầm từ trong tiếng Nhật hay không.
-Ông chủ.
Asohon Kagetsu thấy được sự nghi ngờ trong lòng Mikhail, bèn nhắc lại một lần nữa.
-Thượng đế ơi!
Mikhail buột miệng nói ra. Tuy rằng y là một đảng viên Liên Xô, nhưng giờ khắc này, y cho rằng chỉ có Thượng đế mới có thể giải thích rõ ràng, rút cuộc đây là chuyện gì. Hoa Hạ từ khi nào lại có một người giàu trẻ tuổi như vậy chứ.
Asohon Kagetsu cười dịu dàng nhìn Mikhail, sức kích động của độ tuổi Phương Minh Viễn đối với người trưởng thành, đã không phải lần đầu cô chứng kiến, có điều, đây là người Nga đầu tiên.
Mikhail một lúc sau mới bình tĩnh được mà nói:
-Cậu Phương này…
Y vốn muốn hỏi về xuất thân gia đình Phương Minh Viễn, chợt nghĩ, Asohon Kagetsu có thể báo cậu Phương Minh Viễn này là ông chủ của mình, vậy đã là khá nể mặt rồi, mình còn muốn hỏi này hỏi kia, chắc chắn sẽ là thất lễ. Bản thân còn hi vọng có thể có một vài khoản tiền đầu tư từ người ta, đừng nên đắc tội trước với họ. Không chừng đó lại là con cháu một gia tộc chính trị nào đó ở Hoa Hạ thì lại càng rắc rối. Nhưng, nếu nói là con cháu một gia tộc chính trị nào đó ở Hoa Hạ, thì cũng không thể còn trẻ như vậy đã sở hữu khối tài sản đáng kể như thế được? Mikhail điên đầu suy nghĩ…
-Nếu ngài là một người Nhật Bản, thì chắc chắn ngài sẽ không vì tuổi trẻ và tài sản của cậu Phương mà thấy nghi hoặc đâu.
Asohon Kagetsu mỉm cười nói.
-Cậu Phương là họa sĩ truyện tranh trẻ tuổi ưu tú nhất của Nhật Bản chúng tôi trong mấy năm trở lại đây. Tác phẩm của hắn đã liên tiếp mấy năm giữ vị trí đầu bảng về lượng tiêu thụ ở nước tôi, còn được chuyển thể thành phim hoạt hình, ở nước tôi đã thu hút được rất nhiều độc giả. Hơn nữa hắn còn là một nhà thiết kế trò chơi điện tử tài giỏi, “Buble” và “Thời đại đại hàng hải”, tôi nghĩ rằng bộ trưởng Mikhail cũng ít nhiều biết đến, đúng không?
-Hắn là người thiết kế “Thời đại đại hàng hải”?
Mikhail càng khó tin vào tai mình, y ở tầm tuổi này, làm sao có thể chơi trò gì mà “Thời đại đại hàng hải”, nhưng mấy đứa con y lại là tín đồ của trò chơi này. Tất nhiên, toàn bộ đều là trò chơi không có bản quyền. Liên Xô thời kì đó, việc quản lí đối với thứ này không thoáng bằng Hoa Hạ, nhưng pháp lệnh đi ngược lại với nhu cầu của người dân thì cuối cùng cũng chỉ là một tờ giấy bỏ đi mà thôi.
-Không thể là ai khác.
Asohon Kagetsu đưa tay với vẻ chân thật mà nói.
Vì thế ở hành trình kế tiếp, Phương Minh Viễn thấy rất kì lạ khi phát hiện, thái độ của Mikhail với mình đột nhiên trở nên kính cẩn hơn rất nhiều, khi gặp mặt luôn luôn vô cùng khách sáo, trong từng câu nói cũng thường dùng những kính ngữ, dĩ nhiên, những điều này để sau hãy bàn.
Đoàn tàu bắt đầu từ từ đi chậm lại, đã đến ga mà bọn họ cần xuống rồi.